Chương 6: Xuyền về 1972

Rất lâu sau đó Thụy Hòa mới biết được, ngày trở về nhà ấy thật xa vời. Mặc dù hệ thống 460 nói, tốc độ thời gian trôi qua ở thế giới của cậu với nơi làm nhiệm vụ không giống nhau, khi linh hồn của cậu bị hấp thụ tiến vào thế giới nhiệm vụ, thế giới của cậu so với thế giới nhiệm vụ có thể nói là đứng im bất động.

Thủ đoạn thần kỳ như vậy khiến Thụy Hòa thán phục, mặc dù không hiểu vì sao nhưng cậu lại cảm thấy kính sợ.

Chẳng qua lúc này Thụy Hòa vẫn chưa biết đến những thứ này, điều mà cậu để ý là cậu vừa nhìn thấy em gái, nhưng hệ thống lại nói đó chẳng qua chỉ là những hình ảnh trước lúc cậu sắp chết. Cậu cảm thấy hơi mất mát, lại thấy hơi may mắn: "Vậy cũng tốt." Cậu ngồi xổm ở trước mặt em gái, nhìn thật kỹ khuôn mặt của cô bé, cuối cùng quay đầu hỏi: "Nhiệm vụ ở đâu? Ta nên làm như thế nào?"

Sau đó chỉ trong nháy mắt, Thụy Hòa cảm thấy dưới chân chợt nhẹ đi, sau khi rơi xuống đất cậu hoảng sợ quan sát bốn phía, phát hiện đây là một nơi có sương trắng lượn lờ bao quanh, có một dòng sông chảy xuôi không nhìn thấy điểm cuối, nước sông một màu xanh biếc. Cậu thấy hơi bất an, đứng yên nhìn xung quanh, nhỏ giọng gọi: "Hệ, hệ thống 460? Mi ở đâu?"

"Tôi ở đây." Quả cầu màu đỏ đột nhiên xuất hiện, nó để Thụy Hòa ngồi xuống: "Thật xin lỗi. Vì tôi không đủ kinh nghiệm nên lúc truyền tống cậu tới thế giới nhiệm vụ đã xảy ra sai sót, dẫn đến mất liên lạc với cậu. Vì để ký chủ nhanh chóng hoàn thành tiến độ nhiệm vụ, sau đây tôi sẽ nói cho cậu biết một chút tình huống chủ yếu của nhiệm vụ lần này. Trước tiên tôi sẽ đưa cho cậu ký ức của nguyên chủ Trương Tiểu Sơn, cậu cần tìm kiếm tin tức mình cần từ bên trong đó."

Thụy Hòa nói được, ngay sau đó cậu nhìn thấy một chùm sáng bay vào trán mình, cậu giật mình né tránh theo bản năng, không ngờ dường như ánh sáng kia còn có ý thức, đổi hướng đuổi theo chui vào trán cậu.

Hình ảnh của một người tên là Trương Tiểu Sơn khi còn sống tràn vào trong tâm trí cậu.

Trương Tiểu Sơn sinh ra ở một vùng nông thôn bình thường ở miền Nam của tiểu thế giới này, có tên là thôn Thượng Mỹ, sinh năm 1956. Đó là lúc một quốc gia đang mò mẫm tiến lên, Trương Tiểu Sơn vừa biết đi đã ra ruộng đưa nước cho cha mẹ, vừa biết chạy đã đi hỗ trợ nhặt lúa mạch. Chờ đến lúc hai mươi tuổi, vóc người của anh ta cao gầy, anh ta bắt đầu xuống ruộng kiếm công điểm.

