Chương 4

Không có rượu, Tề Diễm bức rức trong người, trở nên cáu gắt. Thập Nhất mang đồ ăn đến liền bị đuổi ra. Tề Minh bình thường vẫn được Tề Diễm cưng chiều, nhận làm nghĩa tử, vẫn không khiến Tề Diễm dịu xuống.

“Nhược Nhược, ta nhớ sau núi Vạn Trúc có nhiều loại trái cây rừng. Muội giúp ta đi hái đem về đây nhiều một chút!”

“Chủ nhân, ngươi định làm gì vậy?” Nhược Nhược nhìn Tiểu Tố Tố, mặt non choẹt, giọng điệu già đắng.

“Ta sẽ ngâm thành rượu hoa quả cho chàng!”

“Rượu hoa quả?”

“Phải, nếu Tề Diễm không cai được thì ta đổi qua rượu trái cây. Từ từ giảm dần mức độ”

“Chủ nhân, người thật có lòng” Nhược Nhược vuốt má sữa nàng một cách đầy cưng nựng.

Từ khi có vị tỷ tỷ kia mẫu thân liền quấn lấy, nói chuyện không rời. Tề Minh liền chạy lại, nhào vào lòng Nhược Nhược.

“Mẫu thân, bồng Minh Minh”

“Minh Minh ngoan! Bây giờ mẫu thân phải ra sau núi, con ở nhà với tỷ tỷ nhé!” Nhược Nhược vỗ về con trai.

“Minh Minh muốn đi! Muốn đi!” Tề Minh mè nhèo.

“Nàng ra sau núi làm gì vậy?” Nghe Nhược Nhược nhắc đến, Thập Nhất liền hỏi chuyện.

“Thϊếp đi hái trái cây sau núi!”

“Có cần ta theo giúp không?”

“Có Thập Nhất thúc thúc đi cùng sẽ tốt hơn” Tố Tố cũng không muốn Nhược Nhược vất vả một mình.

“Vậy mẫu thân đi hái trái cây về cho Minh Minh ăn! Minh Minh ở nhà ngoan nhé!” Nhược Nhược xoa đầu Tề Minh.

“Không thèm, Minh Minh muốn đi cùng mẫu thân” Tề Minh vẫn bám chặt cổ Nhược Nhược không chịu buông.

“Minh Minh nghe lời!” Thập Nhất nghiêm mặt răn dạy.

Tề Minh sợ phụ thân hơn cả nghĩa phụ. Nó nhướng mày, chớp mở đôi mắt ngây thơ cầu cứu mẫu thân.

“Minh Minh nghe lời phụ thân nào! Mẫu thân đi sớm rồi về nè! Mẫu thân sẽ hái hồ lô đem về ngào đường cho Minh Minh ăn nhé!” Nhược Nhược nhẹ nhàng dỗ dành.

“Minh Minh, đệ ở nhà với tỷ nhé! Chốc nữa tỷ làm đồ chơi cho đệ nha!” Tố Tố tìm cách dụ dỗ.

“Đồ chơi gì?” Tề Minh ngoái đầu nhìn Tố Tố, lộ ra sắc mặt tò mò.

“Tỷ làm chong chóng cho đệ nhé!” Tố Tố mô tả thu hút sự tò mò của nó.

Dỗ trẻ con quả thật không phải dễ dàng. Tề Minh tíu tít nắm tay tiểu Tố Tố, để phụ mẫu đi ra sau núi. Nhìn đứa bé lòng nàng khẽ nhói đau. Nếu không mất đi đứa con, con của nàng và Tề Diễm còn lớn hơn Tề Minh bây giờ. Hai tỷ muội ngoan ngoãn chơi ngoài sân đợi Nhược Nhược và Thập Nhất trở về.

Nhược Nhược hái được rất nhiều quả dâu rừng, quả mơ và hồ lô. Đợi Nhược Nhược rửa sạch, Tố Tố phân loại trái cây rồi đem ủ với đường phèn. Những quả hồ lô đỏ mộng được Nhược Nhược mang đi ngào đường, xiên que đưa cho Tề Minh. Thằng bé thích thú liếʍ ăn, quệt đầy miệng.

