Chương 11: Ngươi cũng gặp nạn sao

Sau đó lại có một người tới dẫn một phụ nhân đi, nghe đâu là thuê nàng giặt quần áo nấu cơm cho gia chủ. Tuy ở đây có người môi giới nhưng giá của dân chạy nạn sẽ rẻ hơn rất nhiều.

Có lẽ là nhớ quê hoặc là mấy người chạy nạn này chỉ vô tình lạc mất người thân trên đường, họ không có ý định ở lại lâu dài, đợi sau khi hết lũ lụt sẽ về quê, hiện tại chỉ đi làm thuê cho người khác.

Hóa ra còn đi làm thuê được, không cần phải ký khế bán mình nữa?

Cố Vân Sơ hơi động lòng.

Tới nhà người khác làm việc mấy tháng không phải là không thể. Đợi sau khi dành dụm được chút tiền, nàng sẽ đến nông thôn mua miếng đất, hái cúc đông dưới rào, thảnh thơi ngắm núi Nam!

Vấn đề ở chỗ, cứ cho là Cố Vân Sơ muốn làm bảo mẫu, nàng cũng không có năng lực cạnh tranh. Phần lớn người đi thuê sẽ tìm phụ nhân có kinh nghiệm, biết làm việc nhà, còn người coi trọng tiểu cô nương như nàng chắc chắn không phải loại đàng hoàng gì.

Ngay khi Cố Vân Sơ cho rằng mình sắp phải chấp nhận ngủ màn trời chiếu đất một đêm, chợt một bóng dáng màu xanh vọt qua trước mặt nàng.

Đó là một cô nương mặc váy xanh có chút bẩn, nàng ta chặn đường một đôi chủ tớ đang đi ngang qua. Người đi phía trước là một tiểu thư có gương mặt thanh tú, trang sức trên người vô cùng lịch sự tao nhã, nhìn là biết gia cảnh không tệ, phía sau có một tiểu nha hoàn đi theo.

Cô nương áo xanh bắt đầu khóc sướt mướt: “Cầu xin cô nương cứu ta đi, nếu không ta sống không nổi nữa.”

Tiểu thư kia - cũng chính là Trần Phương – hiển nhiên là người tốt bụng. Tuy có giật mình đôi chút nhưng nàng ấy không có vẻ gì là không vui, ngược lại còn thắc mắc: “Ngươi bị làm sao?”

Cô nương áo xanh cúi đầu xuống, tay lau nước mắt nói: “Nhà ta gặp lũ lụt, cha mẹ huynh đệ của ta đã chết, để lại ta một mình bơ vơ không nơi nương tựa, không biết phải sống sao đây. Xin cô nương cứu ta, ta không xin gì khác, chỉ xin một chỗ đặt chân, một nơi để nương nhờ mà thôi!”

Trần Phương hơi chần chờ: “Chuyện này…”

“Cầu xin cô nương cứu ta một mạng đi.”

Cô nương áo xanh nức nở: “Thói đời ngày nay, một cô nương không nơi nương tựa như ta thật sự không biết phải sống sót thế nào nữa.”

Lúc nói chuyện, hai mắt nàng ta đẫm lệ mông lung nhìn Trần Phương, khuôn mặt thanh tú thấy mà thương.

Một cô nương gặp nạn, đã không nơi nương tựa lại còn có dung mạo xinh đẹp, quả thật rất nguy hiểm.

Trần Phương không phải người chưa từng thấy cảnh đời, nàng ấy có chút mềm lòng, sau khi cân nhắc một lúc thì thở dài: “Được rồi. Vừa lúc hai ngày trước mẫu thân định mua mấy nha hoàn, ngươi theo ta về cũng được.”

Lời này của Trần Phương không chỉ khiến ánh mắt cô nương áo xanh hiện vẻ vui mừng mà còn khiến hai mắt Cố Vân Sơ sáng rực lên, nàng nhanh chóng lau lau khuôn mặt nhỏ không tính là sạch sẽ của mình.

Vì thế ngay sau đó, trước mặt Trần Phương lại xuất hiện một người bụm mặt khóc thút thít: “Xin cô nương cũng cứu ta đi! Nếu không chỉ sợ ta cũng không sống nổi!”

Cô nương áo xanh phía sau:… Hình ảnh này có phải hơi quen không?

Trần Phương chần chờ nhìn người lem luốc trước mắt: “Ngươi cũng gặp nạn sao?”

“Quê nhà ta xảy ra lũ lụt, ta chạy nạn đến tận đây, trên đường đã thất lạc hết người nhà. Trời đất bao la, ta giống như bèo nước không nơi nương tựa. Vốn ta định làm thuê cho người ta, coi như miễn cưỡng sống qua ngày, nhưng người tìm ta đều là…”

Cố Vân Sơ lén cấu mình một cái, gương mặt lấm lem ngậm nước mắt ngẩng lên nhìn.

“Xin cô nương nhân từ cứu ta một mạng đi. Ta không cần gì nhiều, chỉ cần có một chỗ đặt chân, một chốn nương thân là được!”

Cô nương áo xanh:… Cảm thấy quen hơn.

Cố Vân Sơ không quên thêm một câu phía sau, ý nói tuy mình thất lạc người nhà nhưng vẫn còn hy vọng, chỉ làm thuê chứ không bán mình.

Trần Phương nhìn cô nương trước mắt, tuy rằng khuôn mặt hơi bẩn nhưng vẫn có thể thấy được nét xinh đẹp, nhìn đã biết là một mỹ nhân khuynh thành. Nếu người này rơi vào tay kẻ có dụng tâm kín đáo thì rất khó lường trước chuyện gì sẽ xảy ra.

Có lẽ là nữ tử dễ thương cảm cho nữ tử hơn, mà Trần Phương còn là một cô nương thiện lương, nàng ấy nghĩ cứu một người cũng là cứu, cứu hai người cũng là cứu, xem như là tích đức làm việc thiện vậy.



Tác giả có lời muốn nói:

Cô nương áo xanh: Nhà ta gặp lũ lụt, che mẹ huynh đệ đều chết hết, ta bơ vơ không nơi nương tựa, dung mạo còn xinh đẹp, cầu xin cô nương cứu ta đi, nếu không ta sống không nổi!

Cố Vân Sơ hai tay ôm quyền: Tao cũng giống rứa!