Chương 9: Xuyền về 1972

Thấy Trương Tiểu Sơn sắp biến mất khỏi tầm mắt, tròng mắt Lư Bồi Âm đảo vài vòng. Cho dù cô ta đang tính toán gì đó thì đôi mắt to tròn tự nhiên của cô ta vẫn luôn lộ ra vẻ đơn thuần và ngây thơ, nhìn qua quả thật đúng là một cô gái rất dễ thương. Cô ta "ai ui" một tiếng rồi ngã xuống đất, chiếc rổ rơi trên mặt đất lăn hai vòng. Nghe thấy động tĩnh, Lý Đại Thủy nhìn lại, vội vàng hỏi: "Đồng chí Lư, đồng chí không sao chứ?"

Lư Bồi Âm che lấy mắt cá chân, cau mày: "Hình như là bị trẹo chân rồi, đau quá." Cô ta hơi cụp mắt xuống, ánh nắng xuyên qua từng tầng lá cây của khu rừng chiếu lên người cô ta, lông mi dài chớp chớp để lại hai cái bóng trên mí mắt dưới, khóe mắt cô có ánh nước trong suốt, cả người trông thật đáng thương và bất lực.

Lý Đại Thủy nhìn trực tiếp ngây người, Thụy Hòa dường như nghĩ đến điều gì đó, ánh mắt trở nên kỳ lạ.

Chẳng trách Thụy Hòa cảm thấy quen thuộc, Lư Bồi Âm giở ra chiêu này, rõ ràng là tình cảnh mà Trương Tiểu Sơn gặp phải. Trong trí nhớ của Trương Tiểu Sơn, sau khi anh ta được nhận vào làm, trên đường về thôn anh ta gặp được Lư Bồi Âm, cô ta ngã sấp xuống ở trước mặt anh ta. Anh ta tiến tới giúp đỡ, dìu Lư Bồi Âm vào chỗ râm mát để tránh ánh mặt trời chói chang. Sau đó, nguyên chủ nghe đối phương thút thít kể khổ, cô ta hận bản thân mình không tranh được với người khác nên không được chọn, trên bàn tay lau nước mắt đầy vết thương do mảnh trúc cứa vào, những vết đỏ mới có mà cũ cũng có, điều này khiến Trương Tiểu Sơn cảm thấy cực kỳ đau lòng.

Trương Tiểu Sơn không phải là Thụy Hòa, ngày này qua ngày khác anh ta bị Lư Bồi Âm chơi đùa đến tình cảm sâu nặng, đầu óc nóng lên rơi vào cái bẫy ngôn ngữ của Lư Bồi Âm, thuận theo câu chuyện bèn nói mình có thể tặng vị trí cho cô ta.

Vẫn là anh ta chủ động, cam tâm tình nguyện, còn sợ Lư Bồi Âm sẽ từ chối.

Có điều Thụy Hòa còn cho rằng lần này cậu sẽ không gặp phải chuyện như vậy mới đúng. Dù sao cậu cũng không ở lại nhà máy chờ Lư Bồi Âm, cũng không lo lắng mà đi theo sau hộ tống cô ta. Lần này cậu lên núi nhặt củi lửa, dựa theo quỹ đạo của kiếp trước, cậu sẽ không gặp Lư Bồi Âm mới đúng, lại còn ở trên núi. Lúc nãy khi nhìn thấy Lư Bồi Âm cậu còn thấy kinh ngạc, bây giờ nhìn thấy Lư Bồi Âm ngã xuống, sắc mặt càng thêm kỳ lạ.

Trí nhớ của Trương Tiểu Sơn đối với Lư Bồi Âm là vô cùng đẹp đẽ, vốn dĩ chính là nốt chu sa, là ánh trăng sáng. Mà hành vi của Lư Bồi Âm hoàn toàn không vượt qua ranh giới, thậm chí chủ động tiếp xúc thân thể cũng không có, cách thức quyến rũ lòng người này rất cao cấp. Mặc dù Thụy Hòa đã nhìn thấy thông qua trí nhớ của Trương Tiểu Sơn, nhưng cậu không phát hiện ra thủ đoạn lén lút của Lư Bồi Âm.

