Chương 22

Bầu trời hừng sáng, bình minh mang màu sắc nhạt nhòa như một bức tranh dệt từ tấm vải thô được cuộn lại rồi mạnh mẽ mở ra, ánh sáng hừng đông lướt qua tòa dinh thự, sương sớm đọng lại trên vạn vật nhỏ giọt xuống đất.

Căn phòng quá đỗi rộng lớn, trên giường cũng chỉ có một mình Ninh An nằm cuộn trong chăn, gương mặt nho nhỏ lộ ra, mái tóc đen nhánh tản ra phía sau như dòng nước đen quý báu.

Căn phòng lắp đầy camera ẩn, chỉ nhắm mỗi một người mà thu vào hình ảnh, thông qua màn hình điện thoại kẻ đang ngồi trong phòng nghị sự của một quốc gia, đậm đặc mùi thuốc súng lại mảy may ngắm nhìn người yêu đang say ngủ ở nhà.

"Bạch Ly, ngài có ý kiến gì về tập vợt lần này?"

Bạch Ly ngẩn đầu, ánh mắt thản nhiên đón nhận từng cái nhìn của từng người dành cho hắn, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên bâng quơ trả lời: "Cứ tiến hành bình thường, chọn ra những tân binh ưu tú nhất"

"Vậy ai sẽ là người giám sát..." Có người chen vào một câu lửng thửng, Bạch Ly nghiêng đầu về phía chủ nhân giọng nói, cặp mắt băng lam co lại.

"Hằng năm đều do tôi giám sát, các cuộc tập vợt từ lái trực thăng chiến đấu, cho nổ bom, bắn đạn... nhưng cuộc tập vợt năm nay lại gần kề với đám cưới của tôi, vì thế, tôi không thể tham gia, tôi không dời đám cưới"

Bạch Ly nhìn một vòng người, từ các vị áo lụa phẳng phiu, quân hàm sáng chói, đến các nhà báo, phóng viên, những chiếc máy quay đang nhắm vào hắn. Bạch Ly khẽ mỉm cười, giọng nói có phần mềm mỏng: "Người yêu tôi sẽ đau lòng"

Dừng một chút Bạch Ly nói tiếp: "Bạch Mặc sẽ giám sát cuộc tập vợt mùa hè năm nay, bao gồm tất cả kinh phí đều do Bạch Mặc tài trợ, mong tất cả mọi người có thắc mắc hãy tìm đến nó"

Bạch Mặc đang xem ti vi thì há hốc mồm, y không ngờ cậu mình lại úp cái nắp nồi lên đầu mình, giám sát cuộc tập vợt rất nguy hiểm, đi cùng đám tân binh tỉ lệ sống sót khi ngồi trên chiếc trực thăng chiến đấu chỉ có 3%, vì thế từ lúc Bạch Ly nhậm chức, tất cả các cuộc tập vợt đến khảo sát đều bị đám người sợ chết kia đẩy lên trên người hắn.

Bạch Mặc hoảng sợ vội vàng chạy đến dinh thự tìm Bạch Ly.

Bầu trời trong xanh, cao chót vót, từng đám mây mỏng nhẹ di chuyển chậm chạp nhưng những chú cừu béo lười vì ăn no, chiếc xe đen nhánh chạy vào khuông viên, bánh xe nhẹ nhàng ma sát với nền đá mát lạnh, đài phun nước vẫn miệt mài hoạt động, tơ nước ướp vào cánh hoa thược dược trắng muốt, hòa vào lớp phấn hoa nhỏ xuống mặt đất.

Bạch Ly mở cửa xuống xe, cận vệ nhanh chóng chạy ra bung dù cho hắn.

Khi hắn đi vào sảnh, Bạch Mặc đã ngồi ngay ngắn trên ghế salon, y gọi một tiếng: "Cậu"

Bạch Ly gật đầu, đi đến ngồi đối diện với y: "Con thấy rồi"

Bạch Mặc gật đầu: "Nhưng, nhưng..."

Bạch Ly rót cho mình chén trà, giọng nói lạnh nhạt vang lên: "Con từng là một tân binh, khi tham gia cuộc thi vào trường quân đội ta từng nói tỉ lệ sống sót của con chưa tới một phần trăm, con nên biết, cái quân hàm của con không để trưng"

Bạch Mặc cứng miệng, y gãi gãi đầu, mái tóc dài có phần rối mất trật tự, giọng nói nhẹ bẫng: "Con sợ giống như ba con"

Bạch Ly lắc đầu: "Chuyện đã qua rồi, ta nghĩ con nên cắt tóc đi, suy nghĩ thật kỹ, dù sao cũng phải đi giám sát cuộc tập vợt"

"Dạ" Bạch Mặc yếu ớt nói.

"Không còn việc gì thì về đi" Bạch Ly nói rồi đứng lên tiến về phía thang máy, Bạch Mặc biết, tâm trí của Bạch Ly hiện nay chỉ đặt trên người hồ ly Ninh An mà thôi.

Căn phòng được Bạch Ly mở ra, hắn bước vào nhẹ nhàng khép lại cửa, sau đó cởi quân phục, bao tay quẳng trên ghế sofa, giày cũng được hắn xếp ngay ngắn một góc, áo sơ mi cài hết nút cũng được hắn nới lỏng lộ ra một mảng da thịt, hình thể Bạch Ly rất đẹp, thon dài săn chắc, khi khoác lên trên người bộ quân trang trắng cùng các quân hàm, dáng người cùng khí chất trầm ổn kia càng thêm cuốn hút.

Ninh An yêu chết vẻ đẹp ấy.