Cuộc đời của anh ta rất bình thường, cả một đời đều tiếp xúc với đồng ruộng. Đến khi cải cách mở cửa, trong thôn có không ít người đều rời thôn ra bên ngoài dốc sức làm việc, Trương Tiểu Sơn lại không muốn ra ngoài, vẫn lấy việc trông coi ruộng đồng làm công việc. Năm ba mươi tuổi anh ta kết hôn, đến năm ba mươi bốn tuổi thì có một đứa con trai. Con trai anh ta bị nhiễm bệnh nhưng không có tiền trị liệu, cuối cùng chết trên một cái xe bò sau khi xuất viện về thôn. Cuối cùng Trương Tiểu Sơn cũng quyết định ra ngoài làm việc, anh ta theo người trong thôn đi làm thợ, sau lại bởi vì tai nạn lao động mà gãy chân, cầm mười hai nghìn đồng trở về nhà.

Sau đó cuộc sống của anh ta trôi qua càng thêm hỏng bét. Đầu tiên là vợ anh ta mang thai lần thứ hai, nhưng vì anh ta bị thương mà chịu kí©h thí©ɧ quá lớn, sinh non cộng thêm khó sinh, chỉ để lại đứa con gái yếu đuối rồi qua đời. Một mình anh ta gà trống nuôi con, nuôi hai cô con gái lớn lên. Kết quả đứa con gái lớn tự do yêu đương cùng một thanh niên ở tỉnh ngoài trong nhà máy, cuối cùng theo đối phương đến miền quê xa xôi ở phương Bắc, suốt hai mươi năm không trở về nhà lần nào.

Còn cô con gái nhỏ bởi vì sinh non nên cơ thể yếu ớt, sau đó không được chăm sóc cẩn thận nên sau khi lớn lên vẫn là một con ma bệnh, khiêng không được củi xách không được nước, đến nhà máy người ta cũng không muốn nhận. Cuối cùng đành phải ở nhà bện mũ rơm, giỏ trúc, chiếu trúc, đèn l*иg trúc,.. kiếm chút tiền thủ công.

Hơn nữa, do năm đó mất con, chân bị gãy lại còn mất mợ, những chuyện này liên tiếp đả kích khiến cơ thể Trương Tiểu Sơn đã sớm mục nát không còn gì cả, miễn cưỡng chèo chống đến năm năm mươi bảy tuổi đã buông tay rời xa cõi trần, để lại cô con gái mới hai mươi tuổi còn chưa kịp tìm nơi gửi gắm, trong lòng tràn đầy lo lắng, tràn đầy không cam tâm.

Sau khi Thụy Hòa xem hết một đời của Trương Tiểu Sơn, cậu nghe thấy hệ thống hỏi cậu: "Cậu nhìn ra được gì?"

Sau khi nghe nhiều, dần dần cậu không còn sợ hãi giọng điệu quái dị kia nữa, có lẽ đây chính là cách nói chuyện độc đáo của công ty tên Tấn Giang, càng lợi hại thì càng khác biệt so với những với những người khác. Nghe thấy hệ thống 460 hỏi mình, cậu cẩn thận trả lời: "Trương Tiểu Sơn không yên lòng về cô con gái nhỏ, cũng luôn nhớ đến cô con gái lớn của mình."

Việc cậu phải làm chính là loại bỏ chấp niệm và sự không cam lòng của những người này, chỉ cần nguyên chủ hài lòng, nhiệm vụ của cậu sẽ được hoàn thành. Bởi vậy, sau khi nói rằng Trương Tiểu Sơn lo lắng cho con gái mình, hệ thống lại hỏi cậu "Còn gì nữa không", cậu lại tiếp tục suy nghĩ: "Chân anh ta bị thương nên rất khó chịu, anh ta muốn có một cơ thể khỏe mạnh? Ngoài ra còn có người vợ khó sinh mà chết của anh ta..."

Khuôn mặt Thụy Hòa đỏ ửng, lắp bắp hỏi: "Vậy, vậy cái đó... Thế nhưng bây giờ Trương Tiểu Sơn vẫn chưa kết hôn, cũng không có con gái, làm, làm sao bây giờ?"

