Chương 5: Xuyền về 1972

Thụy Hòa hoảng sợ tột độ, không thể phát ra tiếng. Quản sự từng nói, không được phép lớn tiếng ồn ào ở trong nhà làm phiền nhà chủ nhân, không nghe lời phạm vào quy củ sẽ bị đánh. Cây trượng đánh người vừa to vừa dày, Thụy Hòa chỉ nhìn qua cây trượng đó một lần đã bị dọa cho phát sợ, từ đó luôn nhớ kỹ quy củ trong phủ, không dám tùy tiện mở miệng lớn tiếng.

Quả cầu màu đỏ tự xưng là hệ thống 460 quay tròn bên cạnh cậu, quay đến mức trong mắt Thụy Hòa chỉ toàn vòng tròn màu đỏ. Khó khăn lắm cậu mới đè nén nỗi sợ lại, từ trong kẽ răng thốt ra một câu: "Ta, ta là người tốt, muốn, muốn báo thù thì mi hãy tìm chính chủ..."

Quả cầu màu đỏ nói: "Tôi đến để tìm cậu."

Thụy Hòa sợ hãi đến mức bật khóc: "Ta, ta không làm điều gì xấu cả!"

Quả bóng màu đỏ sử dụng bề mặt phẳng lặng không hề chập chờn của nó nói một lần nữa: "Xin ký chủ vui lòng không hoảng sợ, phát hiện tinh thần của cậu dao động quá lớn, vì lợi ích sức khỏe thể chất và tinh thần của cậu, đề nghị áp dụng hỗ trợ giấc ngủ, xin hỏi có chấp nhận hay không?"

Thụy Hòa càng sợ hơn, cậu hoàn toàn không hiểu những lời này là có ý gì, bị dọa sợ tới mức bật khóc. Một giây sau, bỗng nhiên cậu cảm thấy cực kỳ mệt mỏi, nghiêng đầu mất đi ý thức.

Lý Đại Thủy ở nhà chờ mãi nhưng không đợi được bạn đến nên cậu ấy đứng ngồi không yên, vội vàng ra cửa định đến nhà họ Trương, kết quả dưới chân vấp phải một thứ gì đó, bổ nhào về phía trước. Sau khi đứng lên, cậu ấy quay người lại nhìn, lập tức sợ hãi.

Trông có vẻ giống một người?

Lúc này trời đã hoàn toàn tối đen, chỉ có ánh nến lẻ tẻ như hạt đậu từ các ngôi nhà, không hề chiếu rõ đường bên ngoài. Dù sao Lý Đại Thủy vẫn còn nhỏ tuổi, cậu ấy thấy hơi sợ hãi, không dám tiến lên, thế là điên cuồng chạy về nhà gọi anh trai: "Trước tường có ai đó!"

Mấy người đàn ông nhà họ Lý ngồi xổm trong sân hóng mát vừa nghe thấy vậy, vội vàng đi theo cậu ấy. Mẹ Lý Đại Thủy - Tú Nga cầm đèn dầu đi theo phía sau, kết quả khi dùng ánh nến chiếu lên, hóa ra là người quen.

Tú Nga liên tục hô tạo nghiệt: "Sao Tiểu Sơn lại ngất xỉu ở chỗ này? Ôi, còn có một túi khoai lang."

"Có phải bị trộm không?"

"Không giống, bị trộm sao chỗ này còn có thể có một túi khoai lang?"

Anh cả của Lý Đại Thủy là Lý Đại Điền cõng Thụy Hòa đưa về nhà họ Trương, vợ chồng Trương Đại Sơn đều sợ hết hồn, sao lúc ra cửa đang yên đang lành khi về nhà lại ngất xỉu thế này? Nghe Lý Đại Thủy nói nguyên nhân hậu quả, lại bị mẹ Lý Đại Thủy dùng ánh mắt ẩn chứa nghi ngờ nhìn, chị dâu Trương vừa tức vừa ấm ức: "Thím Tú Nga, thím nhìn tôi như vậy là thế nào? Tiểu Sơn ngất xỉu cũng đâu liên quan đến tôi."

Tú Nga cười ha hả: "Có thể là do thanh niên choai choai nên đói nhanh, vừa ra khỏi cửa đã đói đến ngất xỉu."

Đói đến ngất xỉu?

