Chương 4: Xuyền về 1972

Sau khi về đến nhà, Thụy Hòa lập tức nói ra chuyện này, muốn nhận được sự ủng hộ của mọi người trong nhà và xin chút khoai lang từ trong nhà để làm học phí. Theo Thụy Hòa, học việc là một chuyện vô cùng quan trọng, không thể tiết kiệm được, trước kia mẹ cậu còn muốn đưa cậu đi học cơ mà, đáng tiếc sau đó không đi được. Bởi vậy cậu cũng không muốn chiếm lợi của Lý Đại Thủy, anh Dũng chỉ lấy học phí của một học sinh, nào có đạo lý dạy hai học sinh?

Lý Đại Thủy có lòng tốt để cậu đi cùng, nhưng cậu cũng không thể thật sự đi lợi dụng chỗ tốt của đối phương, trên đời không có đạo lý như vậy.

Nếu như anh Dũng tức giận thì biết làm sao? Lại nói, người ta làm việc cả ngày ở nhà máy, buổi tối về nhà rất mệt mỏi, cũng không thể để cho người ta làm không công như vậy được.

Không ngờ phản ứng của người trong nhà đối với chuyện cậu đi làm việc ở nhà máy lại không ủng hộ. Trương Đại Sơn nói: "Chú đã mười sáu rồi, năm nay cũng được nhận một lần tám phần công điểm, thiếu niên tài giỏi giống như chú trong làng được mấy người? Đợi khoảng hai năm nữa, anh đi nói chuyện với đội trưởng để anh ấy cho chú trọn điểm. Đi nhà máy thì không cần thiết, lãng phí."

Thụy Hòa nói kế hoạch của mình cho Trương Đại Sơn, nào ngờ lại nhận được một cái liếc mắt của chị dâu:"Đi đâu mua?"

"Phiên, phiên chợ?"

"Trời đất Tiểu Sơn, có phải chú phơi nắng đến choáng váng rồi không." Chị dâu cười khoa trương: "Chú dám tới phiên chợ mua nhưng người ta thì không dám đến phiên chợ bán đâu, hiện tại chỗ nào có phiên chợ chứ!"

Thụy Hòa giật nảy mình, trong lòng thầm nghĩ, chẳng lẽ nơi này thật sự không có phiên chợ? Sao anh Trương và chị dâu nghe cậu nói muốn đi mua gạo đều lộ ra biểu cảm kỳ lạ. Cậu cẩn thận từng li từng tí, hỏi: "Vậy chúng ta có tiền, có tiền cũng không mua được gạo sao?"

"Chú thật là khờ, mua lương thực phải có lương phiếu, chú có hay là trong nhà có?"

Lương phiếu?

Đó là cái gì?

Vì để làm rõ ràng cái gì gọi là lương phiếu, Thụy Hòa không thể không cẩn thận tìm hiểu, ngày hôm sau mới nghe được từ trong miệng Lý Đại Thủy. Lý Đại Thủy ỉu xìu nói tối hôm qua cậu ấy bị mẹ mắng, nói cậu ấy thiếu thông minh.

Tối hôm qua, Tú Nga - mẹ Lý Đại Thủy nhấn cái trán Lý Đại Thủy mà nói: "Mẹ biết quan hệ của con và Tiểu Sơn rất tốt, nhưng nhà bọn họ không giống với nhà chúng ta! Nhà bọn họ có ba người nhưng chỉ có Trương Đại Sơn làm đủ công điểm, hai tên đàn ông khỏe mạnh cường tráng một năm ăn biết bao nhiêu lương thực, con bảo Tiểu Sơn cũng đi làm ở nhà máy, vậy trong nhà bọn họ lấy cái gì để ăn? Lấy tiền công đi mua lương thực? Nếu Tiểu Sơn không làm được nhiều, một tháng tiền công quá ít, không đủ mua lương thực thì phải làm sao?"

