Chương 21: Không phải người 1

Vận khí của Trần phủ đáng thương dường như không tốt, tuy rằng đã mời tới đạo sĩ mà Họa Bì kiêng kị trong lời của chúng, nhưng bọn họ lại mời phải đám đạo sĩ giả không có thực lực. Lúc đầu, Trương Họa còn có chút né tránh, sau khi phát hiện chuyện này, nàng ta cũng không thèm tránh nữa, nàng ta đứng ngay bên cạnh người ta rồi cùng nhìn với người của Trần phủ, trong mắt ngập tràn vẻ mỉa mai.

Cố Vân Sơ lập tức muốn bỏ mặc ngay, nghe nói, loại pháp sự đuổi quỷ như vậy phải làm tròn ba ngày? Nhảy một phát chuột rút là có thể kiếm trăm lượng bạc trắng, tiền này đúng là kiếm được còn dễ hơn cả ăn cướp.

Nàng xoay người rời đi thật nhanh, trong lòng thì nghĩ, xem ra vẫn phải dựa vào chính nàng.

Đêm khuya, Trần phủ lại an tĩnh lại.

Trong phòng của nha hoàn, trên giường chung lớn, năm nha hoàn ngủ ở trên giường, các nàng mệt mỏi một ngày nên ngủ thật sự rất say, hô hấp lâu dài. Cố Vân Sơ cũng nhắm mắt ngủ trong ổ chăn, lông mi thật dài rũ xuống, lộ ra dáng vẻ ngoan ngoãn.

Trong phòng không châm đèn dầu, một mảnh đen như mực.

Đúng lúc này, trên giường chung lớn, một bóng người lặng yên không một tiếng động ngồi dậy, đó đúng là Trương Họa vốn nên ngủ say. Mái tóc đen nhánh của nàng ta bện thành một bím tóc thô rũ trước ngực, khuôn mặt nhỏ không nhìn rõ dáng vẻ trong bóng tối đen kịt, lại vô cớ lộ ra cảm giác quỷ dị. Nàng ta xuống giường đi tới vị trí đầu giường Cố Vân Sơ, trong bóng đêm, nàng ta bình tĩnh nhìn cô nương ngủ say trên giường một lát, sau đó đột nhiên ra tay bịt miệng mũi đối phương.

Nhưng mà đúng lúc này, Cố Vân Sơ nhìn như ngủ say kia bỗng nhiên ra tay chặn tay Trương Họa, sau đó hung hăng đạp một chân qua. Trương Họa đột nhiên không kịp phòng ngừa bị một chân đá ngã qua bên cạnh, đập lên người Tiểu Đào đang ngủ say bên kia.

Tiểu Đào mới mười bốn tuổi, vóc dáng nhỏ xinh, đang ngủ say thì bị đè một phát như vậy, chỉ cảm thấy tim gan lá lách thận đều bị đè dẹp lép, lập tức kêu đau ra tiếng.

“A! Ai vậy!”

Trương Họa nhanh chóng đứng lên, nghi ngờ không thôi nhìn về phía Cố Vân Sơ đột nhiên chống lại.

Tiếng kêu của Tiểu Đào lập tức đánh thức những người khác. Mấy nha hoàn còn lại xoa đôi mắt, mơ mơ màng màng tỉnh lại.

“Làm sao vậy?”

“Xảy ra chuyện gì?”

Trong bóng đêm, Tiểu Đào uất ức nói.

“Ta không biết, có người đè ta.”

Tiểu Đào đến gần cửa sổ rồi đẩy nó ra để ánh trăng chiếu vào.

Miễn cường có thể thấy một chút hình ảnh trong căn phòng không lớn. Chỉ thấy Trương Họa đi chân trần đứng trên mặt đất, ánh mắt lạnh lùng nhìn Cố Vân Sơ, rất là quái dị. Một tiểu nha hoàn gần Trương Họa nhất ngồi dậy ,tốt bụng nói.

“Trương Họa, đêm khuya ngươi không ngủ được làm cái gì đó? Đi chân trần cẩn thận bị lạnh.”

Cố Vân Sơ xoay người xuống giường, chắn trước giường đệm.

“Cách xa nàng ta chút đi, nàng ta không phải người!”

Không phải người?

Một đám nha hoàn chưa kịp phản ứng, ánh mắt Trương Họa lại thay đổi, lời này trong tai những người khác là lời mắng chửi người, nhưng trong tai nàng ta lại thêm một tầng nghĩa, thói quen nhiều năm qua khiến nàng ta ngụy trang dưới ánh mắt mọi người theo bản năng.

“Không phải người, Tiểu Vân, lời này của ngươi có ý gì.”

Cố Vân Sơ châm chọc nói.

“Lời này của ta có ý gì? Ngươi không biết sao? Con quỷ Họa Bì nhà ngươi khoác da người lên một cái là đã quên bản thân là người hay quỷ sao?”

Tiểu Đào sợ hãi kêu lên.

“Tiểu Vân, lời này của ngươi chẳng lẽ là nói… Trương Họa… Nàng ta là quỷ?”

Cố Vân Sơ lạnh lùng nói.

“Không chỉ là quỷ, mà còn là ác quỷ moi tim lột da. Lớp da trên người nàng ta hiện giờ cũng không phải của nàng ta!”

Trương Họa vừa nghe lời này thì sao còn không biết mình đã bại lộ, lúc này cũng không ngụy trang nữa, nàng ta cũng không đặt Cố Vân Sơ và đám nha hoàn yếu ớt này vào trong mắt, nghe vậy, nàng ta chỉ nở nụ cười châm chọc.

“Ngươi có vẻ biết không ít. Đáng tiếc, nếu ngươi đã biết, lại không nhanh chóng trốn đi, đúng là đủ ngu xuẩn. Nhưng mà cũng không sao, ngu xuẩn một chút cũng không quan trọng, túi da xinh đẹp này mới là quan trọng nhất.”

Nàng ta mở miệng có vẻ ngọt ngào nhưng thật ra lại tràn ngập ác ý, giống như Cố Vân Sơ chỉ là một con heo đang đợi làm thịt.

“Bé ngoan, ngươi yên tâm, ta sẽ không lập tức gϊếŧ ngươi, chỉ khiến ngươi choáng một chút thôi, dù sao thì bộ da lột từ trên người người sống xuống mới có thể bảo toàn vẻ đẹp của ngươi tốt nhất. Đến lúc đó ngươi mới có thể chết, đương nhiên, ngươi cũng sẽ không cô đơn, không lâu sau, ta cũng sẽ đưa Trần tiểu thư xuống đó với ngươi. Hì hì, có được da của hai người các ngươi, nhất định ta sẽ trở nên đẹp hơn.”