Chương 8: Xuyên về 1972

Chuyện tách nhà cứ như vậy tạm thời bị đè xuống, Thụy Hòa dồn hết toàn bộ sức lực vào việc học bện giỏ trúc và nhào bột mì làm bánh mỳ bát. Mỗi ngày tan làm giống như thường lệ, buổi tối tiếp tục đến nhà anh Dũng học tập. Cuộc sống vừa bận rộn vừa phong phú, sau khi Thụy Hòa có mục tiêu mới trong cuộc sống thì cậu hoàn toàn không thấy mệt mỏi, mỗi ngày dường như đều như có năng lượng vô tận.

Bởi vì chỉ còn lại bốn ngày, Thụy Hòa cảm thấy rất áp lực. Sau khi từ nhà Minh Dũng trở về, cậu lại tiếp tục luyện tập dưới ánh trăng đến bốn, năm giờ, ngủ qua loa hai tiếng lại phải dậy để xuống ruộng. Chỉ trong bốn ngày ngắn ngủi, người cậu đã gầy đi rất nhiều.

Cũng may sự chăm chỉ nỗ lực đã được đền đáp Thụy Hòa học rất thuận lợi, đến tối ngày thứ hai cậu đã có thể tự bện một cái giỏ trúc hoàn chỉnh, thông qua bài kiểm tra "Đủ điều kiện" của anh Dũng. Đêm học cuối cùng, cậu đã làm được bánh mì bát, đến anh Minh Dũng cũng bị làm cho kinh ngạc không thôi. Sau khi Minh Dũng biết được hầu như đêm nào cậu cũng không ngủ để luyện tập, sự bất ngờ trong mắt anh ta gần như không thể che giấu, anh ta vỗ vai Thụy Hòa nói: "Cậu cố gắng như vậy, nhất định có thể thành công."

Chị dâu Trương học cũng không tệ, bánh mì bát nhỏ, cô ta học làm bánh mỳ bát nhỏ nhất trước. Đến tối ngày thứ tư, lúc Minh Dũng kiểm tra cũng nói cô ta làm tốt. Chỉ là lúc bện giỏ trúc thường bị mấy mảnh trúc bắn lên mặt khiến gương mặt bị xước đến rớm máu, hai tay cũng bị mảnh trúc cứa vào, hai điều này khiến cô ta cảm thấy rất không vui, oán trách: "Tay đều bị chai như vậy rồi mà trúc còn cứa vào được, đúng là tức chết mà."

Chỉ có Lý Đại Thủy là học không được tốt, bện kiểu gì cũng sẽ xuất hiện lỗi, không phải quá lỏng thì chính là quá chặt, hình dạng giỏ trúc dặt dẹo không thành hình, thậm chí còn không có thời gian học làm bánh mì bát. Dường như cậu ấy bẩm sinh không có năng khiếu với việc làm đồ thủ công, gấp đến mức trên môi nổi lên mấy vết bỏng rộp.

Anh Dũng nói: "Giỏ trúc thì không nói, bánh mì bát sau khi được đưa đến nhà máy ở thành phố, nghe nói rất nhiều chiếc sẽ được bán ra nước ngoài, nhất định phải làm thật đẹp, thật bền. Nếu như làm không tốt, vậy thì chắc chắn không vào nhà máy được." Anh ta bảo chị dâu Trương làm bánh mì bát ổn rồi, còn giỏ trúc thì cần phải học thêm.

Anh ta quay sang nói với Lý Đại Thủy: "Vót mảnh trúc cũng là một nghề thủ công, có yêu cầu về chiều dài và ngắn, độ mỏng và dày, còn phải loại bỏ màu xanh trên vỏ trúc, vậy nên tay quá thô hay quá nặng đều không làm được. Có điều, sau khi vào nhà máy, một người sẽ không làm cả hai việc này. Bình thường sẽ phân tổ cho mọi người, ba người một tổ, một người chặt trúc, một người vót mảnh trúc và một người bện. Đương nhiên nói như vậy cũng không phải chỉ một người làm, trong quá trình làm việc công nhân cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau." Anh ta đề nghị Lý Đại Thủy có thể học riêng việc vót mảnh trúc, đến lúc đó có thể xin xỏ quản sự, có lẽ còn có một cơ hội nhỏ nhoi.