“Chủ nhân, tối qua đến giờ điện hạ chưa ăn chút gì, phải làm sao đây?” Nhược Nhược ghé tai Tố Tố nhắc nhở.

“Muội làm cho ta ít màn thầu và vài món thức ăn” Tố Tố nhìn cánh cửa phòng đằng sau đóng im ỉm cả ngày, trong lòng không khỏi thở dài.

Đợi Nhược Nhược chuẩn bị đồ ăn xong xuôi, Tố Tố lại xách khay đồ ăn tới phòng tìm Tề Diễm. Nàng gõ cửa, gọi y, tất nhiên y vẫn đóng cửa không đáp trả.

“Đại thúc, Tố Tố mang cho người món này. Người nhìn xem một chút đi!” Tố Tố nài nỉ.

Bị tiểu nha đầu kia lừa vứt hết đống rượu, Tề Diễm rầu rĩ nằm ôm gối không chịu rời khỏi phòng. Thiếu hơi men cơ thể Tề Diễm khó chịu không suy nghĩ gì được.

“Ngươi đi đi! Đừng làm phiền ta nữa!” Tề Diễm cáu gắt.

“Đại thúc, người không chịu mở cửa, vậy con mạn phép phá cửa”

“Ngươi…” Tề Diễm chưa kịp phản ứng, cánh cửa bị nội lực đá bung ra, ngã rầm xuống nền nhà.

[Tiểu nha đầu còn nhỏ mà sao nội lực lại mạnh như vậy?] Tề Diễm trở mình ngồi dậy.

Cả nhà Nhược Nhược đang dùng cơm nghe tiếng động dữ dội, vội vã chạy tới. Tề Minh há hốc nhìn cửa phòng nghĩa phụ bị tiểu tỷ tỷ không biết làm cách nào phá nát tan.

“Tiểu nha đầu, ngươi chán sống?” Tề Diễm rống lên.

“Đại thúc, Tố Tố chỉ lo người ở trong phòng một mình không biết có bị sao không nên đành phải thất lễ” Tố Tố đem khay thức ăn đi vào phòng, giả bộ đáng thương.

“Ngươi…ngươi cút đi!” Tề Diễm nén giận, không muốn đả thương một đứa nhỏ.

Tiểu nha đầu này vừa tới đây liền náo loạn cuộc sống vốn đang trầm lắng của y. Nó tìm cách quấy rối y làm gì cơ chứ? Thật điên hết cả người.

“Đại thúc, người ăn xong, con sẽ đi!” Tố Tố bình tỉnh xếp đồ ăn lên bàn.

“Phu quân, có cần phải can thiệp không?” Nhược Nhược bên ngoài nghe giọng Tề Diễm ầm ĩ, không khỏi thấp thỏm.

“Tố Tố tự biết mình đang làm gì! Hai người bọn họ cần thời gian làm quen dần với nhau!” Thập Nhất vỗ vai Nhược Nhược ngăn cản.

“Vậy cánh cửa này…”

“Đợi bọn họ giải quyết xong, ta sẽ xử lý cánh cửa đó sau”

Thật tội cho cánh cửa! Thật vất vả cho Thập Nhất.

“Ta đã nói ta không ăn!” Quay lại bên trong, Tề Diễm vẫn cứng đầu khoanh tay ngồi trên giường.

“Đại thúc, người xem cô cô làm nhiều món ngon lắm! Nếu người không ăn, Tố Tố sẽ ở lì đây luôn”

“Ngươi dám!” Tề Diễm ném cho nàng cái nhìn uy hϊếp, nhưng Tiểu Tố Tố không coi ra gì.

Nàng chạy tới giường, lôi kéo cánh tay y. Dù sao sức lực trẻ con không thấm thía vào đâu, Tề Diễm một chút cũng không lay chuyển.

“Đại thúc, người ăn đi mà!” Tố Tố vừa lôi kéo vừa ra sức nài nỉ.

“Đại thúc, ăn một miếng thôi!”

“Đại thúc!”

“Đại thúc!”

Tiểu Tố Tố rất dư hơi, nheo nhéo bên tai. Hắn có thể kiên trì nhưng đôi tai của hắn sắp bị nàng làm cho điếc luôn.