Cậu còn chưa mở khiếu, nhìn không hiểu được du͙© vọиɠ mà ánh mắt Lư Bồi Âm muốn nói.

Bởi vậy, Thụy Hòa vẫn luôn cho rằng Trương Tiểu Sơn thích Lư Bồi Âm, những giúp đỡ và lấy lòng kia đều do Trương Tiểu Sơn tự nguyện.

Hôm nay, khi nhìn thấy Lư Bồi Âm ngã xuống, trong đầu cậu đột nhiên lóe lên linh quang. Hóa ra Lư Bồi Âm ngã xuống trong trí nhớ của Trương Tiểu Sơn là cố ý! Nếu không thì quá trùng hợp! Thì ra cô ta là một người phụ nữ mưu mô âm thầm như vậy. Sau khi nghĩ thông suốt chuyện này, Thụy Hòa hoàn toàn không còn thiện cảm với khuôn mặt xinh đẹp kia chút nào nữa.

Thấy Lý Đại Thủy dìu cô ta nhưng cậu vẫn đứng im không nhúc nhích, chờ Lý Đại Thủy đỡ người tới thì cậu tiếp tục đi về phía trước, cũng không nói gì tới chuyện giúp đỡ một tay.

Lư Bồi Âm chủ động nói chuyện, nũng nịu vô cùng đáng thương, đồng thời cũng nói về việc tuyển dụng công nhân trong nhà máy sản xuất đồ trúc hôm nay, những lời nói gần như giống hệt trong trí nhớ của Trương Tiểu Sơn, những câu nói khiến người ta đau lòng. Ngay cả Lý Đại Thủy, một người không có tình cảm nam nữ đối với Lư Bồi Âm cũng cảm thấy Lư Bồi Âm thực sự rất siêng năng, chăm chỉ và chịu khó, không được tuyển chọn thật sự đáng tiếc.

Nghe Lý Đại Thủy an ủi Lư Bồi Âm, trong lòng Thụy Hòa càng chắc chắn suy đoán của mình, dần dần nổi lên lòng phòng bị. Thành thật mà nói, không phải cậu chưa từng gặp qua một người phụ nữ tâm cơ, tại trạm giao dịch buôn bán, ở trong nhà, để có thể sống được, có quá nhiều người còn dùng mưu kế tốt hơn. Cậu biết mình không thông minh, cũng không dám tính kế người khác nên chỉ nhìn xuống và lắng nghe nhiều hơn. Người hầu trong nhà đấu đá nhau cũng rất nhiều, sở dĩ cậu bị đưa ra gánh tội thay cho tiểu chủ nhân trong đám tùy tùng cũng là vì cậu và em gái được mua từ bên ngoài về, không có hậu trường. Những tùy tùng khác vì muốn thoát tội tất nhiên sẽ tìm trăm phương nghìn kế đổ tội cho cậu, cậu đã sớm nhìn thấy rõ ràng lòng người như thế.

Nhưng không biết thủ đoạn của Lư Bồi Âm có cao minh hơn không, hay là do sự cảnh giác của cậu trong thế giới này đã giảm xuống quá nhiều nên đến lúc này cậu mới phát hiện ra Lư Bồi Âm không đơn thuần, vẫn luôn tính toán nguyên chủ.

"Cuộc sống ở đây đơn giản và thoải mái, khiến mình trở nên lười biếng." Trong lòng Thụy Hòa tự xem xét lại, quyết định sau này phải đánh bóng hai mắt để nhìn người thật kỹ. Cuộc sống hiện tại cậu đang sống, con đường cũng là cậu đang đi, sau này nhất định sẽ có rất nhiều biến số, trí nhớ của Trương Tiểu Sơn không thể cho cậu chỉ dẫn hoàn chỉnh, nếu cậu xem nhẹ nhiệm vụ dẫn đến thất bại, thời gian về nhà sẽ cách cậu càng ngày càng xa.

