Chương 1: Xuyền về 1972

Nghe thấy tiếng chiêng đồng, Từ Thụy Hòa tỉnh lại, chỉ kịp sờ thân thể mình một lần, sau đó trong đầu dấy lên sóng to gió lớn.

"Nhanh lên, tất cả nhanh cái chân lên! Tôi đã gõ bao lâu rồi, người đã đến đủ chưa? Này, Đại Sơn, em trai cậu đâu? Mau đi gọi đi, sao lại ngủ như heo thế, gọi mãi không dậy!"

"Mọi người nhanh lên, nhiệm vụ hôm nay khá nặng, tiểu đội sản xuất bên cạnh đã đến ruộng từ sớm rồi, mấy người không cảm thấy xấu hổ hả?"

Từ Thụy Hòa mở to hai mắt nhìn cảnh vật xung quanh, cảnh sắc xa lạ đập vào mắt, lời nói ồn ào không ngừng nhét vào trong đầu dù chỉ một phút, cậu chỉ cảm thấy đầu vang lên những tiếng ong ong như đang ở trong giấc mơ.

Không phải cậu đang nằm trên giường chờ chết sao?

Cánh cửa bị đạp văng ra, một người đàn ông cao lớn đứng đập cửa: "Đi mau! Đội trưởng giục rồi đấy! Sao vẫn còn ở trên giường..." Nói xong, anh ta nhanh chân đi vào kéo Từ Thụy Hòa lên: "Mau lên, đừng lề mề nữa!" Cậu thấy hơi sợ người này, cảm thấy anh ta vừa cao vừa khỏe, đánh người nhất định sẽ rất đau nên loạng choạng phối hợp với đối phương đi ra ngoài cửa.

Đầu cậu đau như muốn nứt ra, lại cẩn thận không dám mở miệng, sau khi ra khỏi cửa thì anh trai kia buông tay cậu ra và đi thẳng về phía trước. Từ Thụy Hòa chịu đựng cơn đau đầu và quan sát bốn phía, chỉ thấy không ít người đi lại trước mắt, mặc quần áo ngắn? Nhìn anh ta có vẻ giống người nghèo, không kịp nhìn nhiều, anh trai đi phía trước lại gọi cậu một lần nữa: "Tiểu Sơn, nhanh lên!"

Thật kỳ lạ, cậu cảm thấy giọng điệu nói chuyện của người này rất quái dị, nhưng cậu lại nghe hiểu. Không kịp suy nghĩ nhiều, ngày đầu tiên đi vào thế giới này, Từ Thụy Hòa choáng váng đi theo người đàn ông đập cửa kéo mình ra ngoài, gọi em trai là cậu đi làm.

"Hôm nay thu hoạch khoai lang!"

Đi vào ruộng, Từ Thụy Hòa thấy "anh trai" bắt đầu đào khoai lang, cậu bị đối phương trừng mắt một cái, vội vàng ngồi xổm xuống học những người khác nhặt khoai lang. Bên tai là tiếng hét lớn, ngoài ra còn có tiếng chiêng đồng không ngừng kêu, hơn nữa bây giờ đầu của cậu rất đau, dần dần cũng thấy không chịu nổi nữa, chỉ cảm thấy trước mắt dần dần biến thành màu đen, tiếng vù vù kéo dài rồi không biết gì nữa.

Sau khi ngất đi, anh cả nhà họ Trương - Trương Đại Sơn - trợn mắt há hốc mồm, thằng nhóc Tiểu Sơn này từ sáng đã không thích hợp, nằm ì trên giường thì thôi, sao đột nhiên lại ngất đi rồi? Nhưng dù sao cũng là em trai ruột, anh ta vội vàng vứt cào sắt trong tay đi rồi ôm em trai lên. Trương Điền Sinh , đội trưởng đội sản xuất của đội bọn họ trùng hợp đứng ở bên cạnh, vội vàng tới kiểm tra rồi cau mày nói: "Say nắng à? Đại Sơn đưa cậu ấy về đi, chờ khi nào cậu ấy khỏe hơn lại đến."

