Chương 23: Khoác da mỹ nhân 1

Mà quái nhân cười hì hì, giơ cưa điện tiếp tục đuổi.

Cứ như vậy, ở dưới ánh trăng, hai bóng dáng truy đuổi như viết nên một thanh xuân khác.

Nàng ta trốn, nàng đuổi, các nàng đều chạy đằng trời!

Cứ như vậy, Trương Họa đi thẳng đến chỗ nhị phòng, Cố Vân Sơ theo sát phía sau.

Không lâu sau đó, hai người đã thấy dưới ánh trăng phía xa, nhị lão gia đang ôm ấp mỹ nhân do Họa Bì đực Ngô Phi giả trang thành.

Ngô Phi đang ôm cổ nhị lão gia, chuẩn bị lấy tay bóp chặt cổ đối phương để làm ông ta ngất đi thì đúng lúc này, hắn ta lại nghe thấy tiếng động bèn không khỏi dừng tay quay đầu qua nhìn. Ngay khi vừa quay lại đã thấy Trương Họa đang chạy như điên đến, thét gào từng tiếng.

“Mau tới cứu ta!”

Cố Vân Sơ lập tức nhíu mày.

Nàng không ngờ giá trị vũ lực của con quỷ Họa Bì không cao mà lại có thể chạy nhanh như vậy. Không được, không thể để cho bọn chúng liên thủ.

Kẻ tâm thần cưa điện nhìn thì chân dài nhưng về mặt tốc độ, nó chỉ là một con rùa đen. Nếu hai bên liên thủ, cùng lắm thì nàng chỉ gϊếŧ được một người, một người khác ắt sẽ chạy thoát!

Cố Vân Sơ: [Hệ thống, chắc là cưa điện của các ngươi cũng đủ chắc chắn nhỉ?]

Hệ thống không rõ nguyên do nhưng vẫn trả lời.

[Đương nhiên, sản phẩm của hệ thống chắc chắn là tinh phẩm!]

Cưa điện có thể chém thi gϊếŧ quỷ, tất nhiên rất rắn chắc!

[Vậy là tốt rồi.]

Quái nhân cao lớn đột nhiên nhảy lên núi giả, nàng không tiếp tục đuổi theo mà giơ cưa điện đang gầm gừ trong tay lên, sau đó đột nhiên quăng mạnh ra.

Tia sáng lạnh lẽo lóe lên dưới ánh trăng, Trương Họa chỉ nghe thấy tiếng gầm gừ kia bỗng nhiên tới rất gần, mà trong mắt Ngô Phi thì tràn đầy hoảng sợ, ngay sau đó là từng cơn đau thấu xương xuất hiện.

“A a a!”

Trương Họa thét lên thảm thiết. Lúc phản ứng lại thì thân quỷ của nàng ta đã bị cưa điện xỏ xuyên qua ngực rồi ghim trên mặt đất. Tuy không gϊếŧ chết ác quỷ này nhưng cuối cùng cũng khiến nàng ta không thể nhúc nhích.

Cố Vân Sơ chớp mắt.

[Vận may không tồi.]

Kẻ tâm thần cưa điện cầm cưa điện lớn như vậy chạy một mạch mà cũng không thở dốc, sức lực chắc cũng khá lớn. Nàng vốn dĩ chỉ nghĩ ném tới để chặn bước chân Trương Họa, nếu có thể khiến đối phương bị thương thì càng tốt, lại không ngờ vận may của mình tốt như vậy, trúng ngay hồng tâm.

Nàng đi tới rút cưa điện ra, chỉ một chiêu mà gần như đã khiến Trương Họa bị thương nặng hoàn toàn, trong chớp mắt, túi da của Trương Họa giống như một quả bóng bay bị xẹp đi. Nàng cầm lấy túi da rách nát kia lắc mấy cái thì giũ ra không ít tro xám, gió vừa thổi tới đã tan đi, hiển nhiên rằng con ác quỷ Trương Họa này đã hồn bay phách tán.

Ngô Phi sợ tới mức lông tơ dựng ngược, hoảng loạn muốn chạy trốn.

Cố Vân Sơ nhắm cưa điện về phía hắn ta, nói với giọng âm u.

“Ngươi dám cử động một chút thử xem.”

Cả người Ngô Phi cứng đờ: Không dám cử động, không dám cử động.

Nhị lão gia vốn đang hoa tiền nguyệt hạ* lập tức bị dọa đến đái ra quần. Ông ta còn chưa biết tình huống như nào đã ngã ngồi dưới đất, hoang mang hoảng loạn mở miệng.

*Hoa tiền nguyệt hạ (花前月下): Trước hoa dưới trăng, chỉ những nơi nam nữ tỏ tình, nói chuyện tình yêu. Xuất xứ từ thơ của Bạch Cư Dị: Tận thích sanh ca dạ túy miên, Nhược phi nguyệt hạ tức hoa tiền.

“A! Ngươi… Ngươi là ai!”

Lúc này, người của Trần phủ bị kinh động vì tiếng thét trước đó của đám tiểu nha hoàn cũng chạy tới.

“Ác quỷ!”

“Là ác quỷ!”

“Đạo trưởng cứu mạng!”

Một đám nam nhân cầm bó đuốc, con dao trong tay chạy đến, nhưng vừa thấy dáng vẻ quái nhân cao lớn khủng bố kia thì nhất thời ai cũng kinh hãi.

Cùng lúc đó, quái nhân đi tới trước mặt nhị lão gia, nói đúng ra là bước tới trước mặt mỹ nhân bên cạnh nhị lão gia.

Ngô Phi bị dọa đến vỡ mật, trong lòng hắn ta biết Trương Họa đã bị gϊếŧ rồi, mình không phải đối thủ của người này nên hắn ta cuống quít trốn ra phía sau nhị lão gia.

“Lão gia cứu ta!”

Nhị lão gia cũng sợ, ông ta vội ôm lấy hắn ta, hai mắt rưng rưng cầu cứu Thanh Vân đạo trưởng.

“Đạo trưởng cứu mạng!”

Đầu Thanh Vân đạo trưởng đầy mồ hôi, ông ta thầm nói trong lòng: Các ngươi đừng nhìn ta, ta cũng sợ!

Nhưng nghĩ tới mình còn chưa lấy được một trăm lượng bạc, ông ta chỉ có thể cắn răng tới gần. Ông ta dán một tấm phù vàng trên kiếm bằng gỗ đào, bày tư thế chỉ vào quái nhân kia.

“Ác quỷ này, Trần phủ chính là nhà làm việc thiện tích đức, phúc phận thâm hậu, không phải là nơi ngươi có thể quấy nhiễu, còn không nhanh chóng rời đi!”

Đến cùng thì kẻ lừa đảo này vẫn có chút đạo đức nghề nghiệp, chân ông ta đã run như bị điện giật rồi mà còn không chạy.

Cố Vân Sơ cạn lời liếc mắt nhìn vị đạo trưởng kia một cái, cưa điện chỉ thẳng vào Ngô Phi phía sau nhị lão gia, bình tĩnh nói: “Cái con ta vừa gϊếŧ và con này đều là quỷ Họa Bì, chúng thích nhất là khoác da mỹ nhân trà trộn vào nhân gian rồi moi tim và gan người ăn. Rối loạn trong thị trấn mấy ngày trước đều do bọn chúng gây ra.”