Lư Bồi Âm dựa vào Lý Đại Thụy nhưng ánh mắt lại lặng lẽ nhìn về phía Thụy Hòa, điều khiến cô ta lo lắng nhất chính Trương Tiểu Sơn này đang xảy ra chuyện gì vậy? Nói chuyện không trả lời, ánh mắt cũng không di chuyển một chút về phía cô ta, chẳng lẽ cô ta nhìn sai rồi?

Cô ta trước nay là một người cẩn thận, biết lo lắng trước sau, hôm nay chủ động xuất kích đã không giống phong cách thường ngày của cô ta, cảm giác chủ động nhưng không nhận được phản hồi này khiến cô ta cảm thấy chột dạ trong lòng, nhưng cô ta không dám thể hiện quá trắng trợn vì để duy trì hình ảnh của mình, dù sao Lý Đại Thủy vẫn ở bên cạnh cô ta! Cô ta ghét cay ghét đắng cái thôn này từ tận đáy lòng, đặc biệt là những bà già lắm mồm lắm miệng đáng chết kia và những cô gái trong làng ghen tị với cô ta, nếu cô ta ngã quá rõ ràng, những tin đồn và lời bàn tán sẽ gϊếŧ chết cô ta bằng nước bọt.

Sắp đến chân núi, Lư Bồi Âm nhẹ nhàng đẩy Lý Đại Thủy ra: "Cảm ơn Đại Thủy, để tôi ngồi ở đây được rồi, phiền anh giúp tôi gọi Thanh Thanh đến đây, chúng tôi đã hẹn sẽ gặp nhau ở phía trước."

Lý Đại Thủy trực tiếp bảo được, Thụy Hòa đi theo Lý Đại Thủy không nói lời nào. Chờ đến lúc đi khá xa, Lý Đại Thủy đυ.ng vào vai Thụy Hòa: "Vừa rồi cậu không nói lời nào, cô ấy chào hỏi cậu mà cậu cũng chỉ gật đầu một cái, cậu thật sự không thích cô ấy sao?"

Thụy Hòa gật đầu dứt khoát: "Tôi thật sự không thích cô ấy, tôi định kiếm tiền trước, sau đó mới nói đến chuyện kết hôn."

"Còn nữa, anh Minh Dũng đang liều mình vì muốn kết hôn, mỗi ngày anh ấy đều bận rộn muốn chết. Vừa rồi tôi gặp anh ấy ở nhà máy, anh ấy nói mẹ vợ lại muốn thêm một chiếc xe đạp, tôi thấy anh ấy lo lắng đến mức sắp treo cổ mất!"

Thụy Hòa cũng sầu lo trong lòng: "Xe đạp? Rất đắt phải không? Tôi nhớ xe đạp cũng cần có phiếu mới mua được."

"Đúng vậy, một chiếc ít nhất cũng mất một trăm năm mươi đồng! Thôn chúng ta không có để bán, phải vào trong trấn mới thấy được."

Hai người tán chuyện với nhau, sau khi tìm được Thanh Thanh, bọn họ nói cho cô ấy biết vị trí của Lư Bồi Âm rồi cùng nhau tiếp tục về nhà. Khi đi sân phơi gạo, đột nhiên Lý Đại Thủy nói: "Tiểu Sơn, tôi theo đuổi Lư Bồi Âm có được không?"

Thụy Hòa đang suy nghĩ, đột nhiên không kịp phản ứng: "Hả?"

Lý Đại Thủy gãi gãi đầu, hơi ngượng ngùng, nói lại một lần nữa, sau khi nói xong cẩn thận nhìn sắc mặt của Thụy Hòa: "Nếu như cậu không thích thì quên đi."

Thụy Hòa không chỉ cảm động trước tình nghĩa của Lý Đại Thủy dành cho mình, mà còn lo lắng về việc sao cậu ấy lại thích Lư Bồi Âm? Cậu dừng bước lại: "Đại Thủy, anh thích cô ấy? Khi nào? Trước đây tôi chưa từng nghe anh nhắc đến."

"Vừa, vừa rồi..."