"Rất xin lỗi cậu, Tiểu Sơn."

Thụy Hòa vội vàng xua tay: "Không cần phải nói như vậy, anh cũng là vì muốn tốt cho tôi." Sau đó cậu lại nói bóng nói gió chuyện lương phiếu: "Chị dâu tôi cũng không đồng ý cho tôi đi, nói có tiền cũng vô dụng, không có lương phiếu không mua được lương thực, lương phiếu kia cũng thật quá đáng ghét, nhà tôi không có..."

Không ngờ Lý Đại Thủy trợn trắng mắt: "Anh với chị dâu cậu lại muốn lừa ai đấy?" Cậu ấy tới gần Thụy Hòa hạ thấp giọng nói: "Mặc dù bên trên không cho chúng ta bí mật mua bán, muốn chúng ta phải dùng lương phiếu đi mua lương thực ở chỗ họ, nhưng hộ nông thôn như chúng ta làm gì có lương phiếu chứ? Nếu như có người không có đủ lương thực ăn thì sao? Còn những người ăn không hết lương thực thì để cho mục nát à? Tất cả mọi người đều lén đi đổi, nếu thật sự muốn mua bán thì chắc chắn sẽ tìm được cách thôi!"

Thụy Hòa nghe xong, trong lòng bồn chồn: "Sao, làm như thế nào?"

"Cậu ngốc quá, có thể đi tìm người trong thôn chúng ta để đổi! Chẳng hạn như nhà của Trương Tiểu Thảo, bọn họ thường lén lút đưa lương thực đưa vào trong thành rồi đổi lấy phiếu từ những người trong đấy. Anh của cô ấy học ở trường đại học công nông binh, muốn ra ngoài ăn cơm cũng cần có phiếu chứ, vậy nên nhà cô ấy rất thiếu lương phiếu. Cậu đưa tiền cho cô ấy, nhà cô ấy có lẽ sẽ đồng ý bán cho cậu." Lý Đại Thủy bĩu môi: "Mấy người trong thành không đủ lương thực ăn, đôi khi bọn họ cũng sẽ lén đổi với người nông thôn chúng ta, mấy chuyện lén lút ở sau lưng này có nhiều lắm. Cẩn thận một chút đừng để bị bắt là được! Sao ngay cả chuyện này cậu cũng quên rồi?"

"Không không, chỉ là nhất thời nhớ sai thôi." Thụy Hòa vội vàng lấp liếʍ cho qua, ghi nhớ mấy lời Lý Đại Thủy nói vào trong lòng. Cậu vẫn muốn vào nhà máy, nếu cậu làm việc chăm chỉ và kiếm được một đồng mỗi ngày, vậy thì một tháng sẽ có ba mươi đồng. Nếu dùng số tiền này lén lút đi mua lương thực, một tháng còn có thể tiết kiệm được hai mươi đồng. Cậu vẫn tin tưởng lời nói của Lý Đại Thủy hơn, len lén mua, nhất định có người dám len lén bán.

Có điều thế giới này thật đúng là kỳ lạ, mua đồ phải có "phiếu", có tiền còn khó mua được? Cậu lại không dám hỏi nhiều, chỉ sợ Lý Đại Thủy sẽ nhìn ra manh mối.

Sau khi về nhà, cậu một lần nữa nhắc tới chuyện vào nhà máy với hai người Trương Đại Sơn, chị dâu nói: "Ai mà không muốn vào nhà máy? Bây giờ muốn kiếm tiền cũng không có chỗ kiếm được, nhưng đại đội chúng ta lại có một nhà máy sản xuất đồ tre, quặng mỏ bên nhà máy nặng, cộng thêm quặng đường bên nhà máy đường, nhà máy nặng coi như xong, có biết muốn đi vào nhà máy sản xuất đồ tre và nhà máy đường khó khăn nhiều như thế nào không? Nhà chúng ta lại không có quan hệ, lần này chú nói nhà máy sản xuất đồ tre muốn mở rộng nên tuyển người, chú có thể đảm bảo chú đi thì sẽ được tuyển chọn? Đến lúc đó tốn công bỏ lương thực ra nhưng lại không thể vào nhà máy, không phải quá thiệt thòi sao?"