Trương Đại Sơn thấy xấu hổ, đồng thời cũng hơi không vui, anh ta vội nói: "Không cần đâu, để tôi đánh thức nó dậy!" Kết quả, hết ấn huyệt nhân trung rồi đến xoa nắn huyệt vị tay, cậu chỉ lẩm bẩm một tiếng, vẫn bất tỉnh.

"Thôi!" Đội trưởng Trương Điền Sinh thúc giục: "Đưa về đi! Để chú Đại Thành kiểm tra xem có phải chỗ nào không khỏe hay không."

Trương Đại Sơn không còn cách nào khác, đành phải đồng ý và cõng người đến chỗ chú Đại Thành. Chú Đại Thành là bác sĩ trong thôn, tuy chưa qua đào tạo chính thức nhưng rất có bản lĩnh, chú ấy sờ sờ cổ tay Từ Thụy Hòa, lại kiểm tra bựa lưỡi và mí mắt một chút, cuối cùng kết luận: "Là do mệt mỏi, đợi cậu ấy ngủ đủ thì sẽ tự tỉnh lại."

Đến buổi tối, quả nhiên Thụy Hòa đã tỉnh lại, Trương Đại Sơn nói trên kệ bếp có thức ăn thừa, bảo cậu tự mình đi ăn. Thụy Hòa vừa tỉnh lại, tinh thần đã tốt hơn rất nhiều, đầu cũng không còn đau nữa. Có điều cậu vẫn không biết tình huống của mình hiện tại rốt cuộc như thế nào. Nơi này gọi là địa phủ cũng không giống, gọi là thiên đường gì đó như những người nước ngoài? Cũng không giống. Thoạt nhìn nơi này giống như một nơi bình thường, có rất nhiều người lao động vất vả bình thường.

Cơ thể này không phải cơ thể của cậu. Cậu không cao như thế, tóc cũng không ngắn như vậy. Nhưng cậu vẫn không dám nói nhiều, càng không dám hỏi gì thêm. Đi vào bếp, dưới giỏ trúc úp ngược có một bát canh khoai lang lành lạnh, cậu trực tiếp đổ thẳng vào miệng, sau khi ăn xong chỉ cảm thấy trong bụng toàn là nước. Cậu không dám nói nhiều, nhìn "anh trai" đóng cửa phòng lại, sau đó ánh nến tắt đi, cậu đành sờ tường và trở về phòng của mình.

Nằm trên chiếu trúc, Thụy Hòa cảm thấy trên người ngứa ngáy, suy nghĩ một chút vẫn không dám ra ngoài, nhắm mắt lại ép buộc mình ngủ. Trong lòng cậu vẫn còn có hy vọng xa vời, nghĩ đến khả năng sau khi tỉnh ngủ thì cũng tỉnh mộng. Cậu nhớ em gái của mình, cho dù sau khi trở về cơ thể của cậu không khoẻ mạnh như bây giờ, cho dù sẽ đau đến mức muốn chết đi, cậu cũng muốn nhìn em gái một cái, nói cho con bé biết tiền tích góp của mình giấu ở nơi nào, dặn dò con bé làm người hầu cho tốt, chờ tích góp đủ tiền thì nhanh chóng chuộc thân ra ngoài, người nhà họ Lý đều không phải là người tốt…

Thụy Hòa mang theo tâm tư ấy chìm vào giấc ngủ, chỉ là ngày hôm sau khi cậu tỉnh lại, mở to hai mắt nhìn thấy ánh bình minh vừa ló rạng ngoài cửa sổ, tiếng gà gáy tiếng sau cao hơn tiếng trước. Cậu véo mạnh đùi của mình, sau đó rơi nước mắt.