Chị dâu Trương chỉ cảm thấy một cơn tức giận xông thẳng lên đầu: "Bữa tối ăn hai bát cháo khoai lang, còn ăn ba củ khoai lang hấp, còn có thể đói đến ngất xỉu? Thím Tú Nga, thím không biết chuyện nhà chúng tôi, tốt nhất đừng có nói lung tung."

Trương Đại Sơn cũng cảm thấy khó chịu ra mặt: "Thím này, Tiểu Sơn mỗi bữa đều ăn đủ, nhà chúng tôi chỉ có ba người, lương thực đủ, không tiết kiệm như vậy. Tôi thấy có thể là do ban ngày làm việc mệt mỏi, còn không phải nó nói muốn đến nhà mày sản xuất đồ trúc, tôi nghĩ làm việc ở đó sẽ không mệt bằng xuống ruộng nên mới để cho nó đi. Thím xem, khoai lang trong túi kia là học phí, nó nói muốn đi tìm Minh Dũng học bện giỏ, tôi bảo nó cứ tùy tiện lấy, cần lấy bao nhiêu học phí thì lấy bấy nhiêu." Đã đối xử với cậu như vậy, còn có thể bạc đãi cậu sao?

Tú Nga lại cười cười: "Tôi chỉ nói đùa thôi, hai người kích động như vậy làm gì. Được rồi! Chúng tôi về trước đây, nếu Tiểu Sơn tỉnh lại còn muốn học thì đến tìm Đại Thủy nhà tôi là được." Trước khi đi, bà ấy còn bảo: "Nếu lát nữa thằng bé vẫn chưa tỉnh thì đến trạm y tế tìm cô Nghi xem."

Anh cả Trương trả lời: "Tôi biết rồi, thím yên tâm đi."

Lý Đại Thủy bị mẹ cậu ấy kéo đi, trong lòng thật sự thấy lo cho tình hình của bạn thân, Tú Nga véo lỗ tai cậu ấy: "Mau đến nhà anh Dũng đi, không học được đêm nay đừng về nhà!"

Nhà họ Trương.

Trương Đại Sơn kiểm tra cho Thụy Hòa một chút, không sốt không co giật, nhìn giống như ngủ thϊếp đi. Nếu như không phải anh ta tận mắt nhìn thấy em trai mình tối nay thật sự đã ăn cơm tối rồi thì anh ta cũng sẽ nghi ngờ rằng đây là đói đến ngất xỉu.

"Tôi thấy á, chính là ngủ thϊếp đi thôi!" Chị dâu Trương tức giận bưng một cốc nước vào, bảo chồng mình đút cho chú em: "Thím Tú Nga này cũng thế, miệng chẳng nói ra được lời tốt lành gì, vừa thấy Tiểu Sơn ngất xỉu thì dùng ánh mắt đó nhìn tôi, liên quan gì đến tôi chứ! Tiểu Sơn cũng thật là! Trong nhà không ngất xỉu mà lại ngất ở bên ngoài, xấu hổ chết mất."

Trương Đại Sơn đút nước cho Thụy Hòa, vẫn yên lặng không nói gì, mãi sau mới nói: "Trở về ngủ đi, ngày mai còn phải đi làm."

"Vậy chuyện Tiểu Sơn vào nhà máy thì phải làm sao bây giờ?"

"Chờ nó tỉnh rồi nói sau."

Chị dâu Trương hỏi: "Nếu không thì để tôi đi? Còn Tiểu Sơn tiếp tục làm ruộng."

Trương Đại Sơn nhìn cô ta: "Em có biết làm giỏ trúc không?"

Chị dâu Trương bĩu môi: "Chuyện này thì có gì khó chứ, không phải có thể đến chỗ Minh Dũng học sao? Dù sao khoai lang đã được xếp gọn rồi, tôi đi học cũng được."

Ánh nến chiếu bóng dáng Trương Đại Sơn vặn vẹo lên tường, anh ta yên lặng hồi lâu. Chị dâu Trương biết tính tình của anh ta, bởi vậy tiếp tục nói: "Chúng ta kết hôn đã năm năm rồi mà còn chưa có con, rất có thể là do mệt mỏi, vào xưởng làm thì công việc sẽ nhàn rỗi hơn so với xuống ruộng, có thể đứa nhỏ sẽ tới đấy?"