Trên đời này làm gì có chuyện chỉ cần ngồi yên trong nhà không làm gì cả lại có miếng bánh rơi từ trên trời rớt xuống?

Thụy Hòa không hiểu đạo lý lớn, cậu chỉ biết muốn cái gì thì phải đi làm, muốn kiếm tiền thì phải chịu khổ, muốn vào xưởng, nhất định phải trước học bện giỏ trúc trước.

Cậu kiên trì muốn đi, Trương Đại Sơn không thể không mở miệng: "Tiểu Sơn, đừng ầm ĩ nữa,yêu cầu tuyển người của nhà máy sản xuất đồ tre rất cao, chú chắc chắn không vào được, mới học được có vài ngày thì chú có thể học được gì chứ? Hơn nữa chắc gì Minh Dũng sẽ thật lòng dạy hai đứa? Ai mà không giấu tài nghệ thật sự của mình, anh ta chỉ muốn lừa gạt đồ ăn mà thôi."

Thụy Hòa cảm thấy bất lực. Thật ra cậu cũng không biết trước kia nguyên chủ sống với anh trai và chị dâu như thế nào, nhưng cậu tới đây đã hai tháng, đây là lần đầu tiên cậu đưa ra thỉnh cầu, nhưng lại không thể thuyết phục hai vợ chồng Trương Đại Sơn, ánh mắt kia giống như cậu đang cố tình gây sự.

Có lẽ cậu quả thật đang cố tình gây sự chăng. Cậu hơi ủ rũ, lúc ngủ trưa hoàn toàn không ngủ được. Sau khi lăn tới lăn lui vài chục lần trên chiếc giường cứng rắn rồi lại ngồi xuống, cậu chỉ cảm thấy trong lòng có một ngọn lửa đang cháy âm ỉ.

Cậu muốn đi, và cậu sẽ đi.

Nếu như bỏ qua lần này, chắc chắn cậu sẽ hối hận. Sợ cái gì chứ? Nơi này không phải năm thứ hai Dân Quốc, cậu cũng không bị bán vào nhà họ Lý làm đầy tớ, không thể quyết định được sống chết của mình.

Không ai có thể đánh chết cậu, cậu là một người tự do!

Cậu có tay có chân, thân thể cường tráng.

"Có lẽ mình đã trở nên tham lam hơn rồi." Thụy Hòa phải thừa nhận rằng trái tim của cậu đã lớn hơn. Lúc mới đến nơi này, điều cậu nghĩ nhiều nhất là không thể bị người khác phát hiện ra cậu là cô hồn dã quỷ bám thân người khác, phải mau chóng học được cách nói tiếng địa phương, phải làm việc thật tốt, bất kể là xách cuốc xúc đất, khiêng thùng phân tưới phân màu mỡ hay là đi cắt cỏ cho heo, rửa sạch chuồng heo, cậu đều học, đều làm. Sau khi lấy thêm hai củ khoai lang sau mỗi bữa ăn, cậu đã vô cùng thỏa mãn.

Nhưng đến khi Lý Đại Thủy nói bây giờ có một cơ hội có thể giúp cậu kiếm được tiền, cậu không còn thỏa mãn với những ngày ra đồng làm việc để sinh sống nữa.

Cậu muốn vào nhà máy làm để kiếm tiền, muốn ăn thịt và ăn cơm no.

Trước mắt cậu bày ra một cuộc sống tốt đẹp hơn, cậu muốn thử nắm lấy. Nếu như không lấy được cũng không có gì phải hối hận, cậu sẽ không bởi vậy mà mất đi tính mạng.