Hệ thống 460 nghiêm túc nói: "Ký chủ, cậu không nắm được căn nguyên thật sự dẫn đến sự không cam lòng cùng với nỗi oán hận của Trương Tiểu Sơn. Cậu cẩn thận suy nghĩ lại một lần nữa đi. Tôi phát hiện ra bây giờ cậu đang ở ngã rẽ đầu tiên làm thay đổi cuộc đời của Trương Tiểu Sơn, vậy nên vì để không trì hoãn thời gian của cậu, tôi sẽ đưa cậu trở về. Mời ký chủ hãy suy nghĩ kỹ hơn và hành động cẩn thận, nếu có chuyện muốn tìm tôi thì gọi tên tôi trong đầu là được."

"Được, được, làm phiền mi rồi."

Trước mắt chợt lóe lên, dưới chân Thụy Hòa mất đi trọng lượng, cậu không nhịn được vung tay quờ loạn, cảm thấy sau lưng rơi vào hiện thực cậu mới mở to mắt, phát hiện cậu đã trở về phòng của mình. Ánh trăng chiếu sáng giường của cậu khiến cậu hơi hoảng hốt: "Mình đây là đang nằm mơ sao?"

Đầu tiên Thụy Hòa véo mặt mình, sau đó cắn cắn ngón tay, cuối cùng gọi thầm ở trong lòng: "Hệ thống 460?"

"Ký chủ, tôi ở đây, xin hỏi có chuyện gì không?"

"À, à, không có việc gì đâu! Ngại quá!"

Thụy Hòa lập tức cảm thấy an lòng. Cậu ngồi ở trên giường tiếp tục tự hỏi về cuộc đời của Trương Tiểu Sơn. Hệ thống nói rằng cậu không nắm bắt được căn nguyên, vậy căn nguyên thật sự là cái gì đây? Cậu vắt óc suy nghĩ cả buổi cũng nghĩ không ra, đành phải gọi hệ thống 460 một lần nữa: "Xin hỏi căn nguyên là gì?"

"Tôi sẽ kết hợp với văn bản trong thế giới thực của cậu để giúp cậu hiểu một chút, cậu nhìn ánh trăng trên giường đi."

Thụy Hòa mong đợi nhìn chằm chằm vào ván giường, ánh trăng chiếu vào chính giữa ván giường, giống như có một cái tay đang cử động ở trong hư không, nhất bút từng nét viết ra hai chữ. Cậu nhìn một cách say sưa, lập tức quên mất mình đang ở nơi nào, cảm thấy chữ này thật dễ nhìn.

Đây chính là cách viết của cái gọi là “căn nguyên” sao? Tim cậu đập thình thịch, trong lòng tràn đầy vui vẻ và thỏa mãn giống như liếʍ trộm một ngụm mật ngọt.

"Vậy cái này có ý nghĩa gì?"

Đây là lần đầu tiên hệ thống 460 độc lập làm nhiệm vụ sau khi xuất xưởng, đồng nghiệp xuất xưởng cùng lượt với nó đều là lính mới, không thể truyền thụ kinh nghiệm cho nhau, ngược lại nó từng nghe các tiền bối nói rằng tính cách của các ký chủ sẽ không giống nhau.

Có ký chủ thông minh nhưng kiêu ngạo, không thích giao tiếp với hệ thống, vậy cứ bình thường là được, có việc thì nói không có việc gì thì ẩn thân. Có ký chủ tính cách hướng ngoại, thích nói chuyện, vậy thì nhiệt tình trò chuyện hơn. Có ký chủ lại không được thông minh cho lắm, vậy thì giúp đỡ và đưa ra những lời khuyên trong quy tắc, để hai bên đều làm việc được suôn sẻ.

Hệ thống 460 suy nghĩ: Tuổi của ký chủ này vẫn còn trẻ, vị trí thế giới của cậu cũng hơi lạc hậu, không có nhiều kiến thức, dường như cũng không biết chữ. Trước kia nó từng nghe các tiền bối nói qua, một ký chủ chỉ cần làm tốt nhiệm vụ, không cần phải thông minh, IQ cũng không cần phải quá cao, chỉ cần hiểu được lí lẽ, có thể phân biệt phải trái, như thế là đủ rồi. Những thứ khác có thể từ từ tăng cường, làm nhiều nhiệm vụ kiến thức cũng sẽ được mở rộng, một người cho dù không được thông minh thì cũng có thể từ từ trưởng thành.

