Chương 20: Hồ hoa sen có ác quỷ 3

Cố Vân Sơ cười lạnh: [Đương nhiên là giặc tới thì đánh, nước đến đất chặn, cưa điện của bà đây đã đói khát khó nhịn rồi!]

Cố Vân Sơ không định lập tức nhảy ra, không phải là nàng không muốn, mà là không thể.

Tuy kẻ tâm thần cưa điện có chân dài, nhưng tốc độ cũng không nhanh, ở đây lại có hai con Họa Bì, nàng cũng không phải dân chuyên nghiệp, nếu để một con chạy mất thì chính là hậu hoạn khôn lường.

Tốt nhất là vẫn nên đánh bại từng con, tương đối dễ dàng ra tay thành công.

Sáng sớm hôm sau, Trương Họa lại đang nhìn Cố Vân Sơ, Cố Vân Sơ vừa ngẩng đầu lên là đối diện với tầm mắt của Trương Họa ngay. Trương Họa không chút xấu hổ, ngược lại còn nở nụ cười tươi. Cố Vân Sơ thấy vậy, cũng đáp lại một nụ cười.

Không khí nhìn có vẻ hài hòa, nhưng không ngờ trong lòng hai người đều đang suy tư phải lột da rút gân đối phương như thế nào.

Hôm nay, Trần phủ vô cùng náo nhiệt, thì ra là đại lão gia mời tới vài vị đạo sĩ. Bởi vì bị người chết trước đó dọa sợ, cho nên toàn bộ trên dưới Trần phủ đều không thể không tụ tập lại như là đi theo bên cạnh đạo trưởng sẽ an toàn hơn.

Đại lão gia biết gần đây lòng người trong phủ hoảng sợ, cũng không xua đuổi bọn họ, để bọn họ xem náo nhiệt.

Trong đó có một đạo sĩ trung niên lớn tuổi nhất có vẻ mặt nghiêm túc, ông ta bấm đốt ngón tay vài cái rồi lại nhìn trời.

“Tà khí ở đây rất nặng, sợ là không chỉ có một tà vật!”

Ánh mắt Cố Vân Sơ trong đám người sáng lên, nếu có thể tính ra không chỉ có một cái, xem ra đạo trưởng này có vẻ có chút thực lực, vậy chẳng phải không cần nàng ra tay sao?

Đại lão gia cung kính hỏi thăm, tà ma này ở nơi nào?

Đạo sĩ trung niên lại bấm đốt ngón tay vài cái, chắc chắn nói.

“Ở hướng Tây Nam.”

Hướng Tây Nam không phải chính là viện của Trần tiểu thư sao, Trương Họa không tới đây xem náo nhiệt, hẳn là vẫn đang ở trong viện!

Đôi mắt Cố Vân Sơ sáng lên.

[Xem ra đạo trưởng Thanh Vân này thật sự là cao nhân đắc đạo! Loại kỹ xảo bấm đốt ngón tay vài cái là có thể biết chuyện thiên hạ này quá trâu bò. Nhìn thấy không, trò chơi của các ngươi phải nâng cấp lên, học hỏi người ta đi, thêm chút tiên khí, giảm chút âm khí!]

Rất nhanh sau đó, một đám người đã đi về hướng Tây Nam dưới sự dẫn đường của đạo trưởng Thanh Vân.

Cố Vân Sơ đương nhiên cũng tung tăng đuổi kịp. Nhưng mà đi tới một hồi, nàng phát hiện có chút không thích hợp, bởi vì người ta căn bản không phải đi về phía viện của Trần tiểu thư, mà là đi tới sân bên cạnh hậu hoa viên, nói đúng ra là đi đến bên hồ hoa sen phát sinh án mạng!

Tiếp theo, chỉ thấy đạo trưởng Thanh Vân kia lại bấm đốt ngón tay một lượt, nhíu mày suy nghĩ sâu xa, cuối cùng lạnh lùng nhìn hồ hoa sen, nghiêm túc nói với đại lão gia.

“Quả nhiên không ngoài dự đoán của ta, ác quỷ trước đó gϊếŧ mấy người trong thị trấn, moi tim để ăn đã chạy tới phủ của ngài, hiện giờ đang ẩn nấp trong hồ hoa sen này, ác quỷ này vô cùng hung ác, người bị hắn gϊếŧ, sau khi chết linh hồn sẽ không vào địa phủ, mà bị hắn sử dụng. May mắn là phát hiện sớm, nếu ác quỷ này vẫn luôn trốn dưới hồ hoa sen của Trần lão gia ngài, sợ là không bao lâu nữa sẽ phải gà chó không yên, thậm chí cả nhà bị…”

Đạo trưởng Thanh Vân không nói hết, nhưng mọi người đều hiểu.

Đại lão gia bị dọa nhảy dựng. Đám người còn lại càng kinh hồn táng đảm nói chuyện với nhau.

“Thì ra là hồ hoa sen có ác quỷ!”

“Làm ta sợ muốn chết, trước đây ta cứ hay đến đó.”

“Ta cũng vậy, có một lần ta còn suýt ngã xuống, có phải có quỷ kéo ta hay không?”

“Thật hay giả vậy, ngươi đừng dọa ta sợ!”

Mọi người ngươi một lời ta một câu, khi nói chuyện, dường như chuyện xui xẻo gần đây của mình đều là do ác quỷ trong hồ hoa sen gây ra, ngay cả chuyện mình táo bón cũng không trách lực hút của Trái Đất nữa mà là trách hồ hoa sen.

Hồ hoa sen: Thật là đen đủi!

Ngay sau đó, đạo trưởng Thanh Vân “cực kỳ có thực lực” và các đạo sĩ khác đặt bàn cạnh hồ hoa sen, bọn họ bày tư thế ra cầm tiền đồng và kiếm gỗ đào múa một vũ điệu linh hồn. Sau khi nhảy múa tới mức mồ hôi đầy đầu, ông ta làm bộ bần đạo đã hao phí pháp lực quá độ, yếu ớt tỏ vẻ, sau khi ông ta nỗ lực không ngừng, ông ta đã loại trừ toàn bộ ác quỷ và các tiểu quỷ khác. Đại lão gia đương nhiên mang ơn đội nghĩa, nhanh chóng sai người đỡ các đạo trưởng xuốngm vui sướиɠ tỏ vẻ muốn trả thù lao trăm lượng bạc!

Cố Vân Sơ nhìn Trương Họa đứng ở cửa viện phía xa nhìn sang bên này không có chuyện gì cả, lại nhìn “các đạo trưởng” đang không kịp thở kia một cái, sau đó nàng lại tính chênh lệch giữa 500 văn tiền tiêu vặt và một trăm lượng bạc ròng, vẻ mặt vui sướиɠ vừa rồi biến thành lạnh nhạt không chút biểu tình.

Cố tình nàng còn bị hệ thống bình tĩnh bổ cho một đao: [Trò chơi hẳn không cần phải học loại tiên khí này, nhưng mà ngươi có thể học loại kỹ thuật lừa tiền này.]

Cố Vân Sơ:...