Thời gian trôi nhanh như chó chạy ngoài đồng, chẳng mấy chốc đã đến ngày nhà máy tuyển công nhân, Thụy Hòa đã xin phép đội trưởng đội sản xuất nghỉ từ sớm. Ngày hôm đó, cậu dậy khi mặt trời còn chưa ló dạng, đang đi cất khoai lang thì chạm mặt Lý Đại Thủy ở đầu đường. Hai người tìm một nơi vắng vẻ ở bên ruộng rồi ngồi xuống, đào một cái hố, sau đó đặt lá cây khô và củi khô ở bên trên để nhóm lửa rồi cho khoai vào nướng.

Lý Đại Thủy mặt mày ủ rũ: "Tay của tôi thô, ngay cả cây kim cũng chưa từng cầm, sớm biết không học bện giỏ trúc được thì đã không lãng phí 10kg khoai lang trong nhà." Cậu ấy đưa mấy mảnh trúc mà cậu ấy thức cả đêm hôm qua vót cho Thụy Hòa xem: "Cậu nhìn một chút xem tôi vót có được không?"

Thụy Hòa kiểm tra cẩn một lần, lựa ra mấy cái vót không tốt lắm.

"Anh cầm mấy cái tốt này đi, nhân lúc khoai còn chưa chín, tôi tranh thủ luyện thêm một chút."

Hai người hẹn nhau ra ngoài sớm là muốn dành chút thời gian cuối cùng để luyện tập. Thụy Hòa không khách khí nữa, bắt tay vào nghiêm túc bện giỏ trúc.

Lý Đại Thủy hâm mộ nhìn mấy ngón tay di chuyển khéo léo của Thụy Hòa, cảm thấy không cam lòng muốn thử lại một lần nữa, cuối cùng đành tiếc nuối từ bỏ. Giống lời anh Dũng nói, cậu ấy chỉ có thể thử chuyển sang con đường vót mảnh trúc mà thôi. Đêm qua cậu ấy đã hạ quyết tâm thức đến hơn 3 giờ sáng, nước đến chân mới nhảy kiểu này không biết hôm nay có thể được nhận vào nhà máy hay không.

Cậu ngẩng đầu lên, thấy dáng vẻ khẩn trương của Lý Đại Thủy, Thụy Hòa an ủi cậu ấy: "Anh chắc chắn làm được mà. Anh nhìn những mảnh trúc anh vót này, rất là tốt luôn, giống y như anh Dũng nói luôn đấy." Thấy ánh mắt Lý Đại Thủy rơi vào cái giỏ trúc bị lỗi ở bên cạnh, Thụy Hòa lại vắt hết óc nghĩ cách khác để khích lệ cậu ấy: "Chỉ cần vào xưởng một tháng là có thể kiếm được 30 đồng tiền công rồi."

Thụy Hòa rất muốn có được 30 đồng tiền kia, cậu từng được Lý Đại Thủy lôi kéo đến cung tiêu xã, ở trong đó có rất nhiều đồ luôn! Ánh mắt của cậu đều rơi vào bánh kẹo, bánh gạo ngọt, làm thế nào cũng không thể rời mắt được. Cậu muốn kiếm tiền! Muốn mua bánh gạo ngọt! Chỉ cần nghĩ tới hương vị ngọt ngào đó thôi thì khổ cực đến đâu cậu cũng có thể chịu đựng.

Lý Đại Thủy nuốt nước bọt, tin tức này cho dù nghe bao nhiêu lần thì cậu ấy đều kích động không thôi:"30 đồng! Thật nhiều tiền!"

Ở thôn bình thường quanh năm suốt tháng không tiêu đến vài đồng thì 30 đồng thật sự rất lớn. Hiện tại công việc cần người lao động chân tay rất ít, những gia đình bình thường quanh năm làm ruộng, thời gian khác sẽ đi làm thêm việc để kiếm thêm tiền, nhưng cũng chỉ kiếm được chút ít, Một năm kiếm được 10 đồng, 20 đồng đã tốt lắm rồi. Vì 30 đồng này, dũng khí trong lòng Lý Đại Thủy bốc lên ngùn ngụt, cậu ấy gật đầu thật mạnh:"Chúng ta cùng nhau cố gắng!"