Sau khi nghĩ thông suốt, Thụy Hòa chờ vợ chồng Trương Đại Sơn ngủ trưa dậy rồi lại đưa ra quan điểm của mình một lần nữa. Trương Đại Sơn vẫn không đồng ý, thậm chí còn thấy thẹn quá hoá giận. Thụy Hòa nghiêm túc đưa ra biện pháp giải quyết: "Nếu như cuối cùng vào không được nhà máy, vậy coi như em bỏ đi mười cân khoai lang của mình. Lần này khoai lang được chia theo đầu người, nhà chúng ta nhận được 96kg, trong đó có 32kg là của em. Sau đó em ăn 32kg của mình. Chỉ là khoai lang đã ăn hết một nửa, vậy chia lại một lần nữa, em còn 16kg." Cậu nhìn chị dâu Trương một chút: "Em sẽ không so đo với chuyện chị dâu cầm về nhà mẹ đẻ 10kg nữa."

Câu nói cuối cùng khiến chị dâu Trương tức giận đến mức muốn nhảy dựng lên! Cô ta lập tức chỉ vào Thụy Hòa mắng, cái gì mà cánh cứng cáp rồi, đòi nợ quỷ,... Tức giận đến nỗi nghĩ ra cái gì thì mắng cái đó.

Giữa trưa, sau khi tiếng chiêng đồng vang lên, tất cả người trong thôn đều đứng lên chuẩn bị xuống đồng, nghe thấy bên nhà họ Trương cãi nhau ầm ĩ, hàng xóm đều đến thì đầu ra xem, hàng xóm sát vách còn cao giọng hỏi: "Tống Lệ, làm gì đấy, hát hí khúc hả?"

Tiếng mắng của chị dâu Trương im bặt dừng lại, cô ta buộc gọn chỗ tóc mai, cao giọng trả lời: "Đúng đấy, tôi đang hát đấy! Hôm nào hát cho anh nghe!" Sau đó hạ giọng nhìn chằm chằm Thụy Hòa: "Rốt cuộc chú đã xảy ra chuyện gì? Tôi và anh chú đau lòng cho chú, nuôi chú lớn như thế, bây giờ chú lại muốn chi li tính toán từng tí một rõ ràng, đến cùng muốn làm cái gì?"

Nói ra những lời như vậy, Thụy Hòa cũng cảm thấy trên mặt điên cuồng nóng nảy, giống như cậu lập tức biến thành "người xấu". Nhưng cậu vẫn mím môi và nhấn mạnh: "Em chỉ muốn đi."

"Đại Sơn! Mau đi thôi!"

Bên ngoài cũng có người chào hỏi Trương Đại Sơn, một giây sau Lý Đại Thủy cũng ở ngoài cửa gọi tên Trương Tiểu Sơn. Bị người ngoài nhìn thấy trong nhà cãi nhau quá mất mặt, Trương Đại Sơn không thích nhìn thấy cảnh tượng mất mặt như vậy nhất, thấy em trai vẫn kiên trì thì tức giận đáp lại: "Đi đi đi!"

"Còn cần một tấm phiếu, phiếu đường, phiếu xà phòng hay phiếu vải đều được!" Thụy Hòa vội vàng bổ sung, cậu và Lý Đại Thủy đã nghe ngóng, Minh Dũng muốn kết hôn, gần đây vẫn luôn tích lũy phiếu.

"Được rồi, tối nay đưa cho chú!"

Nhà như bọn họ thuộc loại nghèo trong thôn, trong nhà không có tiền dư, bình thường trong đội phát xuống rất nhiều phiếu đều dùng không hết, chất đống ở trong góc hẻo lánh đến hết hạn, bị tro bụi bám vào.

Buổi chiều sau khi đốt trong đống tro than, công việc của Thụy Hòa đã hoàn thành xong nên trở về nhà và nói về việc này: "Tối nay em sẽ đi, chỉ còn bốn ngày."

