Chương 3: Xuyền về 1972

Mỗi ngày ăn cháo khoai lang, gạo rất ít, Thụy Hòa ăn đến mức dạ dày trống rỗng. Cậu lại thật sự có thể nhịn, thời gian cấy mạ là bận rộn và vất vả nhất, cậu thấy chị dâu không thích cậu lấy nhiều khoai lang hơn nên cũng không dám lấy. Mãi cho đến ngày hôm đó, Lý Đại Thủy lại nghe thấy bụng cậu kêu ùng ục, kinh ngạc hỏi: "Nhà cậu bây giờ có ba người, chị dâu ngươi cũng rất giỏi, một nhà ba người đều đủ công điểm, sao lại đói thành dạng này rồi?"

Thụy Hòa rất ngại ngùng: "Có lẽ tôi đang phát triển cơ thể, nhanh đói."

Lý Đại Thủy nhíu mày hỏi: "Có phải chị dâu cậu bắt nạt cậu không?"

Nghe Lý Đại Thủy nói xong, trái tim Thụy Hòa đập thình thịch, cẩn thận hỏi: "Sao lại nói như vậy? Chị dâu tôi... Không bắt nạt tôi."

"Cậu đừng có mà lừa tôi! Tôi còn không biết cô ta à? Là hàng xóm của cậu, có ai không biết cô ta cay nghiệt như thế nào? Dáng dấp cũng khá, nhìn hiền lành lương thiện, nhưng ai mà không biết năm đó cô ta cho mẹ cậu ăn nước cháo, một hạt gạo cũng không có? Còn có lần vứt bỏ bát của mẹ cậu? Tiểu Sơn, cậu đừng học thím nhịn, chịu đựng đến lúc khiến mình đói chết!"

Đây là lần đầu tiên cậu nghe được chuyện về của nguyên chủ, không ngờ lại có quan hệ như thế với chị dâu nguyên chủ? Nước cháo? Cậu thử thăm dò hỏi: "Mẹ tôi, chắc không phải vì điều này mà mất đấy chứ?"

Lý Đại Thủy hừ một tiếng: "Chắc chắn có liên quan. Cậu quên lúc đó thím gầy đến mức nào rồi sao? Da đều đán vào xương cả rồi! Được rồi, tôi biết! Cậu lại muốn nói năm đó hạn hán nên thật sự không có gì có thể ăn, cũng không tin chuyện chị dâu cậu vứt bát mẹ cậu đi không cho thím ấy ăn cơm. Tôi là bạn cậu chứ không phải người nhà cậu, chị dâu cậu có làm thế nào cũng không bắt nạt đến trên người tôi. Tiểu Sơn, tôi còn nhớ rõ, năm sáu tuổi là cậu vẫn luôn túm lấy tôi, nếu không tôi đã bị chết đuối. Tôi chỉ tùy tiện nói vài câu như vậy thôi, cậu nghe được thì nghe nghe, nghe không vào tôi cũng không có cách nào." Cậu ấy vỗ vỗ bả vai Thụy Hòa: "Tối nay cơm nước xong xuôi thì đến nhà tìm tôi, tôi để lại khoai lang nướng cho cậu."

Thụy Hòa nghe xong một bụng chuyện cũ, trong lòng thật sự không thể liên hệ lời nói của Lý Đại Thủy với chị dâu, tuy rằng chị dâu... Quả thật sẽ không cho cậu sắc mặt tốt, có điều không mắng cũng không đánh cậu nên cậu cảm thấy đó là người tốt. Thôi, nghĩ nhiều như vậy cũng vô dụng, đó là chị dâu Trương Tiểu Sơn, còn cậu là Từ Thụy Hòa cơ mà.

Cậu cảm kích nói với Lý Đại Thủy: "Không cần, anh yên tâm đi, nhà tôi có cái ăn, đêm nay nhất định sẽ ăn no."

Lý Đại Thủy không tin lắm, cuối cùng thở dài, tận tình khuyên nhủ: "Cậu đừng lúc nào cũng cảm thấy mình đang đi ăn chùa. Cậu đã mười sáu tuổi rồi! Chúng ta tuổi còn nhỏ, cùng lắm đội trưởng chỉ tính cho chúng ta tám công điểm, mỗi ngày cậu đều làm đủ sáu bảy phần, lúc trước còn có một lần làm được tám phần, tự cậu kiếm đủ lương thực cho bản thân mình ăn. Trước kia lúc thím còn sống cũng có công điểm, làm gì có chuyện đi ăn chùa? Bây giờ cậu ăn đều là lương thực tự mình kiếm được, nếu chị dâu cậu có nói gì thì cậu cứ nói lại, đừng cho cô ta quá nhiều mặt mũi."