“Buông ra!” Tề Diễm hất bàn tay bé nhỏ đang lôi kéo y phục mình ra, đứng phắt dậy. Y tiến tới bàn, ngồi phịch xuống.

Tiểu Tố Tố vui vẻ, lập tức chạy theo, đem màn thầu đưa tới trước mặt Tề Diễm.

“Đại thúc, người ăn đi!”

Tề Diễm nhìn màn thầu to hơn cả bàn tay của nó, rồi nhìn Tố Tố, ánh mắt mang theo tia khinh thường.

“Cái này có gì ngon đâu mà ăn!”

Tiểu Tố Tố thu tay, môi chúm chím nở nụ cười “Vậy mà con tưởng thúc là người khác lạ?”

“Ta khác lạ chỗ nào?”

“Nhìn người không giống vương tôn quyền quý, quen ăn sung mặc sướиɠ” Tiểu Tố Tố đáp gọn lửng.

Câu nói kia truyền đến màng nhĩ, đánh sâu vào tiềm thức Tề Diễm. Nó gợi nhắc cho y về một chuyện xưa cũ. Nhìn màn thầu trên bàn tay bé nhỏ, bâng khuâng trước lời tiểu nha đầu thốt ra, sao lại trùng hợp như vậy?

“Ngươi gắp cho ta ăn!” Tề Diễm thả nhẹ một câu.

Ánh mắt trong veo phảng phất tia vui sướиɠ. Tiểu Tố Tố ngoan ngoan gắp thức ăn cho Tề Diễm.

[Tiểu nha đầu này không có nét nào giống nàng, cũng không giống ta. Nó là con của Tạ Bách Niên, không có khả năng là con của Tố Tố. Rốt cuộc nó muốn gì ở ta?] Tề Diễm vừa ăn vừa đăm chiêu suy nghĩ.

Cuối cùng cũng dỗ Tề Diễm dùng bửa xong. Tiểu Tố Tố thu dọn rời đi. Thập Nhất đem dụng cụ sửa lại cánh cửa.

“Ngươi nói xem nó là ai?” Tề Diễm ngồi uống trà nhìn Thập Nhất đang dựng lại cánh cửa.

Thập Nhất thoáng giật mình [Điện hạ là đang dò hỏi mình hay đã phát hiện gì rồi?]

“Không phải người cũng nghe Nhược Nhược nói rồi sao, đó là con gái của Tạ Bách Niên” Thập Nhất bình tỉnh đáp lại.

“Nó thực sự là con gái của Tạ Bách Niên?” Tề Diễm xem xét biểu lộ thuộc hạ.

Cái này là sự thật, Thập Nhất dứt khoát gật đầu.

“Vậy còn Tố Tố thì sao? Tại sao ta đợi nàng bao năm qua vẫn chưa thấy nàng xuất hiện?”

“Điện hạ…” Thập Nhất muốn thốt ra [Tố Tố đã trở về rồi, chỉ là người chưa nhận ra mà thôi]

“Hai người các ngươi rốt cuộc đang che giấu điều gì?” Tề Diễm cảm giác mình bị sắp đặt mà không hay biết chút gì.

“Điện hạ, có lời này, thứ cho thuộc hạ thất lễ”

“Nói!”

“Có những chuyện phải chính người thắt nút mới tháo nút ra được. Nếu người muốn đợi Tố Tố trở về, trước hết người phải sống cho tốt đã. Nếu Tố Tố trở về thấy người thế này, nàng ấy sẽ đau lòng đến thế nào. Đây là sự thử thách mà Tố Tố muốn người vượt qua”

“Lời này của ngươi là ý gì?” Tề Diễm bóp chặt nắm tay.

“Điện hạ, người cứ từ từ mà suy nghĩ!” Thập Nhất đã dựng xong lại cánh cửa, tiện tay khép lại để Tề Diễm trong phòng tự suy ngẫm.

Suy nghĩ! Suy nghĩ! Hắn đã nghĩ suốt mấy năm nay, đã hồi tâm chuyển ý, đã ăn năn hối hận, đã ngoan ngoãn chờ đợi nàng. Sao nàng vẫn lạnh lùng, hành hạ, bỏ hắn vò vỏ một mình bao năm qua. Nghĩ không ra càng thêm buồn chán, Tề Diễm rời Thiên Ý Trúc. Tiểu Tố Tố tới tìm không thấy y đâu cả, vội đi hỏi Nhược Nhược.

