Chương 2: Xuyền về 1972

Sau khi xong việc, Thụy Hòa và Lý Đại Thủy cùng nhau ngồi xổm rửa tay rửa chân bên hồ nước, Lý Đại Thủy nhìn trái nhìn phải, lại hỏi: "Tiểu Sơn, cậu thật sự không thích Lư Bồi Âm sao? Lúc trước không phải cậu rất thích người ta à, nói người ta lớn lên xinh đẹp này, giọng nói còn rất ngọt này?"

Thụy Hòa vội vàng gật đầu, hơn nữa còn nghiêm túc nhìn Lý Đại Thủy: "Ừ!"

"Được rồi." Lý Đại Thủy nói thầm: "Kỳ thật tôi cảm thấy cậu không thích cô ấy cũng tốt, cô ấy quá xinh đẹp nên rất được hoan nghênh, tôi nghe nói Vĩnh Thụ của đội 2 cũng thích cô ấy. Không phải tôi không ủng hộ người anh em là cậu mà do Vĩnh Thụ quả thật mạnh hơn cậu. Tôi nghĩ rằng cậu không tranh được với anh ta đâu. Bây giờ từ bỏ cũng tốt, miễn cho sau này phải đau lòng..."

Nghe Lý Đại Thủy nói, trong lòng Từ Thụy Hòa rất ấm áp, cảm thấy Lý Đại Thủy thật sự là một người tốt. Cậu vỗ vai người tốt: "Đi, về nhà."

Hai người vẩy vẩy tay bị ướt rồi về nhà, Lý Đại Thủy trên đường còn hỏi: "Sao cậu không thích nói chuyện nữa vậy? Hai ngày nay cũng không nghe thấy cậu nói thêm vài câu, nói chuyện đều phát âm từng chữ từng chữ một, cổ họng không thoải mái sao?"

"Ừm, cổ họng, không thoải mái." Thụy Hòa cẩn thận lén nhìn Lý Đại Thủy, thấy Lý Đại Thủy không nghi ngờ, ngược lại lo lắng nhìn mình, không nhịn được mà lộ ra một nụ tươi cười, trong lòng lại một lần nữa cảm thán cậu ấy thật sự là một người tốt đơn thuần.

Sau khi tạm biệt người tốt Lý Đại Thủy, Thụy Hòa trở về nhà mình. Vừa bước vào cửa đã nhìn thấy chị dâu của nguyên chủ bận rộn ở bếp lò, cậu vội vàng chào hỏi: "Chị dâu." Chị dâu ừ một tiếng, lạnh nhạt khuấy nồi. Ngửi mùi thì chắc lại là cháo khoai lang. Mấy ngày trước đào khoai lang, nhà bọn họ được chia được ba túi lớn, cậu áng chừng một túi khoảng năm đến sáu mươi cân, vì thế mấy ngày nay trong nhà vẫn ăn khoai lang.

Cậu thấy vẫn chưa thể ăn cơm trưa nên cầm lấy chổi ở cửa và đi quét nhà, một lát sau anh cả Trương gọi cậu: "Vào ăn cơm!"

"Đến đây!"

Loãng quá...

Trên bàn cơm, Thụy Hòa ngước mắt nhìn đối diện, anh trai Trương Tiểu Sơn - Trương Đại Sơn đang ăn từng miếng cháo lớn, còn chị dâu đang gặm khoai lang hấp. Cậu liếc nhìn một vòng trên bát cơm của hai người, cụp mắt tiếp tục ăn cháo. Trên bàn còn có một cái giỏ trúc nhỏ, phía trên có bốn củ khoai lang mới hấp, cậu không dám lấy thêm một củ nữa, bằng không chị dâu sẽ trừng mắt nhìn cậu. Đây là kinh nghiệm cậu có được trong mấy ngày nay.

Rửa chén xong thì trở về phòng mình, Thụy Hòa sờ sờ bụng, luôn cảm thấy trong bụng lắc lư đều là nước.

Cậu vẫn chưa ăn no.