Bạch Ly ngồi xuống cạnh Ninh An, mỗi cử chỉ của hắn, cậu đều cảm nhận rõ ràng, mỗi nụ hôn rơi trên trán, nụ cười méo mó của Bạch Ly và vết hằn khi bóp cò súng lưu lại trên ngón trỏ của đối phương, khi nó chạm vào môi cậu, đè lấy đầu lưỡi mềm, đâm sâu vào cuống họng.

"Ninh An" âm thanh gợi cảm đến trí mạng, giường như âm thanh ấy phát ra từ yết hầu của người đàn ông đang khao khát bạn tình, hơi thở của đối phương vấn vương chóp mũi Ninh An, vị tươi mát lại nhạt nhẽo như cái lạnh trong hàn đàm.

Cổ họng Ninh An khô khốc, khó khăn nuốt xuống nước bọt.

Bạch Ly mỉm cười, ngón trỏ tay phải chạm nhẹ sóng mũi Ninh An trượt xuống đầu mũi, môi, rồi đột ngột nắm lấy chiếc cằm xinh đẹp: "Anh thật sự muốn em, rất muốn em, có được em"

Lòng tham là thứ sâu thẳm và độc địa, Ninh An không rõ Bạch Ly còn muốn cái gì từ cậu, cơ thể, trái tim, tính mạng hay linh hồn? Lông mi Ninh An khẽ run giường như cậu nghĩ đến một đáp án kỳ hoặc nào đó, chất giọng trong trẻo vang lên: "Nếu muốn thì đến đây"

Hồ ly nhỏ mở mắt, đối diện là cặp mắt băng lam của Bạch Ly, nó phảng chiếu gương mặt Ninh An trong đó.

"Ninh An ngoan"

Ninh An cười, ngẩn đầu hôn lên cằm Bạch Ly giọng nói ngã ngớn: "Những gì em có, cho anh hết thảy"

Bỗng nhiên nụ cười trên môi của hắn có phần nhạt nhoà, như bắt được một tia cảm xúc, rong ruổi đơn độc trên cuộc hành trình, Bạch Ly ôm lấy Ninh An, đầu dựa lên hõm cổ cậu, hắn ngửi được mùi hoa lê đầu mùa thanh ngát: "Em không nên nói thế, nếu em chưa nghiêm túc với cảm giác của mình, anh là quân nhân, dù em có lừa anh, anh cũng tin đó là sự thật"

"Sao em phải lừa anh ạ?" Ninh An vuốt lưng đối phương, cậu nhỏ giọng nói.

Chất giọng từ tính của Bạch Ly vang lên bên tai cậu: "Em không yêu anh"

Vậy ắ, vậy thì trap nhau luôn anh ơi.

Ninh An kéo đối phương ra, khi hai cặp mắt đối diện nhau, moi lấy trái tim ê ẩm đặc lên trên ngực, sự thật chân thành lẫn ý niệm mù mịt được khơi màu, một màu xám nghệch ngoạc vệt lên trên nền tuyết trắng, Ninh An nói: "Vậy hận em đi, đừng ghét em, em sẽ yêu anh, yêu đến chết"

Câu nói vô nghĩa, nhưng với Bạch Ly nó giống như một chìa khóa mở ra cánh cửa bên trong linh hồn người yêu, dù mờ mịt đầy bụi nhưng chẳng cần phủi đi lớp bụi ấy chẳng phải có đáp án rồi ư? Chỉ là dưới đó viết cái gì mà thôi, Ninh An không yêu hắn, hóa ra hắn nghĩ đúng, đứa trẻ này...đối với lỗi lầm của bản thân luôn trưng ra bộ mặt vô tội như thế.

"Giá trị thù hận 30"

Âm thanh hệ thống nhắc nhở cơn sóng ngầm bên trong Bạch Ly, Ninh An giương mắt nhìn, dưới hàng lông mi rũ xuống là đôi đồng tử sâu thẳm như cái lỗ đen, vạn vật đều bị cái lỗ ấy hút lấy nghiền nát: "Hôn một cái"

Nói xong liền dùng hai tay nâng gương mặt điển trai kia lên, đặt xuống giữa trán một nụ hôn đầy thành kính, cánh tay Bạch Ly vòng ra sau ôm lấy Ninh An, từng sợi tóc như cội nguồn sự sống trượt vào từng kẽ ngón tay hắn.

Ninh An của hắn như một nền văn minh, từng lớp, từng lớp kính kẽ, tòa thành sừng sững, mang hơi thở thời gian chỉ chờ hắn đến khám phá, chiếm lấy và hưởng dụng.

Mi mục thanh tú, diễm lệ cay nghiệt, yêu miêu vùng hoang di xa xôi cũng phải nâng niu vẻ đẹp tà độc này, huống chi Bạch Ly chỉ là một người đàn ông bình thường, du͙© vọиɠ nguyên thủy của giống đực là thứ khiến hắn không thể nào kiềm lấy, nguyện vì gối trước mặt tiểu hồ ly.

Nụ hôn cứ thế méo mó, chỉ còn đấy sự giành dựt hơi thở, không biết đến bao giờ, Ninh An chỉ biết rất lâu khi cơ thể cậu theo bản năng co giật, từng tế bào run lên lẩy bẩy vì đạt cao trào, người đàn ông hôn lên vành tai duyên dáng, cắn lấy cắn để bã vai trần trụi, mười ngón tay siết chặt tinh thần như một con thuyền nhỏ trôi trên đại dương rộng lớn, sóng biển cuồn cuộn bay lên quật nát con thuyền, trước giông bão đi qua một mảnh bình yên chỉ còn lại mảnh gỗ đào từ xác con thuyền lênh đênh trên vùng phẳng lặng.

"Gả cho anh" Bạch Ly nói nhỏ.

______

Mình không cắn thuốc khi viết truyện.