*

Con đường nhỏ ở nông thôn không dễ đi lắm, bây giờ là lúc cấy mạ, con đường nhỏ bị rất nhiều người giẫm lên nên lầy lội không chịu nổi, hai người trước sau vừa chạm mặt, thuần thục nhường nhịn lẫn nhau, chỉ trong thoáng chốc đã có thể đi qua.

Thụy Hòa thở phào nhẹ nhõm. Nguy hiểm thật, lần này không bị té ngã, nếu không xấu hổ phải biết. Cậu ôm cây mạ xuống ruộng lúa, vùi đầu bắt đầu cấy. Động tác của cậu không nhanh nhưng lại đâu ra đấy, cấy rất đồng đều, so sánh trái phải cấy mạ thành một đường thẳng. Cậu vừa học hai ngày, may mắn nguyên chủ là một người lành nghề, quen làm việc nhà nông, làm dần dần tay cũng tìm được cảm giác, khiến cậu không đến mức hốt hoảng.

"Tiểu Sơn, bên kia hình như lại làm không xong, cậu không đi giúp đỡ à?" Có người đến đυ.ng vào cậu. Người nọ mặc áo chẽn, bả vai chạm vào nhau vừa nóng lại vừa dính, Thụy Hòa né tránh, từ từ nói: "Của tôi, còn, làm, không, xong." Ngụ ý là không rảnh để đi giúp người khác cấy mạ.

Lý Đại Thủy nhướng đôi lông mày thô ráp, ngạc nhiên trách móc: "Hai ngày nay cậu không thích hợp cho lắm! Không phải cậu thích Lư Bồi Âm sao, trước kia mỗi ngày đều xum xoe trước gót chân cô ấy, nào là giúp cô ấy nhổ cỏ, nào là giúp cô ấy cấy mạ. Hai ngày nay tôi nhìn thấy rồi, cậu ngay cả một ánh mắt cũng không liếc qua, thật bất thường!"

Cậu không phải Trương Tiểu Sơn, tất nhiên không thể làm việc như cậu ta được. Thụy Hòa nói thầm trong lòng. Cậu không hiểu tại sao lại đi tới nơi này, cũng không biết rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì. Khó khăn lắm cậu mới thăm dò được một số tình huống cơ bản, ví dụ như nguyên chủ tên là Trương Tiểu Sơn, "anh trai" tên là Trương Đại Sơn, nguyên chủ có một người bạn tốt tên là Lý Đại Thủy. Mỗi ngày cậu đều phải nghe tiếng chiêng đồng và rời giường, sau đó làm việc, mấy ngày trước thì thu hoạch khoai lang, bắt đầu đi cấy mạ từ ngày hôm qua.

Chẳng qua những thứ này đều do cậu nghe được và đoán ra, cậu rất ít nói chuyện, còn đang âm thầm học giọng địa phương và giọng điệu của những người này. Trong lòng cậu rất sợ hãi, sau khi chấp nhận tình trạng bây giờ thì cậu thấy lo lắng sẽ bị người khác phát hiện ra mình là "quỷ", sẽ thiêu chết cậu! Cậu còn nhớ rõ lúc còn nhỏ, một cô con gái của một gia đình trong ngõ nhỏ bị trúng tà, thế là cô ấy bị thiêu chết.

Bởi vậy, mỗi ngày cậu chỉ ngoan ngoãn đi theo "anh trai" xuống ruộng làm việc, có thể không nói thì sẽ không nói, chỉ sợ bị người ta phát hiện ra cậu không phải Trương Tiểu Sơn, trói cậu lại rồi dùng một mồi lửa đốt cháy cậu.

Thụy Hoà tới đây đã được năm ngày. Người tên Lý Đại Thủy này có lẽ là bạn tốt của nguyên chủ, từ khi bắt đầu cấy mạ cậu ấy vẫn luôn ở bên cạnh cậu. Nghe nói lúc trước cậu ấy đi thăm người thân, công việc cấy mạ quan trọng, lúc này cậu ấy mới bị thúc giục trở về. Lý Đại Thủy thích vừa nói chuyện vừa làm việc, thật ra cậu rất thích cậu ấy, bởi vì cậu có thể nghe được không ít tin tức từ miệng của Lý Đại Thủy.