“Có lẽ điện hạ lại ra sau núi đi câu cá”

“Câu cá?”

“Có lẽ vậy! Lúc đi thấy người có mang theo cần câu nên muội nghĩ điện hạ đi câu cá” Tuy rằng, từ trước đến này chưa thấy y mang về một con cá nào.

Tiểu Tố Tố nghe xong, một mình vào núi tìm Tề Diễm. Xuyên qua khu rừng hàng trăm cây trúc cao thẳng tắp, đi quanh chân núi sẽ thấy một thác nước rộng lớn. Tề Diễm quả nhiên đang ngồi xếp bằng, tịnh tâm, bên cạnh là cần câu đang thả xuống nước.

Tiểu Tố Tố cầm hòn đá thảy ngang mặt nước. Viên đá nhảy mấy vòng mới lặn xuống.

Tiếng đá ném vào mặt nước, giữa không gian yên ắng, trở nên khuấy đảo lạ thường. Tề Diễm bị tiếng động lạ quấy nhiễu, nheo mắt nhìn sang bên. [Tiểu nha đầu kia sao lại ở đây?]

Tiểu Tố Tố vẫn tiếp tục ném mấy viên đá xuống mặt hồ “Đại thúc, người xem con ném đá giỏi không?”

Vô vị! Chính là cảm giác lúc này của y. Cả ngày bị nó quấy rối chưa đủ hay sao còn mò theo tới tận đây. Tề Diễm thu lại tầm mắt, nhìn xuống mặt hồ. Vì bị tiểu nha đầu kia quấy rối mà lũ cá bỏ đi mất tiêu.

“Đại thúc, người đang câu cá sao?” Tiểu Tố Tố lân la lại gần bắt chuyện.

[Không thấy sao còn hỏi?] Tề Diễm cố kiềm nèn sự phát cáu, không chấp một đứa trẻ chưa hiểu chuyện.

“Đại thúc, vậy người câu cá đi, con ném đá tiếp đây!” Tiểu Tố Tố cố ý ném đá xuống trước mặt Tề Diễm. Nước bắn lên, dính vào y phục y.

“Tiểu nha đầu, ngươi ném đá làm sao ta câu cá được” Rốt cuộc tiểu Tố Tố thành công kích khởi cơn bạo phát của Tề Diễm.

Tiểu Tố Tô chu môi, hai ngón tay chỉ vào nhau “Ồ, xin lỗi đại thúc! Vậy con ngồi xem người câu cá nhé!” Nàng đâu có đợi hắn đống ý, đã bám một bên ngồi xuống.

“Đại thúc, sao nảy giờ không thấy có con cá nào cắn câu vậy?” Mới yên tỉnh được một lúc, tiểu Tố Tố lại bắt đầu nghịch ngợm.

“Câu cá phải biết kiên nhẫn chờ đợi! Nếu không đợi được kết quả chỉ là phí công” Một lời thốt ra, có phải cũng đang tự nói với chính mình.

“Vậy đến khi nào mới có cá ăn, con đói bụng rồi!” Tố Tố chống cằm, le lưỡi liếʍ môi.

Tề Diễm há hốc. Hắn đang giảng giải ý nghĩa sâu xa của việc câu cá, nàng lại chỉ đợi để có cá ăn.

“Ta câu không phải để ăn”

“Vậy người câu làm gì?”

[Chính là để thử thách lòng kiên nhẫn của chính bản thân] Hắn nghĩ trong lòng nhưng không nói rõ cùng nàng. Mỗi lần hắn đợi một canh giờ, hai canh giờ hoặc lâu hơn nữa. Có ngày sẽ có cá cắn câu, có ngày không. Nếu ngày nào có cá cắn câu, Tề Diễm sẽ thả nó ra lại. Hắn kiên trì mấy năm nay, tự mỉa mai chính mình, để được cái gì?

“Đại thúc, người đang suy nghĩ gì vậy?” Tiểu Tố Tố nghiêng đầu hỏi.