Nhìn dáng vẻ ngượng ngùng của Lý Đại Thụy, Thước Hà suýt chút nữa rớt tròng mắt ra ngoài. Đầu óc người anh em này của cậu đã chậm chạp thì thôi, sao vừa mở khiếu đã thích một đóa hoa độc rồi thế! Nếu bởi vì cậu mà mọi chuyện thay đổi thành như thế này thì quá bất công với Lý Đại Thụy.

Lý Đại Thủy không giống nguyên chủ Trương Tiểu Sơn, trong nhà chỉ có một anh trai và một chị dâu, cho dù Trương Tiểu Sơn bị mê hoặc nhân tâm, cậu cũng chỉ có thể dùng những gì mình có, vợ chồng Trương Đại Sơn sẽ không để cậu mang đồ trong nhà đi cho người ngoài. Cho nên, Trương Tiểu Sơn chỉ có thể giúp Lư Bồi Âm làm việc, tặng công việc làm ở nhà máy sản xuất đồ trúc cho đối phương. Sau khi Lư Bồi Âm vào nhà máy, Trương Tiểu Sơn khó có thể gặp lại Lư Bồi Âm, anh ta cứ chờ đợi và chờ đợi. Sáu năm sau sẽ khôi phục kỳ thi tuyển sinh đại học, Lư Bồi Âm rời bỏ vị hôn phu vừa đính hôn để thi lên đại học, triệt để rời khỏi thôn Thượng Mỹ.

Bóng hình xinh đẹp ấy phản chiếu mãi trong trái tim của Trương Tiểu Sơn, mãi cho đến khi anh ta ba mươi tuổi mới đồng ý kết hôn với người khác. Có thể nói, phần tình cảm thời còn trẻ này sinh ra ảnh hưởng rất lớn đến Trương Tiểu Sơn.

Thụy Hòa tạm thời không thể suy nghĩ sâu sắc như vậy, chỉ nghĩ đến chuyện Lý Đại Thủy sẽ dẫm vào vết xe đổ của nguyên chủ, cậu cảm thấy rợn tóc ngáy. Lý Đại Thủy được cha mẹ và anh chị em ở nhà chiều chuộng, nếu thật sự thích Lư Bồi Âm thì nhà họ Lý có khả năng sẽ bị móc sạch. Quá tệ, không thể để nó ảnh hưởng như vậy được.

"Anh đi theo tôi!" Thụy Hòa kéo Lý Đại Thủy vào đống cỏ khô. Vẻ mặt Lý Đại Thủy bối rối nhưng vẫn nghe lời cậu nói rồi đi vào.

"Anh thích gì ở cô ấy?" Sau khi tìm được một chỗ trong đống cỏ khô để tránh nắng, Thụy Hòa ngồi khoanh chân, đặt câu hỏi.

"Xinh, xinh đẹp á?"

Khác với nhan sắc của những cô gái khác trong thôn Thượng Mỹ, ngay cả trong nhóm thanh niên trí thức thì khí chất của cô ta cũng vô cùng nổi bật, lúc trước Trương Tiểu Sơn cũng động lòng trước nụ cười tươi tắn trên xe bò dưới ánh mặt trời của cô ta. Ở cái vùng nông thôn bán mặt cho đất bán lưng cho trời này, Lư Bồi Âm quả thực là một khung cảnh tươi mới.

Thụy Hòa thừa nhận rằng trên người Lư Bồi Âm có khí chất của một "tiểu thư con nhà giàu", nhưng cậu cũng nhìn thấy một mặt lòng dạ hiểm độc khác của cô ta. Cậu nói với Lý Đại Thụy: "Anh có biết vì sao tôi không thích cô ấy không?"

Lý Đại Thủy hỏi: "Vì sao?"

