Chương 10: Chạy nạn

Buổi trưa, ánh nắng mùa xuân ấm áp rạng ngời.

Con đường ở trấn nhỏ rất náo nhiệt, hai bên đường bày không ít quán nhỏ. Xen lẫn trong đám người có vài chiếc xe lừa và xe ngựa, một lão nông dắt theo con nghé nhỏ thong dong đi trên đường.

Một cô nương mặt mũi lem luốc, đầu tóc rối bời đang ôm một bọc lá cây nhìn dáo dác xung quanh.

Lúc Cố Vân Sơ còn đang tò mò quan sát cảnh tượng mới mẻ này, một chiếc bánh bao đưa tới trước mặt nàng.

Cố Vân Sơ quay đầu nhìn lại, một bác gái mặc áo bông màu lam đang nhìn nàng bằng ánh mắt từ ái.

“Cho con này, mới ra lò đó, vẫn còn nóng lắm.”

Cố Vân Sơ: [Có phải ta bị coi là ăn mày không?]

Hệ thống: [Tự tin một chút, xóa “có phải” đi.]

Trong bọc của Cố Vân Sơ còn bánh bột ngô, coi như không thiếu đồ ăn, nàng đang định từ chối thì lại nghe bác gái nói: “Con cũng đến từ phía Nam sao? Ài, nhà bị lũ lụt, chạy nạn tới đây đúng là không dễ. Ta cũng không giúp con được cái gì, chỉ có thể cho con chút bánh bao, con đừng ghét bỏ.”

Cố Vân Sơ nghe vậy bèn nhanh chóng nhận lấy bánh bao của bác gái.

“Không chê không chê. Có được một miếng ăn là con đã cảm ơn trời đất rồi, sao có thể ghét bỏ chứ.”

Nàng cắn một miếng bánh bao, giả vờ lơ đãng hỏi: “Ngoại trừ con ra, còn có rất nhiều người chạy nạn tới đây sao?”

Cố Vân Sơ hỏi thăm vài câu là đã hiểu, hình như vùng nào đó ở phía Nam đã xảy ra lũ lụt, gần đây có rất nhiều người chạy nạn tới chỗ này.

Trấn nhỏ không lớn, đám ăn mày ở bản địa đều là những gương mặt quen thuộc. Một cô nương xa lạ như nàng xuất hiện với dáng vẻ đáng thương như thế, khó trách lại bị bác gái cho là dân chạy nạn.

Đúng là cơ hội tốt. Chỉ cần nàng giả bộ mình là dân chạy nạn tới, như vậy lúc kiếm kế sinh nhai có thể giải quyết được vấn đề thân phận rồi.

Cố Vân Sơ cảm ơn bác gái rồi rời khỏi. Nàng thầm nghĩ, đợi lúc mình kiếm được tiền thì sẽ trả tiền bánh bao lại.

Chỉ có điều sau khi đi dạo một vòng, Cố Vân Sơ chợt phát hiện không có việc bản thân làm được.

Thế giới này không cấm đoán nữ tử nhiều như nàng tưởng tượng, trên đường cũng có không ít nữ tử đi lại hoặc bày quán, chẳng qua đại đa số vẫn là nam nhân.

Đương nhiên, mấu chốt là nàng không biết làm gì cả.

Ở thế giới gốc, nàng biết làm rất nhiều thứ. Không nói đến chuyện làm xã súc trong hiện thực, ngày ngày múa phím trên công ty thì trong trò chơi, nàng còn là cao thủ có thể gϊếŧ người chơi khác tới mức “thất tiến thất xuất”*.

*Thất tiến thất xuất: xuất từ Tam Quốc Chí, trong đó Triệu Vân tấn công quân đội của Tào Tháo bảy lần

Nhưng thần công lợi hại như thế mà vào thế giới này lại không có đất dụng võ.

Về phần kỹ năng thực dụng ở thế giới này như nấu nướng hay nữ công thì… Lần duy nhất nàng tìm hiểu về chúng cũng chỉ thông qua các video của các food blogger và người làm handmade.

Xem thì xem, nhưng trừ việc kêu gào đêm khuya mà còn không để yên cho người ta sống, có phải coi thường ta hay không thì nàng chỉ biết xin link rồi khen 666(*), ngoài ra chẳng nhớ được chút tin tức có ích nào.

*666 (六六六): 666 phát âm là /liùliùliù/ khá giống với 牛 phát âm là /niú/, ý khen người khác trâu bò

Nghĩ vậy, Cố Vân Sơ đau khổ nhìn lão già ăn mày đang gãi ngứa ven đường, cảm thấy khoảng cách giữa mình và lão ta chỉ bằng một cái chén bể.

Cố Vân Sơ từng nghĩ cuộc đời xã súc là bi thảm nhất, ai mà ngờ chuyện bi thảm hơn là muốn được áp bức bóc lột nhưng lại không tìm được việc làm! Liệu lúc này nàng trở về thôn trang kia khoe mình là Ngô Cương chuyển thế còn kịp không nhỉ?

Không xin cái khác, cho miếng cơm ăn là được. QAQ

Cố Vân Sơ lê bước về phía trước, chợt nàng nhìn thấy một nhóm người ngồi xổm ở ven đường. Thoạt nhìn bọn họ xanh xao vàng vọt, áo quần tả tơi, tóc tai rối bời, bộ dạng không khác gì Cố Vân Sơ, giống như là… dân chạy nạn trong lời kể của bác gái vậy.

Mà trong đó, một phụ nhân áo quần lấm lem tay ôm một đứa bé đang nói chuyện với một bà lão ăn mặc sáng sủa.

Nghe câu chuyện thì có vẻ là con dâu bà cụ không có sữa, gia đình đang chuẩn bị mời một bà vυ". Phụ nhân vừa lúc rất thích hợp, hơn nữa nàng là dân chạy nạn nên giá cả sẽ rẻ hơn nhiều, bà lão bèn tới hỏi một câu.

Hiển nhiên phụ nhân có chút động lòng, chẳng qua nàng nói rõ ngay từ đầu, bản thân chỉ làm thuê, không muốn dẫn theo cả con mình bán thân làm hạ nhân.

Bà cụ xua tay, nói thẳng gia đình bà không giàu có gì, chỉ tạm thời cần một bà vυ" để chăm đứa bé mới sinh chứ không nuôi nổi nô bộc, tất nhiên không cần phụ nhân phải ký khế bán mình.

Hai người bàn bạc xong, phụ nhân bèn ôm con đi cùng với bà cụ.