Nhưng cậu không dám nói gì thêm thêm, bởi vì cậu không có trí nhớ của Trương Tiểu Sơn nên không biết tình huống trong nhà rốt cuộc là như thế nào. Tuổi của nguyên chủ vẫn còn nhỏ, nhìn khoảng mười sáu, mười bảy tuổi chăng? Anh trai của nguyên chủ, Trương Đại Sơn hơn hai mươi tuổi, cơ bắp cường tráng, vừa nhìn đã làm việc rất lợi hại. Hơn nữa, cậu không thấy cha mẹ sống ở trong nhà. Vậy anh trai cậu chính là người đứng đầu gia đình này, phải nuôi gia đình! Đại ca ăn tốt hơn cậu, chị dâu múc cháo khoai lang cho anh trai nhiều hơn một chút là chuyện rất bình thường. Ở ngôi nhà trước kia của cậu cũng giống như vậy, đồ ngon phải cho cha ăn trước, như vậy cha cậu mới có sức để làm việc.

Thụy Hòa liếʍ môi một cái, từ từ chìm vào giấc ngủ. Vừa mới ngủ, tiếng chiêng đồng lại vang lên, công việc buổi chiều bắt đầu.

Cấy mạ bận rộn lạ thường. Bốn giờ rưỡi sáng, đội trưởng đội sản xuất số 11 của thôn Thượng Mỹ, Trương Điền Sinh đã gõ chiêng kêu toàn bộ mọi người dậy. Ngày bình thường lười nhác, nể mặt cùng thôn nên Trương Điền Sinh cũng mặc kệ, dù sao công điểm ghi rõ, làm không đủ công việc thì không đầy công điểm mà thôi. Nhưng bây giờ thì không như thế được! Mười một tiểu đội sản xuất của thôn Thượng Mỹ lúc này đang dồn hết sức lực để thi đua! Nếu thật sự rơi vào vị trí cuối cùng, vậy thì mất mặt muốn chết! Vậy nên, hiện tại nhất định phải giành giật từng giây từng phút, không cho phép bất kỳ ai lười biếng. Thế là vào một rưỡi chiều chiều, khi mặt trời lên cao nhất, tiếng chiêng đồng đã sớm vang lên.

"Tôi sẽ nói thẳng! Lần này sau khi kết thúc cấy mạ, công xã sẽ tổ chức đại hội tổng kết, đại đội sản xuất sẽ nhìn vào biểu hiện của chúng ta. Nếu biểu hiện không tốt, đến lúc đó người của đại đội đi họp, phê bình tiểu đội chúng ta, mọi người có thấy xấu hổ hay không? Hay là không xấu hổ? Tất cả đều nghiêm túc làm việc cho tôi! Tôi mà thấy ai lười biếng, chẳng những tôi không ghi công điểm cho mà còn muốn ghi nhớ rồi báo lên trên! Để tên của mấy người vang lên trong đại hội xã..."

Mỗi lần Thụy Hòa nghe đội trưởng phát biểu, trong lòng lại cảm thấy khẩn trương, gấp đến mức cậu chỉ sợ sẽ bị phê bình! Trước kia cha cậu đã dạy cậu là không thông minh không quan trọng, chỉ cần mình siêng năng, cần cù thì có thể bù đắp cho sự vụng về! Phải lắng nghe những người thông minh và khôn ngoan hơn, từ đó nhận ra những thiếu sót của mình,... Trong mắt cậu, những lời đội trưởng nói vô cùng tốt! Siêng năng lúc nào cũng không sai, cậu phải cố gắng kiếm công điểm, kiếm lương thực nuôi sống chính mình.

Áp lực đói khát và sinh tồn khiến Thụy Hòa đè nén nỗi nhớ em gái và nỗi sợ hãi về nơi xa lạ này, im lặng vùi đầu làm việc khổ cực. Cậu thấy may mắn vì mọi người xung quanh đều bận rộn, đến giai đoạn cấy mạ cuối cùng, ngay cả Lý Đại Thủy thích nói chuyện cũng mệt đến mức ít nói hơn, không ai có thời gian và công sức chú ý đến cậu. Ngay trong mùa vụ bận rộn ấy, cậu chú ý cẩn thận dung nhập vào hoàn cảnh ở nơi đây. Lúc canh tác kết thúc, cậu đã học xong tiếng địa phương của người bản địa, cũng thăm dò được nhiều tin tức về nguyên chủ hơn.