"Bởi vì tôi biết ở bên cô ấy sẽ không có kết quả. Cô ấy xinh đẹp như vậy, trước kia anh đã nói có rất nhiều người cũng thích cô ấy. Cô ấy còn là học sinh cấp ba, gia đình cô ấy rất tốt, nghe nói cha mẹ cô ấy một người là cán bộ, người kia là giáo viên, nhà tôi thì có cái gì? Sau này cô ấy chắc chắn sẽ quay trở lại thành phố, cứ tiếp tục thích cô ấy cũng sẽ không có kết thúc tốt đẹp."

Tình cảm mới chớm nở của Lý Đại Thủy bị dội một gáo nước lạnh, cậu ấy lẩm bẩm: "Cũng đâu cần nghĩ xa như vậy..."

Tưởng tượng thêm, chút tình ý này bắt đầu thổi trong gió, hư hư ảo ảo không đến được thực tế.

"Nghe tôi nói, Đại Thủy." Thụy Hòa nắm lấy tay Lý Đại Thủy, nhìn chằm chằm vào mắt cậu ấy: "Anh có thể về nhà hỏi thím Tú Nga một chút, thím ấy chắc chắn sẽ không đồng ý."

Lý Đại Thủy khẽ run rẩy, nhớ tới những lời mà mẹ mình thường nói. Mẹ cậu ấy nói mấy lần là Lư Bồi Âm không làm được việc, đã đến thôn hai năm mà còn không thể khiêng vác, giọng điệu rất chán ghét. Mặc dù Lư Bồi Âm là người được chào đón nhất trong nhóm thanh niên, nhưng trong mắt dân làng, những cô gái không giỏi làm việc thì cũng vô dụng, cậu ấy lập tức ỉu xìu.

Thụy Hòa thở phào nhẹ nhõm, may là Đại Thủy sợ thím Tú Nga, nếu không cậu thực sự không biết nên thuyết phục như thế nào.

Khi anh trở về nhà, Thụy Hòa cho củi vào bếp, bếp lò đã tắt từ lâu. Cậu tìm thấy hai củ khoai lang đặt trong bát để trên bàn, chắc là anh trai và chị dâu để lại cho cậu. Cậu thấy trong nhà yên tĩnh, vợ chồng Trương Đại Sơn có lẽ đang tranh thủ ngủ chưa, không biết chị dâu Trương có được tuyển hay không, bây giờ không thể hỏi được.

Sau khi ăn xong hai củ khoai lang với chút nước giếng, Thụy Hòa lại chạy đi tắm nước lạnh rồi đi phơi quần áo. Vừa phơi xong, tiếng chiêng bên ngoài lại vang lên, đã đến thời gian xuống ruộng buổi chiều. Vợ chồng Trương Đại Sơn nhanh chóng chạy ra khỏi phòng, Thụy Hòa hỏi về tình hình cuộc phỏng vấn của chị dâu Trương buổi sáng, mặt chị dâu Trương trở nên đen xì.

Trương Đại Sơn cau mày nói: "Không được nhận. Anh đã bảo em đừng đi em lại nằng nặc muốn đi, lãng phí bao nhiêu khoai lang." Chị dâu Trương trừng mắt: "Anh nói thế lúc nào?! Rõ ràng khi em nói em muốn đi, anh đã đồng ý luôn còn gì! Bây giờ lại trách em?"

Thấy hai vợ chồng cãi nhau, Thụy Hòa vội vã chạy ra ngoài, ngày đầu tiên đi làm không thể đến trễ. Sau khi vào nhà máy, quản sự sắp xếp hai thành viên trong đội cho cậu: "Gần đây nhiệm vụ rất gấp, một nhóm phải làm ít nhất mười hai giỏ trúc mỗi ngày. Bây giờ đã là buổi chiều, các cậu làm sáu cái đi."

Thụy Hòa vội hỏi: "Vậy nếu như không làm xong thì sao?"

"Nếu hôm nay không làm xong thì cũng không khấu trừ tiền lương, tính theo sản phẩm."

Ngay khi các thành viên trong nhóm thở phào nhẹ nhõm, quản sự nói tiếp: "Nếu như mỗi ngày đều có thể hoàn thành nhiệm vụ, cuối tháng mỗi người các cậu sẽ được thưởng thêm hai đồng. Thế nào, có làm không?"