Không ngờ chị đâu Trương đột nhiên lại lật lọng, không đồng ý cho học phí, chỉ để Thụy Hòa tay không đến đó. Cô ta chỉ vào đầu Thụy Hòa: "Sao đầu óc lại ngu như vậy! Đại Thủy cho chú đi thì chú cứ đi, cần gì phải trả học phí một lần nữa? Mười cân khoai lang dạy hai người năm tối đều có thừa! Còn có đường, phiếu đường đáng giá cỡ nào, chú cho rằng nhà chúng ta không cần dùng đường sao? Phiếu vải càng không được!"

Thụy Hòa không đồng ý. Đại Thủy đối tốt với cậu thì cậu rất cảm kích, nhưng cậu hiểu đạo lý, không thể để anh Dũng tức giận với Đại Thủy được. Bởi vậy cậu kiên trì muốn lấy, chị dâu Trương còn muốn nói nữa lại bị Trương Đại Sơn quát bảo dừng lại: "Được rồi, đừng nói nữa, Tiểu Sơn mau đi đi, trời đã tối rồi, muộn hơn lại không học được bao lâu." Anh ta làm chủ cho Thụy Hòa một tấm phiếu đường. Thật ra nhà bọn họ rất ít khi dùng đến phiếu đường, bình thường đều đổi cho những người khác lấy một chút gạo và mì, những giao dịch bí mật này cấp trên sẽ không xen vào.

"Hầy."

Thụy Hòa rất vui, cuối cùng chị dâu lại nói thêm một câu: "Nếu như có thể đi vào nhà máy thì lúc được phát tiền công cũng không nên phung phí, đưa cho anh chú để anh ấy giữ giúp chú, sau này có thể mua lương thực với vải vóc."

Cậu do dự một chút rồi gật đầu, anh cả là người nhà, theo lẽ là người đứng đầu trong nhà, tiền kiếm được đưa cho anh là chuyện nên làm.

Thụy Hòa ôm khoai lang ra cửa đi về phía nhà Lý Đại Thủy, kết quả đột nhiên cậu nghe thấy có người gọi mình, mở mắt ra nhìn thử, có một ngọn đèn l*иg màu đỏ từ từ tới gần cậu. Lúc nó tới gần, Thụy Hòa thấy rõ đó không phải là đèn l*иg đỏ mà là một quả cầu đỏ lông xù? Cậu cho rằng mình đang mơ ngủ, vừa định đưa tay sờ, không ngờ quả cầu đỏ lại tách ra miệng, bắt đầu nói: "Xin chào ký chủ, tôi là hệ thống 460."

Thụy Hòa... Thụy Hòa sợ hãi đến mức sắp khóc.

Cậu cho rằng mình đã gặp yêu quái!

Ban đêm tối đen như mực, một quả cầu có ánh sáng đỏ biết nói chuyện, giọng điệu bình thường không hề phập phồng, vô cùng cổ quái, nghe giống như giọng trẻ con non nớt, lại giống giọng nữ và giọng nam?

Trời ơi! Mau cứu mạng, có yêu quái!

Dù sao trước khi chết cậu chỉ mới mười ba tuổi, tuy rằng hoàn cảnh gia đình sa sút nhưng cũng coi như đã nếm hết thế gian muôn màu, bị lưu lạc cũng không phải đến nơi tốt, mỗi ngày chỉ vùi đầu làm việc, kiến thức thật sự có hạn.

Cái quả cầu, quả cầu màu đỏ có lông này biết di chuyển, nó còn có miệng, cũng có thể nói chuyện! Cậu thực sự chưa bao giờ thấy nó! Từ trong những câu chuyện về ma quỷ mà cậu từng nghe, cậu cảm thấy đây nhất định là yêu quái! Yêu quái ăn thịt người!

Cứu mạng!