Một trận thì trăm thông.

Bởi vậy, nó không muốn giả vờ như không thấy ký chủ đang gặp khó khăn, quy tắc là có thể giúp thì sẽ giúp. Nếu như không có chuyện ngoài ý muốn, hai bên có lẽ sẽ ở cùng nhau trong một khoảng thời gian dài, hệ thống và ký chủ vốn dĩ hỗ trợ lẫn nhau, cậu tốt hay tôi tốt đều ảnh hưởng lẫn nhau.

Nghĩ tới đây, hệ thống 460 lại tỉ mỉ giải thích cho Thụy Hòa như thế nào là "căn nguyên". Vì để ký chủ có thể hiểu được, nó nói rất là hình tượng: "Căn chính là rễ của cây cỏ hoa lá, có rễ thì hoa mới có thể mọc trên cành. Còn nguyên có thể hiểu là nguồn nước, có nguồn mới có sông nước ao hồ đằng sau."

Thụy Hòa vừa nghe đã hiểu, liên tục nói cảm ơn với hệ thống 460.

"Còn một chuyện muốn thông báo cho ký chủ, xét đến sự khác biệt về văn hóa, công ty của chúng tôi sẽ cấy một chương trình chuyển đổi ngôn ngữ vào đầu ký chủ. Khi ký chủ tiến vào các thế giới khác nhau làm nhiệm vụ, ngôn ngữ địa phương của nơi mà cậu nghe được sẽ chuyển đổi thành ngôn ngữ trong thế giới thực của cậu, mà những gì cậu nói ra trong thế giới làm nhiệm vụ cũng sẽ được những người dân nơi đó nghe thành ngôn ngữ của họ. Trước đó khi thiết lập liên hệ với ký chủ phát sinh ra chuyện ngoài ý muốn, dẫn đến chương trình chuyển đổi ngôn ngữ của ký chủ bị hỏng, vậy nên bây giờ tôi sẽ bổ sung chương trình lại cho cậu."

Thụy Hòa nhớ tới lúc cậu vừa đến nơi này, mặc dù có thể nghe được người khác nói, nhưng trong tình huống khó xử cậu hoàn toàn không thể nói được gì, vội vàng gật đầu nói: "Được!"

"Chương trình chuyển đổi ngôn ngữ này cũng có giới hạn. Nó sẽ chỉ làm nhiệm vụ chuyển đổi ngôn ngữ đến giai đoạn nguyên chủ mà ký chủ nhập vào nắm giữ, xin ký chủ nắm chắc chừng mực."

"Xin, xin lỗi, có thể giải thích một chút cái hạn định kia, là có ý gì hay không?"

Hệ thống 460 suy nghĩ một chút, rồi lập tức giải thích lại: "Tôi sẽ phân tích từ tình huống bây giờ của cậu nhé. Nguyên chủ cậu nhập vào có tên là Trương Tiểu Sơn, hiện tại anh ta đang ở giai đoạn mười sáu tuổi, trước khi cậu nhập vào, anh ta đã học được ngôn ngữ ở nơi này, tiếp nhận giáo dục tiểu học năm thứ hai, cho nên cũng sẽ sử dụng sơ lược tiếng phổ thông tiêu chuẩn chính thức của quốc gia. Đây là hai hệ thống ngôn ngữ mà bây giờ Trương Tiểu Sơn đang nắm giữ, vì vậy sau khi cậu nhập vào anh ta, chương trình chuyển đổi ngôn ngữ sẽ cung cấp cho cậu dịch vụ chuyển đổi ngôn ngữ của hai hệ thống đó. Tôi nói như vậy, ký chủ nghe có hiểu không?"

Thụy Hòa cố hết sức tiếp thu một lời giải thích dài của hệ thống 460, cuối cùng cậu gật đầu: "Đã hiểu."