Lời nói của Lý Đại Thủy mở ra một cánh cửa mới cho Thụy Hòa, ánh mắt Thụy Hòa sáng lên! Cậu chỉ thấy khoai lang mà đội sản xuất vừa mới đào trước đó, còn tưởng rằng chỉ có những thứ đó là do mình kiếm được. Cháo khoai lang có loãng đến mấy, bên trong cũng có gạo, cậu không biết gạo kia cũng có phần của nguyên chủ, làm sao còn dám đi chọn đồ ăn?

Hóa ra nguyên chủ trước kia cũng rất cần cù, hàng năm đều được chia lương thực cơ mà!

Cậu không nhịn được mà lộ ra nụ cười, đột nhiên cảm thấy có niềm tin.

Cậu nghiêm túc gật đầu: "Cảm ơn anh đã quan tâm đến tôi như vậy, tôi sẽ nhìn xem như thế nào rồi xử lý."

Lý Đại Thủy hài lòng lộ ra nụ cười tươi: "Vậy tôi chờ tin tức của cậu."

Ngày hôm sau, Lý Đại Thủy kéo Thụy Hòa hỏi xem tối qua cậu "nhìn xem rồi xử lý" như thế nào, Thụy Hòa mím môi cười: "Tối hôm qua tôi lấy thêm hai củ khoai lang hấp đấy!"

"... Chỉ, chỉ thế?"

Thụy Hòa bối rối nhìn cậu ấy: "Còn muốn khác sao? Tối qua tôi ăn vô cùng no, chị dâu tôi trừng mắt nhìn tôi mấy lần nhưng tôi cũng vờ như không nhìn thấy." Nói đến đây, cậu lộ ra biểu cảm kiêu ngạo khi phản kháng thành công: "Khoai lang tôi tự mình kiếm được, không thèm sợ chị ấy. Sau đó anh trai tôi còn hỏi chị ấy có phải mắt không thoải mái hay không, chị ấy không dám trừng mắt nhìn tôi nữa."

Lý Đại Thủy: "..."

Thấy bạn tốt lộ ra biểu cảm "anh tôi thật tốt", Lý Đại Thủy thật muốn gọi một đạo thiên lôi tới, cẩn thận bổ đầu thằng nhóc ngốc này ra xem bên trong có phải có bông gòn lâu năm hay không, sau đó thuận tiện đốt cháy để cho thằng nhóc này có thể thông minh lên một chút.

"Anh trai cậu thích làm người tốt." Lý Đại Thủy trợn trắng mắt, thấy bạn tốt không hiểu nhìn mình, cậu ấy hận rèn sắt không thành thép, nhấn nhấn cái chán của bạn tốt: "Quên đi, tôi không nói nữa, cậu thế này cũng rất tốt, đói bụng thì ăn nhiều lên, đừng bạc đãi chính mình."

"Ừm!"

Thụy Hòa cảm thấy cuộc sống trôi qua tốt đẹp hơn, tuy rằng ăn khoai lang nhiều nên hơi nóng ruột, nhưng cảm giác no bụng là thật, số lần ban đêm bị đói tỉnh phải đi uống nước giếng cũng giảm bớt. Càng quen với thế giới này, áp lực tâm lý của Thụy Hòa cũng bắt đầu suy yếu, tâm tính thiên về thích ứng trong mọi hoàn cảnh, cộng thêm giấc ngủ được bổ sung, sự thèm ăn được thỏa mãn, thân thể cậu bắt đầu phát triển rõ ràng. Hai tháng trôi qua, cậu so với lúc tới lớn hơn 10cm, vóc dáng cũng từ hơi gầy trở nên cân xứng, hai má bắt đầu có thịt.

Lại có một ngày, Lý Đại Thủy nói với Thụy Hòa là nhà máy sản xuất đồ tre trong thôn muốn mở rộng sản xuất nên muốn tuyển người!

