Chương 6

Vì vậy, bước đầu tiên để rời xa Thẩm Chi Nhiên đó chính là: Kiếm tiền.

Dọc đường lái xe về nhà, tôi nhẹ nhàng vuốt ve bụng, suy nghĩ rất nhiều, cho tới khi về tới nhà, Thẩm Chi Nhiên vẫn còn đang ở trong thư phòng làm việc.

Tôi không thèm để ý đến anh ta, trực tiếp đi vào nhà tắm.

Chờ tới khi tôi tắm xong, Thẩm Chi Nhiên đã tắm rửa xong xuôi nằm trên giường.

"Ôn Vũ, anh..." Anh ta do dự nói.

"Lúc em đến phòng thay đồ lấy quần áo ngủ mới phát hiện chiếc khăn quàng cổ anh mang về từ Pháp lần trước đã không thấy đâu nữa, khăn quàng cổ của em đâu?"

Không chờ cho anh ta kịp nói tiếp, tôi đã trực tiếp đánh đòn phủ đầu ngắt lời anh ta.

"Hôm nay trời lạnh quá nên anh đã cho đồng nghiệp mượn rồi." Anh ta làm như không có việc gì mà cúi đầu xem điện thoại.

"Là Trần Y Y?"

"Ôn Vũ, em có thể hiểu chuyện hơn một chút được không?"

"Em không hiểu chuyện? Là ai tránh nói tới ba chữ Trần Y Y này? Là em sao?"

"Được, để anh nói." Anh ta đặt điện thoại xuống: "Khi còn nhỏ, anh bị đối thủ của cha mẹ bắt cóc và đưa lên núi, là một cô bé đã cứu anh, người đó trông rất giống Trần Y Y, cho nên anh muốn chiếu cố cô ấy nhiều hơn một chút."

"Còn chiếc khăn quàng cổ của em thì sao? Là cho cô ta mượn à?"

"Đúng vậy." Sau khi kể hết mọi chuyện, anh ta thở phào nhẹ nhõm.

Giống như việc anh ta đối tốt với Trần Y Y là điều đương nhiên.

"Chiếc khăn kia đã bị người khác mang rồi, em không cần nữa." Tôi bình tĩnh nói.

Nghe tôi nói vậy, anh ta cho rằng tôi không còn tức giận nữa.

Tôi tiếp tục nói: "Định giá chiếc khăn theo giá thị trường, coi như em bán nó cho anh."

Hài thật, tôi từng thấy chiếc khăn quàng cổ phiên bản giới hạn này, một chiếc 500.000 NDT, dù có ra giá nhưng cũng không có người bán.

Anh ta nhìn tôi cười khinh bỉ: "Ôn Vũ, chút chuyện này em giỏi đấy."

Sau đó anh ta nhấc điện thoại lên, chuyển tiền cho tôi.

"Ting!" Tin nhắn từ ngân hàng: "Thẻ tiết kiệm của bạn có số cuối là 1188, lúc 22:07 ngày 11 tháng 6, nhận được 500.000 NDT, số dư hiện tại là 683.756,2 NDT. Nội dung chuyển khoản: Chiếc khăn quàng cổ của em."

Tôi nhìn số dư thẻ ngân hàng của mình mỉm cười: "Bây giờ là chiếc khăn quàng cổ của anh."

Thẩm Chi Nhiên không có ở nhà, tôi dùng máy tính trong thư phòng của anh ta để tìm kiếm những phản ứng cơ thể cùng với những việc cần chú ý trong thời gian mang thai, đồng thời xem qua các trang web tuyển dụng khác nhau để chuẩn bị tìm việc.

Có tiếng động ở cửa, tôi nhanh chóng đóng trang web lại, bình tĩnh bước ra khỏi thư phòng.

Thẩm Chi Nhiên kéo cà vạt, bỏ áo khoác xuống, thấy tôi không để ý, anh ta liền bước vào thư phòng chuẩn bị làm việc.

Tôi quay trở về phòng, hẹn người môi giới chiều mai xem nhà.

Nhìn một vòng quanh ngôi nhà mà tôi đã ở gần hai năm, mọi ngóc ngách đều được tôi tỉ mỉ trang trí, những thứ này tôi không thể mang đi, cũng không có ý định mang đi.

Tôi đến phòng thay đồ và phòng tiện ích để sắp xếp những món quà Thẩm Chi Nhiên tặng tôi và những món đồ tôi tự mua, sau đó mở một liên kết đến một trang web.