Sau khi ăn xong khoai lang lấp đầy bao tử, thời gian còn lại cũng không còn nhiều nữa.

Hai người vừa khích lệ nhau vừa đi về hướng nhà máy sản xuất đồ trúc. Đến bảy giờ, nhà máy sản xuất đồ trúc mở cửa, rất nhiều người tới báo danh, thanh niên trai tráng cũng không ít. Có nhiều người suy nghĩ giống mẹ Lý Đại Thủy, họ cũng đau lòng con mình còn nhỏ, làm trong nhà máy dù sao cũng thoải mái hơn là ở ngoài ruộng phơi nắng phơi gió mà? Bện giỏ trúc cũng là một nghề, người trẻ tuổi học hỏi nhanh, học xong có lợi cả một đời, thế nên làm đồ trúc là công việc không thể tốt hơn ở thôn Thượng Mỹ.

Thụy Hòa còn nhìn thấy mấy thanh niên trí thức trông rất quen mắt, trong đó có Lư Bồi Âm. Hôm nay có không ít người tới đây. Cũng may thời gian cấy mạ đã kết thúc, lúc này xin phép nghỉ cũng dễ được phê duyệt hơn, bên đội sản xuất của Thụy Hòa không chỉ có mỗi cậu và Lý Đại Thủy xin nghỉ phép.

Lý Đại Thủy kéo Thụy Hòa đi xếp hàng để nhận cây trúc, đầu tiên quản sự cho bọn họ đi vót mảnh trúc, sau đó lại để bọn họ bện một giỏ trúc. "Cả bánh mì bát và giỏ trúc, hai loại đều phải làm." Quản sự nói như thế rồi chỉ vào cái bàn để trưng bày thành phẩm: "Cứ dựa theo trình tự lớn nhỏ ở trên bàn, đến mười hai giờ trưa là hết giờ."

"Cố lên." Thụy Hòa và Lý Đại Thủy vỗ tay, sau khi quản sự chỉ chỗ cho bọn họ ngồi xuống thì bọn họ tự mình đến chỗ ngồi và bắt đầu làm việc.

Đây không phải lần đầu tiên Thụy Hòa tự bện cả một cái giỏ trúc, cậu nằm lòng trình tự làm, khi vót mảnh trúc không hề hoang mang, liên tục nhớ lại vài lần ở trong lòng. Dựa theo lời Minh Dũng nói, một bộ bánh mì bát có ba cái, được xếp theo thứ tự lớn nhỏ, trình bày trên mặt bàn là loại bánh mì bát cỡ lớn nhất, mà bánh mì bát là lấy bánh mì ra sắp xếp, cần vót mảnh trúc mỏng hơn. Cậu định làm bánh mì bát trước, tránh lúc sau thời gian không kịp, vội vàng tay run vót mảnh trúc không tốt.

Công tác chuẩn bị đã đầy đủ, vót mảnh trúc rất thuận lợi khiến cậu bình tĩnh lại, lúc chính thức bắt đầu bện rất thuận lợi. Thức đêm luyện tập nhiều ngày cuối cùng cũng mang lại tác dụng, Thụy Hòa lần lượt làm bánh mì bát và bện giỏ trúc thật tốt, sau khi quản sự nhận được thì đi kiểm tra. Không chỉ có dùng ngón tay kéo mà còn dùng tay ép mạnh xuống, xác định hình dạng tốt, chất lượng cũng tốt, quản sự cực kỳ hài lòng, còn khen cậu khéo tay.

Thụy Hòa vui vẻ đến mức mặt phiếm hồng.

"Được rồi, cậu được tuyển. Buổi chiều đến bắt đầu làm việc luôn đi. Một giờ có mặt, sáu giờ tan tầm. Buổi sáng ngày mai làm từ bảy rưỡi, mười hai giờ tan tầm. Không cho phép đến trễ về sớm, tiền công trả mỗi tháng một lần, sau này sẽ phân thêm cho cậu hai tổ viên, ba người các cậu cùng làm, tiền công chia đều." Quản sự giới thiệu tính tiền công như thế nào: "Giỏ trúc thì một cái được ba hào bốn ly. Bánh mì bát trong nhà máy có ba loại, cái lớn ba hào, cái nhỡ hai hào còn cái nhỏ một làm, phải làm đủ ba cái rồi xếp chồng lên nhau."