"Nghe nói là tính theo sản phẩm, mỗi một cái giỏ trúc có thể chia ba hào bốn xu. Làm ba cái thì được một đồng! Mẹ tôi nói, trong nhà máy cứ ba người một nhóm, một ngày làm bao nhiêu thì chia đều tiền công. Một ngày một người có thể nhận được đến tám xu, thậm chí là một đồng đấy!"

Thụy Hòa học Lý Đại Thủy mở to hai mắt hé miệng ra, nhỏ giọng hỏi: "Một đồng tiền?" Sau khi Lý Đại Thủy kích động gật đầu một cái, Thụy Hòa cũng cảm thấy trong lòng nóng lên. Cậu cẩn thận hỏi: "Vậy trong này một đồng có thể mua được bao nhiêu thứ vậy?" Ở quê nhà của cậu, một đồng Đại Dương có thể mua một gánh gạo hoặc năm con gà béo lớn! Không biết một đồng tiền ở đây có giống với một đồng Đại Dương không…

Lý Đại Thủy hào hứng nói cho Thụy Hòa từng con số: "Có thể mua 100 viên kẹo trái cây! Cũng có thể mua một cân rưỡi thịt heo!" Cậu ấy vỗ mạnh tay: "Đúng rồi, còn có thể mua sáu trăm phát pháo nữa!"

"Vậy, vậy còn gạo thì sao? Có thể mua được bao nhiêu?"

Lý Đại Thủy tính toán, hơi không xác định: "Sáu cân hay là bảy cân chỉ? Mấy ngày trước tôi nghe mẹ tôi nói, giá của một cân gạo là một hào bốn xu hai ly."

Thụy Hòa lén lút tính toán một chút, nơi này một đồng tiền quả nhiên không giống với đồng Đại Dương. Chẳng qua cũng rất tốt, có thể mua được một cân rưỡi thịt heo. Cậu rất muốn, rất muốn ăn thịt. Trước kia làm việc trong nhà mười ngày nửa tháng còn có thể ăn một chút tóp mỡ. Vào ngày lễ, chủ nhân trong nhà muốn cúng bái, khi đó phải dùng rất nhiều thịt, quản gia cũng không hà khắc với bọn họ, mỗi người có thể được chia hai miếng thịt mỡ lớn. Đó là thời gian hạnh phúc nhất của cậu và em gái.

"Tiền công nhiều như vậy, nhà máy không dễ vào đúng chứ?" Công việc tốt như vậy khẳng định có rất nhiều người tranh giành, Thụy Hòa lập tức tỉnh táo lại.

Lý Đại Thủy gật đầu: "Đúng là không dễ vào, tuyển dụng rất nghiêm ngặt! Phải biết bện giỏ trúc và nhào bột mì làm bát, nhà máy trong làng chúng ta sẽ đảm nhận hai việc này."

Thụy Hòa càng nản lòng hơn: "Nhưng tôi không biết bện giỏ trúc và nhào bột mì làm bát. Mà cái gì gọi là bánh mỳ bát?"

"Bánh mì chính là một loại bánh bao do người nước ngoài làm, trong thị trấn ở xã cung ứng và tiêu thụ có loại bánh mì này! Nó có mùi đặc biệt thơm! Bánh mì bát là loại bánh mì đó, nhìn khá giống chậu rửa mặt."

Tính cách của Lý Đại Thủy khá trẻ con, vừa nói tới chơi và ăn uống là chủ đề có thể lệch đi nghìn dặm, Thụy Hòa vội vàng hỏi: "Vậy anh định làm như thế nào? Anh luôn nói là nghe nói, rốt cuộc là nghe ai nói?"

"Mẹ tôi! Mẹ tôi bảo tôi đi ứng tuyển, dù sao tôi làm chút công điểm này cũng không có tác dụng gì."

Dựa theo quy định trong thôn, bình thường dưới hai mươi tuổi không thể tính đủ công điểm, tám điểm coi như là nhiều nhất, những thứ khác ba, bốn điểm, năm sáu điểm đều có. Lý Đại Thủy là con út, trong nhà có anh trai có chị gái, tuy rằng không thể gọi là lười biếng, nhưng cũng không tính là siêng năng, không có gì liều mạng. Bây giờ một ngày có thể nhớ làm bốn đến năm điểm đã rất tốt rồi. Mẹ cậu ấy suy nghĩ không bằng để cậu ấy đến nhà máy kiếm chút tiền, dù sao trong nhà nhiều người, lại đủ công điểm, không thiếu chút công điểm kia của cậu ấy.