"Vậy là tốt rồi. Hệ thống ngôn ngữ của thế giới nhiệm vụ này còn có rất nhiều, ký chủ phải tự mình nắm chắc."

"Ta hiểu rồi. Bây giờ những gì ta có đều là do nguyên chủ lưu lại, sau này phải mình cố gắng làm mới có thể càng tốt hơn." Thụy Hòa nghiêm túc nói: "Ta sẽ cẩn thận, mi yên tâm."

"Nhận được.Vậy thì ký chủ bắt đầu làm nhiệm vụ đi."

Thụy Hòa lại căng thẳng. Làm nhiệm vụ? Cậu chẳng có manh mối gì cả! Cậu ngồi yên trên giường thật lâu, đột nhiên nhớ tới hệ thống 460 từng nói "bây giờ cậu đang ở ngã rẽ đầu tiên làm thay đổi cuộc đời của Trương Tiểu Sơn". Ngã rẽ à... Thụy Hòa không thể không quan tâm. Cậu lại nhớ lại cuộc đời của Trương Tiểu Sơn, hệ thống 460 thật sự rất lợi hại, ký ức của nguyên chủ giống như đã được khắc sâu vào trong tâm trí của cậu, chỉ cần tìm kiếm cẩn thận là có thể nhớ lại một lần nữa. Vừa mới xem lại, lần này cậu nhanh chóng nhớ lại những gì Trương Tiểu Sơn đã trải qua vào năm mười sáu tuổi.

Hóa ra Trương Tiểu Sơn cũng nhận được sự giúp đỡ của Lý Đại Thủy, định vào nhà máy. Anh ta rất chăm chỉ, thật sự chỉ trong năm ngày đã học xong cách bện giỏ trúc, nhào bột mì làm bánh mỳ bát, nhận được cơ hội tiến vào nhà máy. Thế nhưng anh ta lại không đi mà nhường cơ hội cho Lư Bồi Âm.

"Hóa ra là thế..." Thụy Hòa hiểu ra. Có điều nguyên chủ thích Lư Bồi Âm nhưng cậu lại không thích, lần này cậu sẽ không nhường cơ hội vào nhà máy cho người khác: "Hệ thống, mi nói xem ta đoán có đúng không?"

"Ký chủ, dựa theo quy định, tôi ngoại trừ có thể cung cấp cho cậu ký ức của nguyên chủ ra, những tin tức khác liên quan đến tiến độ nhiệm vụ thì tôi không thể tiết lộ." Hệ thống 460 nói đâu ra đấy: "Trước đó tôi đã nói với cậu, hệ thống cậu chấp nhận ràng buộc có tên là [ nhân sinh người thắng ], nghĩa là có những người sau khi chết đi không cam lòng với cuộc sống trước đó, muốn sống lại một lần nữa. Vậy nên như thế nào mới được xem như nhân sinh người thắng thì phải nhìn sự hiểu biết của cậu đối với tâm nguyện của ký chủ. Có đôi khi không phải phong hầu bái tướng hay trong nhà tiền nhiều như nước mới là người thắng."

Nhân sinh muôn màu muôn vẻ, mọi người theo đuổi những thứ khác nhau, tư vị nếm trải cũng không giống nhau.

Thụy Hòa cái hiểu cái không: "Cám ơn mi, ta sẽ nghiêm túc suy nghĩ lại một lần nữa." Cậu không nên coi thế giới này là một vở kịch, cũng không nên coi nó là trò chơi. Tất cả những thứ này đều rất chân thực! Những ngày xuống ruộng đổ mồ hôi với ăn không đủ no, bụng trống rỗng, tất cả đều là thật.

Lúc trước không biết vì sao cậu lại tới được nơi kỳ diệu này, lúc ấy cậu chỉ muốn cẩn thận dung nhập vào nơi đây, không để người khác phát hiện ra điều bất thường. Không lý nào bây giờ biết được đầu đuôi câu chuyện lại xử lý một cách qua quýt. Phương hướng tiến về phía trước đã được chỉ rõ, cậu càng phải cố gắng hơn mới được!