Sau khi cấy mạ kết thúc, đội sản xuất tổ chức tiệc chúc mừng. Vào đêm mùa hè, bọn họ vây quanh sân phơi gạo thành một vòng lớn, mỗi đội trưởng đội sản xuất đều đi ra biểu diễn, Thụy Hòa trợn tròn mắt nghe những đội trưởng kia hát, không ngờ cũng khá êm tai, lời bài hát cũng rất hay, ngay cả cậu cũng nghe được rõ ràng. Dường như bọn họ đang ca ngợi một người vô cùng vĩ đại, ngoài ra còn có một Đảng cũng vĩ đại, những ngày tốt đẹp của mọi người đều do bọn họ mang đến. Thụy Hòa nghe xong, trong lòng cũng dâng lên sự hăng hái. Ánh lửa bốc cháy, cậu nhìn những khuôn mặt tươi cười và đống cỏ ở xa xa, cảm thấy nơi này thật tốt, tốt đến nỗi cậu cũng muốn khóc.

Ở nơi đây, chỉ cần cố gắng làm việc chăm chỉ thì sẽ có công việc, có thức ăn, tốt đến nhường nào. Thụy Hòa chưa từng đọc sách, chỉ biết dùng từ "tốt" để hình dung, cậu thật lòng thật dạ cảm thấy nơi này tốt như vậy. Cậu còn lén nghĩ rằng nếu như em gái của cậu cũng ở chỗ này thì tốt rồi, nơi này không có người đánh bọn họ, anh em bọn họ đều quen làm việc, nhật định có thể sống một cuộc sống tốt đẹp.

Nhưng cậu không biết nơi này là nơi nào, càng không biết đi đâu để tìm em gái. Sau một hồi thất vọng, Thụy Hòa lại bị tiết mục mới trên sân thu hút sự chú ý.

"Nào, kế tiếp mời các thanh niên trí thức của thôn Thượng Mỹ chúng ta lên biểu diễn tiết mục, đọc thơ ca diễn cảm!"

Thụy Hòa mở to hai mắt, miệng bất giác mở to ra. Lý Đại Thủy đυ.ng vào vai cậu, hỏi như một tên trộm: "Xinh đẹp phải không?"

"Ừm! Cậu gật đầu thật mạnh, trong mắt tràn đầy thưởng thức và khát vọng đối với những thứ đẹp đẽ. Chỉ thấy trong đám người có năm cô gái trẻ tuổi đứng lên, tóc được chải gọn gàng, lộ ra khuôn mặt trắng nõn. Tuy chỉ mặc áo sơ mi và quần dài bình thường, nhưng khi đứng thành một hàng ngẩng đầu ưỡn ngực, không thể không nói đó là thanh xuân tươi đẹp. Lư Bồi Âm cũng đứng bên trong, đứng ở chính giữa, cô ta mở miệng: "Thấm Viên Xuân, Trường Sa."

Bốn cô gái thanh niên trí thức bên cạnh cùng đọc: "Độc lập hàn thu, Tương giang bắc khứ, Quất Tử Châu đầu."

Giọng điệu sục sôi, cảm xúc dạt dào, ánh mắt Thụy Hòa quả thực muốn phát sáng. Thì ra Thanh niên trí thức là người có văn hóa như vậy. Lúc trước cậu nghe Lý Đại Thủy nói, thanh niên trí thức là từ " nội thành" tới, từ nội thành đến nông thôn, vừa nghe đã thấy khác nhau như trời với đất. Lúc đó Thụy Hòa còn nghĩ: Những thanh niên trí thức trẻ tuổi này đã phạm phải sai lầm gì chăng? Sao lại giống lưu đày trong hí kịch như vậy? Bây giờ cậu nhìn thấy những thanh niên trí thức ấy đọc thơ lợi hại như thế, khí chất khác với những người khác, cậu biết rằng những suy đoán ban đầu của mình chắc chắn là sai.

Lần đầu tiên cậu được nghe những từ ngữ đầy khí thế, cũng lần đầu tiên được nghe giọng điệu nói chuyện hoàn toàn khác so với lời nói địa phương mà cậu vừa học, giống như những nữ thanh niên trí thức này lập tức trở nên cao vυ"t không thể chạm tới.

