Chương 14: Thèm khát thân thể (3)

Tuy rằng cùng tiến vào với Cố Vân Sơ, nhưng trong mấy ngày ngắn ngủi, mọi người đều cảm thấy nàng ta tính hấp tấp bộp chộp, không đặt tâm tư lên chuyện làm việc.

Nói đến đây thì lại khơi mào hứng thú nói chuyện của một đám nha hoàn, lại có một nha hoàn thấp giọng nói.

“Hôm qua ta còn thấy nàng ta nói chuyện với nhị lão gia đấy.”

Bình thường thì lão gia nói hai câu với nha hoàn cũng không có gì, dù sao cũng đều là người, luôn có lúc cần giao lưu, lão gia cũng không phải biến dị, chỉ có thể dùng ý nghĩ để giao lưu, nhưng khi đối tượng là nhị lão gia thì lại khiến việc này có thêm một lớp vỏ định kiến không tốt. Dù sao thì nhị lão gia này cũng được toàn bộ Trần phủ công nhận là quỷ háo sắc, còn lén nói rằng ngay cả con ếch cái xanh từng đánh vào ông ta trước cửa cũng phải bị mất trong sạch. Dung mạo Trương Họa lại thanh tú động lòng người, hai người này đặt cạnh nhau không khỏi khiến cho mọi người nghĩ nhiều.

Tiểu nha hoàn nhìn về phía Cố Vân Sơ, hỏi nàng gần đây có thấy Trương Họa có gì khác thường hay không?

Cố Vân Sơ thầm nghĩ, cái nàt thì nhiều lắm. Nàng quan sát mấy ngày, phát hiện mắt của Trương Họa không chỉ thích ngắm mặt nàng mà còn thích ngắm mặt của tiểu thư nữa. Cố Vân Sơ vốn tưởng Trương Họa là một nhan cẩu*, nhưng cuối cùng nàng lại sai.

*Nhan cẩu (颜狗): những người yêu thích nhan sắc xinh đẹp.

Bởi vì nàng phát hiện Trương Họa cũng rất là chú ý tới nam nhân, có cơ hội thì nàng ta còn thích ngắm những hộ viện, tùy tùng đó, nhưng lần này nàng ta không phải xem mặt, mà là nhìn chằm chằm vào ngực người ta, không quan tâm mặt mày như nào, dù sao ngực càng lớn, càng rắn chắc, Trương Họa càng thích xem.

Trong đó có một tráng hán rỗ đầy mặt là nam nhân mà Trương Họa thích nhất, lúc Cố Vân Sơ đi phòng bếp xách hộp đồ ăn, có rất nhiều lần nàng thấy Trương Họa nói chuyện với vị tráng hán kia, vẻ mặt nàng ta thẹn thùng, còn lấy cả tay nhỏ đấm đấm ngực người ta, mà vị huynh đài mặt rỗ kia thì cười tà mị, vị dầu của nam tử hán ập vào trước mặt.

Cố Vân Sơ đi ngang qua nhìn đến mức đau dạ dày, chỉ có thể một lần nữa được cộng thêm hiểu biết, nữ nhân Trương Họa này quả nhiên rất là tà tính! Nhưng cũng bởi vậy nên Cố Vân Sơ mới cảm thấy, nếu Trương Họa đã có ca ca mặt rỗ, hẳn là không đến mức lại coi trọng nhị lão gia chứ? Có lẽ thật sự chỉ là đúng lúc nói vài câu?

Tiểu Hồng cũng ở bên cạnh nói: “Được rồi, chuyện không biết rõ thì đừng nói bừa.”

Mấy tiểu nha hoàn lập tức dừng câu chuyện, dò hỏi đồ trong tay thêu thế nào rồi, có người cho mọi người xem dây đeo mình làm, có người lại nhờ mọi người xem túi tiền mình thêu.

Cố Vân Sơ đang không tập trung lúc này mới nhớ tới mình còn đang thêu khăn, nàng vội vàng nhìn lại. Sau một lúc lâu, nàng mới chần chờ nói.

[Đây… Miễn cưỡng vẫn nhìn ra được là hoa sen đúng không?]

Chỉ thấy cái nàng gọi là hoa sen nhỏ biến thành tàn hoa bại liễu, chuồn chuồn vốn nên có dáng người uyển chuyển nhẹ nhàng cũng không biết do lỗi một bước nào mà đường cong rối thành một cục, trông giống như một con ruồi đầu to, lại như một con cóc vừa to vừa xấu.

Ngay khi nàng đang cảm thấy thất bại, hệ thống lại như đặc biệt thưởng thức nói: [Đương nhiên nhìn ra được là hoa sen, hơn nữa còn rất phù hợp với một câu thơ! Rất có ý họa tình thơ!]

[Ta thêu dựa theo một câu thơ, ngươi vậy mà đoán được?]

Ánh mắt Cố Vân Sơ sáng lên, hay là thật ra nàng cũng không thêu xấu đến vậy? Hệ thống chính là tri kỷ của nàng đúng không? Nhìn tàn hoa bại liễu cũng nghĩ ra được nàng muốn thêu hình ảnh gì?

[Đương nhiên, khăn tay ngươi thêu, ta vừa nhìn là biết ngay. Còn không phải là “Vịnh Hồ Đại Minh” sao!]

Hệ thống vô cùng chắc chắn, lập tức ngâm thơ: [Hồ Đại Minh, minh hồ đại, trong hồ Đại Minh có hoa sen, phía trên hoa sen có con cóc, vừa chọc vừa nhảy nhót!* ta đoán đúng hay không?]

*Trích (Vịnh hồ Đại Minh - Trương Tông Xương)

Cố Vân Sơ: … Đcm! Ngươi trả cảm động của ta lại đây!

Cố Vân Sơ ngồi trong góc nuốt nước mắt cảm động của mình vào trong, trợn đôi mắt cá chết, thừa dịp đám nha hoàn không chú ý, nàng yên lặng giấu khăn tay của mình vào trong tay áo. Thứ đồ chơi này trăm năm sau vẫn nên theo nàng xuống mồ đi thôi.



Tác giả có lời muốn nói:

Hệ thống: Tiểu Vân muốn học thêu hoa, làm một hệ thống ưu tú, nàng nhất định phải cổ vũ!

Nghĩ như vậy, hệ thống vừa nhìn thấy khăn tay của Cố Vân Sơ, lập tức vô cùng kinh ngạc cảm thán.

Hệ thống: Wow! Tiểu Vân thật là lợi hại, nhìn con cóc lớn này, thêu có mũi có mắt! Phong cách xấu… A không đúng, là tả thực khá đặc thù! Nhưng cái thứ bay bay sau lưng nó là gì? Áo choàng sao? Đây là cóc đại hiệp thích cứu vớt thế giới hả?

Cố Vân Sơ tức nổi gân xanh: Con mẹ nó cóc đại hiệp thích cứu vớt thế giới, cái ta thêu là chuồn chuồn! Chuồn chuồn, cái phía sau chính là cánh!