Giọng nói của Lý Đại Thủy rất to, những người làm việc bên cạnh nghe thấy tiếng ồn ào này đều nhìn sang chỗ cậu. Có mấy người còn bắt đầu cười, ánh mắt lướt qua người của mấy người trong lời nói. Thụy Hòa ngay cả đầu cũng không ngẩng lên, tiếp tục cấy mạ.

Đã xuống ruộng được mấy ngày, mỗi buổi sáng đều có người tựa như tổ trưởng gõ chiêng kêu rời giường. Tất cả mọi người đều gọi cái người gõ chiêng kia là "chú Điền Sinh", sau đó chú Điền Sinh sẽ phân phó công việc, còn cầm một quyển sổ đăng ký, người khác nói cái đó gọi là công điểm. Một ngày đủ công điểm có thể có mười điểm, có công điểm sẽ được chia lương thực, tức là có cái ăn! Sau khi biết được điều này, trong mắt Thụy Hòa chỉ còn lại công việc, không có tâm tư để ý tới những chuyện khác.

Về phần Lư Bồi Âm mà lý Đại Thủy nói, à, đó là một cô gái trẻ tuổi có tóc buộc hai bím, được gọi là "Thanh niên trí thức". Cậu vẫn chưa hiểu thanh niên trí thức là cái gì. Chủ nhân ban đầu của cơ thể này rất thích cô gái kia, nghe Lý Đại Thủy nói, mỗi ngày cậu đều giúp cô gái ấy làm việc để "theo đuổi" người ta. Chỉ là cậu không dám học lại cách làm của nguyên chủ. Trước tiên, chưa nói đến chuyện cậu không biết Lư Bồi Âm, cậu bây giờ mới mười ba tuổi (tuy rằng cơ thể này rất cao lớn, rất khoẻ mạnh, thoạt nhìn không giống mười ba tuổi), sao đã đến tuổi hỏi vợ rồi?

Mới hôm qua, lúc Lý Đại Thủy đến cấy mạ có nhắc đến Lư Bồi Âm, nghe nói nguyên chủ có người trong lòng, doạ Thụy Hòa sợ đến nỗi lúc cấy mạ tay vẫn còn run! Cũng may, ngày hôm qua cậu to gan lén nhìn thoáng qua, vừa lúc cô gái kia nhìn lại, khuôn mặt lạnh lùng, sau đó rời ánh mắt đi.

Chỉ bằng ánh nhìn ấy, Thụy Hòa cảm thấy vui vẻ, hoan hô trong lòng. Trời đất ơi! Cậu cực kỳ vui sướиɠ! Cuộc sống trước kia của cậu gập ghềnh, song cuộc sống cũng dạy cho cậu cách nhìn sắc mặt của người khác. Tuy rằng cô gái kia giấu rất tốt, nhìn từ bề ngoài thì chỉ là một cô gái hơi lạnh lùng, nhưng cậu vẫn nhìn ra được, khi đối phương nhìn thấy cậu đã lộ ra sự khinh thường và chán ghét.

Thật tốt! Xem ra nguyên chủ vẫn chưa theo đuổi được cô gái kia!

Sau khi xác định được chuyện này, Thụy Hòa mới yên tâm, làm việc cũng nhanh gấp hai lần. Cậu đang lo những người thân thiết với nguyên chủ sẽ nhận ra mình là giả, cũng may anh cả nhà họ Trương với chị dâu cả cũng không lộ ra ánh mắt nghi ngờ, bây giờ cô gái nguyên chủ thích không thích nguyên chủ, có lẽ đối phương cũng không hiểu rõ và quen thuộc với nguyên chủ được mấy. Thế là hôm nay khi đi làm, Lý Đại Thủy lại trêu chọc, cậu đã có thể bày ra dáng vẻ mắt điếc tai ngơ.