Cuối cùng Trương Đại Sơn gật đầu: "Vậy được rồi, bây giờ em đến nhà Minh Dũng, còn năm ngày có thể học, em nắm chắc thời gian học đi. Nhà máy sản xuất đồ trúc trong thôn tôi biết, yêu cầu đối với công nhân rất cao, làm không tốt người ta sẽ không tuyển đâu. Lần này mở rộng tuyển người, yêu cầu cũng sẽ không thấp hơn bao nhiêu, em chú ý một chút."

Chị dâu Trương liếc mắt: "Cái này còn cần anh nói à." Nói xong quay người rời đi.

Thụy Hòa không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì. Trên thực tế, sau khi cậu ngất xỉu, cậu lập tức tiến vào một trong giấc mơ. Trong giấc mơ, cậu nhìn thấy mình một cách rõ ràng.

Cậu nằm sấp trên giường, máu chảy ra từ nửa người dưới đã ngưng kết thành màu nâu đen. Em gái Em gái Thụy Châu của cậu nằm sấp ở bên đầu giường che miệng rơi nước mắt, nước mắt giống như nước không ngừng chảy xuống theo kẽ ngón tay.

Trong căn nhà này, không thể khóc, khóc cũng không thể lên tiếng, bằng không chính là uế khí chán nản, chủ nhân sẽ không vui.

Thụy Hòa hoảng hốt nhìn bản thân và em gái, cậu không biết chuyện gì đang xảy ra. Cậu đã từng mơ thấy cảnh tượng như vậy rất nhiều lần, mơ thấy sau khi mình mất tích thì em gái sẽ khổ sở như thế nào, nhưng chưa một lần nào lại rõ ràng, chân thật như vậy. Nếu không phải khi cậu đưa tay ra sờ đầu em gái lại xuyên qua, cậu còn tưởng rằng mình thật sự đã trở về.

"Cậu sắp chết rồi." Vẫn là tiếng nói quái dị kia, lúc này Thụy Hòa không còn sợ hãi nữa. Cậu nghĩ, có lẽ quả cầu màu đỏ kia chính là thần phật trên trời nhìn thấy tấm lòng thành của cậu, đặc biệt phái tới đưa cậu về nhà nhìn một chút. Cậu ngồi xổm trên mặt đất, vuốt ve đầu em gái mình qua không khí, dịu dàng dỗ dành: "Đừng khóc nữa, sau này anh không ở đây thì em phải cố gắng sống thật tốt. Anh đã giấu tiền của chúng ta ở dưới gầm giường, em nhớ phải giấu thật kỹ, sau này mình lĩnh tiền hàng tháng nên sắm sửa cẩn thận, còn đâu thì nên dành dụm để chuộc thân cho mình. Tang sự của anh thì không cần đâu, kiếm một chỗ, cuốn chiếu rồi chôn là được, em không cần phải tiêu tiền..."

Nói xong, cậu không nhịn được mà rơi nước mắt. Cậu biết mình không thể sống tiếp được nữa, bị đánh thành như vậy, nửa người dưới của cậu ngay cả đau cũng không còn cảm nhận được, nhất định không lành được. Đầu năm nay mệnh làm nô bộc đều tiện, ngoại trừ em gái khóc vì cậu ra, sao còn có thể nhờ cậy quản sự mời đại phu cho cậu? Hơn nữa, cậu đang gánh tội cho con của chủ nhà, chết càng tốt. Con chủ nhà phạm sai lầm nhất định là do đầy tớ bên cạnh xúi giục, dạy xấu.

Chỉ là cậu thật sự không yên lòng với em gái mình!

Thụy Hòa càng dặn dò càng cảm thấy không yên lòng, chỉ cảm thấy mọi chuyện vướng bận, tràn đầy lo lắng.

Trong lòng cậu xuất hiện dũng khí, quay đầu quỳ trước quả cầu màu đỏ phía sau, nặng nề dập đầu: "Tôi không biết ngài là thần tiên nơi nào, chỉ cầu xin ngài có thể cho tôi sống thêm hai năm nữa, chờ em gái tôi lớn lên là được! Tôi nhất định sẽ làm trâu làm ngựa để báo đáp ngài!"