"Nhìn thẳng đi chứ?"

Đối mặt với sự trêu chọc của Lý Đại Thủy, Thụy Hòa thấy hơi xấu hổ, vì thế cậu cúi đầu dùng mu bàn tay chạm vào chóp mũi, nhỏ giọng hỏi: "Các cô ấy đọc thật dễ nghe, là do bọn họ viết sao?"

"Chắc chắn là không phải rồi, đây là do ông chủ tịch viết, nhưng khá nổi danh!"

"À." Tuy rằng không phải do những nữ thanh niên trí thức kia viết, Thụy Hòa vẫn cảm thấy bọn họ rất lợi hại.

"Cậu đừng động tâm với Lư Bồi Âm nữa, mùa vụ lần này cậu không thấy có bao nhiêu người đàn ông vây quanh cô ấy đâu. Cái này giúp làm một chút, cái kia giúp đỡ một chút, cô ấy cũng không cần mệt nhọc nhiều. Lư Bối Âm rất được hoan nghênh, nếu cậu tiếp tục đuổi theo cô ấy thì chắc chắn sẽ rất khó khăn, chi bằng cậu tìm một người khác, thật ra những cô gái trong thôn chúng ta cũng rất tốt..."

"Đừng nói nữa, tôi biết mà. Tôi còn nhỏ, tạm thời không muốn nói tới chuyện này, sau này anh Đại Thủy đừng nhắc tới chuyện này nữa."

Bữa tiệc nhanh chóng giải tán, dùng thời gian ở đây để tính thì là "tám giờ". Thụy Hòa nằm trên giường, nghe thấy bụng lại réo lên. Chẳng qua cậu đã sớm quen đói bụng, cũng không quan tâm mấy, thuần thục hô hấp chậm lại, nghĩ sang chuyện khác để dời lực chú ý đi.

Cậu như vẫn đang ở bữa tiệc tối nay, những hình ảnh thanh niên trí thức đứng ở nơi đó trong đầu không thể xua tan được. "Thật đẹp." Cậu thì thầm.

Sống lưng thẳng tắp, nghe không hiểu nhưng có cảm giác đó là một bài thơ rất đẹp, đây chính là người đọc sách đó sao? Trong lòng Thụy Hòa cực kỳ hâm mộ, cậu chưa từng đọc sách, hơn nữa cậu còn có một nỗi kính sợ và khát vọng đối với việc đọc sách. Thật tốt. Cậu trở mình một lần nữa, từ từ đi vào giấc mơ đẹp. Trong mơ, cậu ngồi trong lớp học, trên bàn là sách màu trắng có hương thơm, nhìn sang bên trái là đứa em gái Thụy Châu đang cười với anh, lộ ra hàm răng thiếu răng cửa.

Thật tốt.

Ngày hôm sau khi tỉnh lại, trong lòng Thụy Hòa vẫn thấy đẹp. Cậu cảm thấy giấc mơ đẹp quả thực còn khiến cậu vui vẻ hơn so với lấp đầy cái bụng, hy vọng mỗi ngày đều có thể mơ được như vậy.

Cậu cúi đầu xỏ giày, nước mắt nhỏ xuống bùn đất, cậu mạnh mẽ lau mắt, cúi đầu ôm lấy đầu gối của mình.

Mãi cho đến khi tiếng chiêng đồng bên ngoài vang lên, cậu mới ngẩng đầu mím môi ra ngoài sân lấy nước rửa mặt. Khăn mặt được sửa lại từ quần áo cũ, rách nát nhìn không ra màu sắc ban đầu, cậu giống như lau mặt mình bằng một cái giẻ, hung hăng lau vài cái rồi bước nhanh ra bên ngoài tập hợp.

Cuộc sống bận rộn khiến Thụy Hòa không có nhiều thời gian để suy nghĩ lung tung, việc cậu cần làm bây giờ là làm tốt công việc do đội trưởng phân công, kiếm đầy đủ công điểm, chờ đến vụ thu hoạch mùa thu thì có thể được chia nhiều lương thực hơn.

Cậu rất đói, rất muốn được ăn một bữa cơm no...