Thụy Hòa liên tục gật đầu, quản sự ghi tên cậu lại, bảo cậu ấn một tay vào sổ đỏ.

Nhưng không phải người nào cũng thuận lợi giống Thụy Hòa. Nhà máy muốn tuyển người "thạo nghề", chứ không có dự định dạy công nhân. Làm tốt thì nhận, còn làm không tốt thì từ chối. Năm nay chỉ cần có chút tay nghề đã có thể ăn ngon, không phải ai cũng bằng lòng đi dạy người ngoài.

Minh Dũng đang chuẩn bị kết hôn nên mới cố hết sức vơ vét đồ tốt để lo chuyện cưới xin, lúc này mới lén lút nhận lời giúp đỡ từ Tú Nga, mẹ của Lý Đại Thủy. Bây giờ vật tư khan hiếm, muốn mua đồ thì hầu như đều phải dùng đến phiếu, mặc kệ là một bánh xà phòng, một hai ngọn đèn dùng dầu hỏa, một hạt đường kính trắng cũng đều như thế. Vợ sắp cưới của Minh Dũng là Tuệ Hương, là thanh mai trúc mã của anh ta, tình cảm rất tốt. Vậy nên anh ta quyết tâm muốn làm một hôn lễ nở mày nở mặt, muốn đặt mua đồ cho vợ sắp cưới của mình nên mới có nhu cầu rất cao đối với các loại phiếu chứng. Nếu không anh ta cũng sẽ không nhận dạy Lý Đại Thủy và mấy người Thụy Hòa.

Trong buổi kiểm tra tuyển dụng, Lý Đại Thủy bện giỏ trúc vẫn không tốt lắm, có chỗ rất chặt, có chỗ lại rộng đến mức có thể nhét cả ngón tay cái. Quản sự không hài lòng, hỏi thêm biết Lý Đại Thủy ngay cả bánh mì bát cũng không làm được, lại càng lắc đầu. Thụy Hòa vội nói: "Anh ấy vót mảnh trúc vô cùng tốt! Chú nhìn xem! Sức tay của Đại Thủy rất lớn, sau này có thể giúp một tay chặt cây trúc, vót mảnh trúc, tôi và anh ấy có thể cùng một tổ!"

Quản sự tỉ mỉ nhìn qua giỏ trúc mà Lý Đại Thủy bện, mảnh trúc thật sự được vót thật tốt, so ra không kém với mấy người lão luyện. Chú ấy kéo hai tay Lý Đại Thủy nhìn một chút, cuối cùng gật gật đầu: "Cũng được. Cậu cứ chờ thêm chút nữa, nếu như thiếu người vót mảnh trúc tôi sẽ thông báo nhận cậu." Nói như vậy, khả năng cao là ưu tiên tuyển những người biết tất cả hơn.

Không trực tiếp từ chối là Lý Đại Thủy đã vui lắm rồi, liên tục nói lời cảm ơn với quản sự: "Cảm ơn chú Thất!"

Quản sự khoát khoát tay, tiếp tục đi kiểm tra thành phẩm của những người khác.

Thuận lợi tiến vào nhà máy sản xuất đồ trúc, Thụy Hòa cực kỳ vui mừng, muốn đi xem tình hình của chị dâu Trương. Cô ta còn phải chờ quản sự xem xét, bởi vậy khoát khoát tay với Thụy Hòa, bảo cậu về nhà nấu cơm trước, rồi lại kêu lên: "Đi nhặt củi lửa trước!" Giọng nói quá lớn dẫn tới rất nhiều người quay đầu nhìn cô ta, người quen trong thôn thì trêu ghẹo: "Sai bảo em trai chồng cũng giỏi ghê nhỉ." Chị dâu Trương nhướn lông mày lên: "Nuôi chú ấy như thế lớn còn không sai bảo được sao?"

Thụy Hòa vội vàng gật đầu: "Vậy em đi nhặt trước đây." Cậu chào chị dâu Trương rồi kéo Lý Đại Thủy đi ra ngoài. Lý Đại Thủy cũng định đi nhặt củi lửa, thế là hai người cùng nhau lên núi.