Chỉ là không ngờ, Thụy Hòa giả vờ không nghe thấy, có người lại bị lời nói của Lý Đại Thủy chọc giận.

"Đường đường là một người đàn ông, lại nói chuyện lải nhải giống như phụ nữ, toàn nói những chuyện đâu đâu!" Một cô gái đứng lên, chỉ vào Lý Đại Thủy mắng: "Chúng ta đều là người của cùng một đội sản xuất, giúp đỡ lẫn nhau thì thế nào? Anh lại nói thế nào? Tại sao qua lời anh nói lại trở thành vấn đề quan hệ nam nữ chứ? Bồi Âm của chúng tôi vẫn luôn chịu khó, thỉnh thoảng làm không xong chúng ta thuận tay giúp đỡ thì có làm sao? Cũng đâu cầu xin Trương Tiểu Sơn đâu! Chỉ có anh nói hươu nói vượn!"

"Không phải chứ, tôi, tôi nói cái gì?" Lý Đại Thủy cảm thấy mình bị oan, còn muốn tiếp tục mở miệng. Thụy Hòa cũng không ngờ tới cô gái này đột nhiên nổi giận, nhưng cậu biết đâu là tốt đâu là xấu, Lý Đại Thủy không có ác ý, vì vậy cậu vội vàng giữ chặt đối phương lại, quay người cúi chào cô gái kia một cái, chỉ nói ba chữ: "Thật xin lỗi." Bởi vì vừa mới học tiếng địa phương, cậu cuống cuồng lên, ngay cả câu dài cũng không nói ra được, chỉ có thể nói ra ba chữ thật xin lỗi. Bởi vì lúc cậu nói từng chữ phát âm chậm, vẻ mặt chân thành và nghiêm túc, ba chữ ấy lại lộ ra sự trịnh trọng và thật thà.

Cô gái ra mặt vì Lư Bồi Âm lập tức câm nín, sau đó nhìn về phía Lư Bồi Âm hỏi ý kiến của cô ta. Thụy Hòa lại xin lỗi Lư Bồi Âm một lần nữa, Lư Bồi Âm dùng mu bàn tay lau mồ hôi trên trán, ánh mặt trời chiếu lên mặt cô ta càng thêm xinh đẹp. Cô ta mỉm cười: "Không sao đâu. Bây giờ đang vào xuân, công việc trồng trọt bận rộn, lúc này nên nghĩ làm thế nào để hoàn thành nhiệm vụ của tổ chức với hiệu suất cao. Tất cả mọi người đều là người một nhà, đừng ầm ĩ tạo mâu thuẫn nữa. Thanh Thanh, cảm ơn cậu, chúng ta mau đi cấy mạ thôi."

Trì Thanh Thanh hừ một tiếng, ngồi xuống tiếp tục làm việc.

Chuyện này cứ thế trôi qua.

Thụy Hòa lại nói với Lý Đại Thủy: "Không nói chuyện này nữa được không?" Ánh mắt cậu mang theo sự cầu xin. Lý Đại Thủy ngồi xuống: "Không nói thì không nói." Chung quy vẫn thấy hơi ngượng ngùng, im lặng cấy mạ trong chốc lát, cậu ấy không nhịn được dùng cùi chỏ chọc Từ Thụy Hòa, hạ thấp giọng hết mức: "Có phải cậu không thích cô ấy…"

Thụy Hòa kiên định lắc đầu: "Đúng vậy."

Lý Đại Thủy vẫn thấy hơi nghi ngờ, chẳng qua hiện tại không phải lúc tán gẫu, mắt thấy Thụy Hòa đã cấy mạ đến phía trước, giữa hai người tách ra hai vị trí, nếu tiếp tục hỏi sẽ khiến người khác nghe thấy được, vì thế cậu ấy không cam lòng hét lên: "Tan làm lại nói chuyện tiếp ha!"