Trong nhà có thêm một chút tiền mặt, bình thường muốn mua gì cũng rất thuận tiện. Con trai thứ hai và con gái lớn đều đến tuổi kết hôn, trong nhà đã sớm bắt đầu tích góp phiếu đường, nhưng nếu như không có tiền, có vé cũng không mua đồ được.

Nghe Lý Đại Thủy nói như vậy, Thụy Hòa thật sự rất hâm mộ. Có mẹ thật tốt, cậu cũng rất nhớ mẹ. Khi đó hắn bảy tuổi, mẹ cậu đang chờ làm công việc thêu, ánh nến chiếu lên mặt của bà cực kỳ dịu dàng. Giọng nói của mẹ cũng rất mềm mại: "A Hòa, chờ mẹ giao những công việc này, ngày mai sẽ đưa con đi học, học một số đạo lý trong sách."

Lúc đó cậu đang ôm em gái mới ba tuổi dỗ dành, cũng không muốn đi học: "Con còn phải trông em, còn phải bổ củi và giúp cha mở sạp, không rảnh đi học."

Thụy Hòa đột nhiên nhớ tới mẹ mình, ánh mắt trở nên chua xót.

Lý Đại Thủy đột nhiên im lặng, cẩn thận nghiêng đầu nhìn Thụy Hòa một cái, hơi ảo não vỗ trán mình, sau đó ôm lấy bả vai Thụy Hòa: "Tôi nói với cậu chuyện này là muốn cậu cũng đi báo danh."

"Nhưng tôi sẽ không bịa đặt."

"Tôi cũng không biết mà! Thế nên mẹ tôi đã mời người đến dạy tôi, đến lúc đó cậu và tôi cùng đi học không phải là được rồi sao."

Hóa ra là vì mẹ của Lý Đại Thủy thật sự là một người thông minh, nếu đã nghĩ đến chuyện cho con trai vào làm ở nhà máy, nên học thì vẫn phải học. Bà ấy vừa nghe được tin tức nhà máy tuyển người, lập tức tìm cho Lý Đại Thủy một người thầy. Đó là một người lâu năm trong xưởng được gọi là anh Dũng, vừa lúc có quan hệ thân thích với mẹ Lý Đại Thủy, tính cẩn thận thì Lý Đại Thủy phải gọi đối phương là anh họ.

Lý Đại Thủy nói mẹ cậu ấy đã cho anh Dũng mười cân khoai lang và một phiếu đường hai lạng, anh Dũng mới đồng ý dạy Lý Đại Thủy, dạy trong năm tối, năm ngày sau nhà máy bắt đầu tuyển người.

"Tối nay bắt đầu học, cậu ăn cơm tối xong thì đến nhà tôi, chúng ta cùng đi."

Thụy Hòa hết sức cảm động, nhưng cậu thấy hơi lo lắng. Nếu cậu đi nhà máy, không có công điểm, trong đội không phát lương thực cho cậu thì làm sao bây giờ?

Lý Đại Thủy hét lên một tiếng: "Cậu quên à? Không có công điểm hàng năm cũng được phát lương thực mà."

Thì ra hiện tại chú ý đến tập thể lớn, một người không làm việc, không có công điểm hàng năm cũng được chia 108kg lương thực. Thụy Hòa nào biết được những thứ này, lần đầu tiên cậu nghe thấy còn thiếu chút nữa không che giấu được kinh ngạc trên mặt.

Còn có cả chuyện tốt như vậy sao? Nơi này thật là tốt mà, chỉ cần cố gắng canh tác là có cơm ăn, không làm còn có thể được chia lương thực.

"Thiếu chút nữa tôi quên mất, tôi nhớ rõ mà." Cậu vội vàng lừa gạt cho qua, ghi nhớ tin tức này vào lòng. Một năm 108kg gạo tuy ít nhưng chờ đến khi cậu kiếm được tiền thì có thể tự mình đi mua lương thực. Có được sẽ có mất, cậu hiểu đạo lý này.

Cậu nhanh chóng quyết định: "Vậy tôi sẽ đi học cùng với anh!"

Lúc này cậu vẫn không biết, không phải cứ có tiền là có thể mua được gạo.