Chương 22: Không phải người 2

Khi nàng ta nói chuyện thì đã tiến về phía Cố Vân Sơ, hai bàn tay trắng nõn hiện màu xanh đen, móng tay bén nhọn lộ ra một luồng tà khí, nhưng giống như nàng ta nói, nàng ta không định gϊếŧ chết Cố Vân Sơ, mà chỉ định khiến nàng choáng ngất đi.

“A, gϊếŧ người rồi!”

“Có quỷ!”

Một đám nha hoàn nghe thấy ăn người lột da vốn đã bị dọa quá sức, hiện tại lại thấy cảnh tượng như vậy, đương nhiên là sợ tới mức thét chói tai ra tiếng. Tiểu Đào vội vàng cầm lấy một cái giá cắm nến ném qua, lại căn bản không làm nên chuyện gì, đám tiểu nha hoàn có người sợ tới mức hai mắt rưng rưng, có người nhắm chặt hai mắt, cho rằng ngay sau đó sẽ thấy máu Cố Vân Sơ bắn ba thước, ai ngờ thứ truyền đến lại là một tiếng gầm rú chói tai, ngay sau đó chính là tiếng Trương Họa kêu thảm thiết!

“A!”

Trương Họa cuống quít lui lại mấy bước, sắc mặt đau đớn cúi đầu xem xét, túi da vốn thanh tú kia lại có thêm một cái lỗ lớn chỗ ngực bụng, ngay cả máu thịt xanh đen bên trong cũng không thể tránh thoát được nó, từ ngực trái đến bụng dưới nàng ta xuất hiện một vết thương rất dài, không có máu chảy ra, nhưng cũng chính là vì như thế mới có thể thấy rõ ràng vân da máu thịt xanh đen chỗ miệng vết thương. Nếu miệng vết thương này sâu hơn một chút, sợ rằng ngay cả tim gan dạ dày bên trong cũng sẽ bị lộ ra trong không khí! Mà một lần nữa nhìn phía trước thì đã không còn thấy mỹ nhân hoa dung nguyệt mạo nữa.

Dựa vào ánh trăng ngoài cửa sổ, có thể thấy rõ kẻ đứng cách đó không xa rõ ràng là quái nhân khủng bố cao 2 mét!

Trên đầu trên người con quái nhân ấy đều phủ kín bao tải, bao tải trên đầu đυ.c hai lỗ thủng ở vị trí đôi mắt, mà ở vị trí miệng thì có vết may như con rết thành một nụ cười dữ tợn. Trên tay quái nhân ấy còn cầm một thứ đồ hình bầu dục lóe ánh sáng lạnh.

Trương Họa thấy rõ, vừa rồi chính là thứ đồ kỳ quái này phát ra tiếng rít gào, vừa chạm vào đã khiến cho nàng ta bị thương nặng, nếu để cho người này chém thêm, chẳng phải nàng ta sẽ bị chém thành hai nửa sao? Nghĩ vậy, Trương Họa không còn vẻ ngạo mạn như vừa rồi, nàng ta cuống quít nói.

“Ngươi… Rốt cuộc là ai?”

Nàng ta thấy rõ, quái nhân này chính là do Cố Vân Sơ biến thành!

“Ngươi thèm muốn túi da của ta nhiều ngày như vậy, lại không biết rõ ta là người như thế nào sao?”

Quái nhân cười cười âm u. Nàng ấn cưa điện khiến nó phát ra tiếng rít gào một lần nữa.

“Theo ta thấy, kẻ như ngươi cũng quá là ngu xuẩn.”

Trong lòng Trương Họa thầm mắng một tiếng, nàng ta quay đầu chạy ngay.

Cố Vân Sơ đương nhiên đuổi theo.

Đám nha hoàn còn lại hoảng sợ liếc nhau, không biết tình huống này rốt cuộc là như thế nào. Đầu tiên thì Trương Họa hình như là ác quỷ, sau đó Tiểu Vân lại… Lại biến thành dáng vẻ kia. Cuối cùng, một đám nha hoàn kéo lê đôi chân mềm nhũn, quyết định đi tìm tiểu thư trước, để nàng ấy quyết định.

Trong đêm tối, ánh trăng chiếu vào hậu hoa viên không người. Vốn dĩ nơi đó là một vùng an tĩnh thì bỗng nhiên có thứ gì chạy tới.

Đó là một cô nương đáng thương bện bím tóc đen nhánh, mặc áo trong, để chân trần, nàng ta đang vùi đầu chạy như điên. Khuôn mặt kinh hoảng thất thố, mà ngay phía sau nàng ta, một quái nhân bao tải giơ cưa điện đang đuổi theo không ngừng.

Dưới ánh trăng, nụ cười đỏ như máu của quái nhân bao tải cực kỳ dữ tợn, giọng nói khàn khàn quỷ dị không ngừng truyền ra từ trong bao tải.

“Ngươi chạy cái gì hả, không phải ngươi rất thích mặt của ta sao? Mấy ngày nay còn nhìn lén không ít đấy! Bây giờ ta ở ngay phía sau ngươi, ngươi dừng lại, ta cho ngươi ngắm đủ có được không? Bé ngoan, sao phải sợ hãi ta như vậy? Ngươi chính là ác quỷ ăn tim người, lột da người đấy! Ngươi phải tự tin lên ngươi biết không? Tốt xấu gì chúng ta cũng có tình nghĩa cùng vào phủ, ngươi cũng đừng chạy, ngươi xem ngươi còn chưa xỏ giày, chạy như vậy, chân nhỏ mềm mại trông phải nát cả ra rồi, ta nhìn mà đau lòng thực sự!”

Hệ thống quan sát hơi trầm mặc: [Ngươi có cảm thấy bây giờ ngươi cực kỳ biếи ŧɦái hay không?]

Cố Vân Sơ đúng lý hợp tình nói.

[Ta đây là đang gậy ông đập lưng ông, tên kia kêu ta là bé ngoan làm ta ghê tởm, ta không được ghê tởm lại sao!]

Lời này đương nhiên không sai.

Nhưng vấn đề là. Người bình thường khi đối mặt với ác quỷ có lẽ sẽ lựa chọn chống cự, nhưng cho dù là người bình thường khoác thân xác tên tâm thần cưa điện lên cũng không thể biếи ŧɦái một cách đứng đắn như vậy chứ?

Hệ thống: ... Sao ta cứ cảm thấy hình như lúc này Cố Vân Sơ đang mượn trò chơi của chúng ta để thả ra cái thứ gì đó ghê gớm.

Không cần nghĩ cũng biết, cô nương phía trước nghe thấy lời này đương nhiên không thể nào dừng lại, nàng ta không chỉ không dừng lại, ngược lại còn chạy nhanh hơn như là hận không thể lập tức vươn tám chân cùng nhau chạy.