Thụy Hòa làm thế nào cũng không ngờ cậu sẽ gặp được Lư Bồi Âm ở trên núi. Cậu có ấn tượng rất sâu sắc với thiếu nữ trẻ tuổi xinh đẹp này, từ dáng vẻ của đối phương xem ra là một người được bồi dưỡng trong gia cảnh tốt, nói theo quê hương ban đầu của cậu thì chính là "tiểu thư gia đình giàu có". Lư Bồi Âm là thanh niên trí thức đẹp nhất trong thôn, cũng là giấc mộng đẹp nhất thời thiếu niên của nguyên chủ. Những thứ xinh đẹp luôn luôn hấp dẫn ánh mắt người khác. Mặc dù Thụy Hòa không có tình yêu nam nữ với Lư Bồi Âm giống nguyên chủ nhưng cũng rất thưởng thức một cô gái xinh đẹp đến vậy.

Cậu thấy Lư Bồi Âm chủ động tới gần chào hỏi thì mỉm cười sau đó tiếp tục đi lên phía trước.

Lý Đại Thủy cũng cười ha ha phất tay, không tiếp tục nói nữa kẻo lại khiến Thụy Hòa thẹn thùng. Lý Đại Thủy tự nhận là bạn thân với Trương Tiểu Sơn, bạn thân mình muốn theo đuổi con gái thì cậu ấy nhất định phải ủng hộ hỗ trợ, tạo điều kiện. Nếu như bạn thân mình không thích thì cậu ấy không thể tiếp tục quấy rầy, khiến bạn thân khó xử.

Lư Bồi Âm vác cái rổ, nhíu mày nhìn bóng lưng Thụy Hòa. Cô ta không để ý tới mồ hôi từ trán rơi xuống, chỉ hơi rầu rĩ cắn môi dưới.

So với những người khác, cô ta nhận được tin tức nhà máy sản xuất đồ trúc muốn tuyển người sớm hơn, cố gắng học trong mười ngày qua, tự nhận đã dày công tôi luyện, nào ngờ lại thất bại. Khó khăn lắm mới tìm được điểm đột phá từ chỗ Trương Vệ Bình, nhận được hứa hẹn nếu có người nguyện ý để danh ngạch cho cô ta thì Trương Vệ Bình có thể lén lút viết tên cô ta vào danh sách. Dù sao cô ta bện giỏ trúc cũng không quá chênh lệch, người kiểm tra trong nhà máy tới bốn, năm quản sự, ai mà biết cô ta dược người nào nhận?

Biện pháp này tuyệt đối không thể có sai sót, chỉ cần Lư Bồi Âm có thể tìm được người được chọn. Cô ta nghĩ thầm trong lòng, không ai lại vô duyên vô cớ tặng cơ hội tốt như vậy cho cô ta, bởi vậy người được chọn phải vô cùng thích cô ta. Điểm thứ hai, người này phải trung thực không gây sự, sau này mới tống cổ đi được. Trong danh sách những người được chọn, Lư Bồi Âm xác định mục tiêu: Trương Tiểu Sơn.

Cô ta đã quen bị động tiếp nhận người khác lấy lòng mình, không cần cô ta mở miệng, chỉ cần nhíu mày hoặc rớt mấy giọt nước mắt, hoặc là cười lên một cái thì sẽ có người đưa đồ cho cô ta, giúp cô ta giải sầu.

Sẽ không để lại bất luận lời bàn tán nào.

Cô ta sẽ không để bản thân rơi vào tình trạng thật sự phải gả cho nông dân.

Thế nhưng lần này dường như cô ta đã tính sai. Trương Tiểu Sơn giống như đột nhiên không còn thích cô ta nữa, vừa rồi ngẫu nhiên gặp nhau vậy mà Trương Tiểu Sơn lại không chủ động nói nhiều hơn với cô ta. Chỉ cần Trương Tiểu Sơn dám đáp lời, cô ta có bản lĩnh đẩy Lý Đại Thủy ra, sau đó khiến Trương Tiểu Sơn cam tâm tình nguyện chủ động tặng danh ngạch cho cô ta.

Nên làm gì đây?