"Ký chủ, xin cậu đừng như vậy. Tôi không phải thần tiên, tôi là hệ thống 460, đến từ công ty Tấn Giang. Tiếp theo tôi sẽ cẩn thận giới thiệu bản thân một lần, xét thấy quá trình phát triển xã hội ở thế giới của cậu còn đang trong giai đoạn lạc hậu, trình độ phát triển khoa học kỹ thuật vẫn còn thấp, cậu có thể không thể hiểu đầy đủ những gì tôi nói sau đây. Vì vậy, tôi sẽ cố gắng sử dụng những từ ngữ dễ hiểu nhất để giải thích cho ký chủ, nếu ký chủ không hiểu thì có thể hỏi."

Thụy Hòa: "... Ngài nói gì cơ?"

Sau đó, Thụy Hòa nghe được những lời quỷ dị nhất, bí ẩn nhất, khó hiểu nhất mà kể từ khi cậu có thể nhớ được.

Tuy cậu chưa từng đọc sách, sau đó đi làm thư đồng bên cạnh con trai nhà chủ nhân, ít nhiều cậu cũng đi theo cậu chủ nhỏ nghe qua mấy tiết học, nhận biết được mấy chữ. Viết tay thì không được nhưng ít nhất cậu có thể hiểu được một số đạo lý, không đến mức mắt mù.

Nhưng lời nói của "vị tiên nhân" này, tựa như cậu có thể nghe hiểu từng chữ, nhưng sao khi hợp lại một câu thì cậu hoàn toàn nghe không hiểu vậy?

"Vị diện ảo" gì đó, "năng lượng linh hồn" gì đó và "hệ thống ràng buộc" gì đó? Trong đầu Thụy Hòa chứa đầy thông tin, trướng đau muốn chết. Nhưng cậu có một điểm tốt là cẩn thận kiên nhẫn. Không thông minh không sao cả, chỉ cần lắng nghe và nhìn, không nhiều lời cũng không hỏi nhiều. Cậu không cắt ngang lời "tiên nhân" nói, chỉ lặp lại tất cả lời nói của thứ kia ở trong đầu một lần, thật sự cũng ghi nhớ được năm đến bảy phần. Chờ tiên nhân dừng lại mới cẩn thận hỏi câu hỏi của mình.

Một hỏi một trả lời, cuối cùng Thụy Hòa cũng đã hiểu được. Cậu không không ngờ bản thân sẽ có vận may tốt như vậy, giống như cơ hội từ trên trời rơi xuống, để cậu ở bước đường cùng tìm được một con đường sống.

Theo những gì mà Thụy Hòa hiểu được, hóa ra cái quả cầu màu đỏ tự xưng là hệ thống 460 này là một nhân viên đến từ một nơi xa xôi, một công ty lớn có tên là Tấn Giang. Công ty thì cậu biết, sau khi người nước ngoài đến Trung Quốc đã thành lập rất nhiều nhà máy, có sản xuất khăn tắm, cậu đã từng thấy chủ nhà dùng. Khăn mặt kia quả thật được dệt rất tốt, vừa mềm vừa trơn. Chẳng qua công ty Tấn Giang này lợi hại hơn một chút, bọn họ vì nghỉ phép đã làm ra rất nhiều thế giới, những người ở nơi xa xôi kia đều thích đến các thế giới khác nhau để du lịch. Có đôi khi những du khách đó sẽ gặp phải một số khó khăn, chuyện này cần có ai đó tới giúp bọn họ.

"Vậy ta chính là người đi giúp đỡ?" Thụy Hòa không thể tin được: "Nhưng ta không biết gì cả, có thể đi giúp được sao?"

"Ký chủ đừng khẩn trương. Tôi có thể tìm được cậu đã chứng tỏ rằng linh hồn của cậu đủ mạnh mẽ, có thể chống đỡ được nhiều lần truyền tống vào các thế giới để nhiệm vụ. Trước tiên cậu đừng vội từ chối, nếu như cậu chấp nhận ràng buộc với hệ thống, sau khi hoàn thành nhiệm vụ cậu có thể nhận được cơ hội sống sót, cũng có thể trở lại bên cạnh người thân. Hơn nữa sau khi làm nhiệm vụ thành công cũng có phần thưởng tương ứng, tất cả những thứ này đều có thể dùng lên người cậu và những người thân yêu, cải thiện cuộc sống của cậu, thậm chí còn có thể thay đổi cuộc đời của cậu."

"Ký chủ, cậu có muốn chấp nhận ràng buộc không?"

Sống sót... Trở về bên cạnh người thân... Phần thưởng... Thay đổi cuộc sống...

Thụy Hòa gật đầu: "Ta đồng ý!"