“Ngươi còn nhỏ, không cần phải quan tâm mấy việc này”

“Đại thúc, con thấy hôm nay hay là thôi đi! Đã ba canh giờ rồi, người không mệt sao?”

Hắn không mệt mỏi sao? Hắn không chán nản sao? Hắn mệt mỏi lắm rồi! Hắn chán phải đợi chờ lắm rồi! Nhưng vì một câu nói, nàng sẽ trở lại mà y vẫn tiếp tục níu lấy tia hy vọng mong manh.

“Thôi, trở về nào!” Tề Diễm đứng dậy thu cần câu.

Tiểu Tố Tố nhảy chân sáo theo sau y trở về.

Những ngày tiếp theo, tiểu Tố Tố đều mang thức ăn đến phòng bồi Tề Diềm. Lúc hắn đi câu, nàng sẽ lẽo đẽo theo sau. Có hôm bắt được cá, tiểu Tố Tố nhảy cỡn, muốn nướng ăn, nhưng y lại thả nó xuống hồ. Tiểu Tố Tố dỗi hờn. Hắn nghĩ thầm trong bụng từ khi nào những con cá này đã trở nên thân thuộc với hắn. Có những con y bắt đến mấy lần, chúng dường như không sợ mà còn tới bầu bạn với y.

“Đại thúc, hôm nay không đi câu cá nữa được không?”

“Vậy ngươi tìm Minh Minh chơi đi!”

“Con chỉ thích chơi với đại thúc!” Tiểu Tố Tố vừa nói vừa chụp lấy cánh tay Tề Diễm.

Bây giờ nàng chỉ mới đứng tới eo hắn. Ngước mắ lên, trông hắn như gã khổng lồ cao lớn.

Bàn tay nhỏ bé, múp míp níu lấy ống tay áo. Khuôn mặt bụ bẫm, hai bầu má trắng hồng vô cùng khả ái. Nàng nhõng nhẽo, mè nhèo, không biết từ lúc nào hắn vô thức chiều theo.

“Vậy ngươi muốn gì?”

“Chúng ta đi săn thú đi!”

Chưa hiểu ý của tiểu Tố Tố, Tề Diễm ngẩn ra nhìn nàng.

“Con thấy sau núi có gà lôi, thỏ, chim cu, còn có nhiều động vật khác. Con muốn ăn thịt chúng!”

Lại là ăn! Có phải trẻ nhỏ mau ăn chóng lớn hay không? Cá nàng đòi ăn, giờ lại đòi ăn gà, ăn thỏ, ăn thịt chim. Nghĩ lại lâu nay hai vợ chồng Nhược Nhược chăm lo từng bửa ăn cho mình, Tề Diễm cũng muốn kiếm ít thức ăn về cho bọn họ và cả Tề Minh.

Tề Diễm mang nàng vào rừng, lâu ngày mới hoạt động gân cốt, Tề Diễm thi triển công pháp bắt mấy con thú nhỏ. Tiểu Tố Tố đứng một bên vô cùng phấn khích. Nàng cũng không chịu ngồi yên mà dương oai diễn võ trước mặt hắn.

“Tiểu nha đầu, ngươi cũng khá đây!”

“Đại thúc, người không biết con là con gái của minh chủ võ lâm sao?”

“Tạ Bách Niên để ngươi luyện võ sao?”

“Năm con bốn tuổi, phụ thân phát hiện ra tư chất võ thuật nên đã rèn luyện cho con”

“Ngươi là nhi nữ, học võ công làm gì?”

“Để sau này lớn lên, bảo vệ người con yêu” Tiểu Tố Tố nở nụ cười rạng ngời, trong sáng, giọng nói trong gió nghe du dương đến kì lạ.

Tề Diễm nghe xong, khựng người một chút rồi phì cười “Tiểu nha đầu, ngươi còn nhỏ sao lại nghĩ đến mấy chuyện này? Sau không nghĩ trở thành một cô nương yểu điệu thục nữ để nam nhân bảo vệ không hơn sao?”

Kiếp trước nàng vô dụng, là hắn không quản ngại bảo vệ nàng. Kiếp này, nàng sẽ sóng vai cùng hắn.

“Đại thúc, võ công của người thật thâm hậu. Có thể nhận con làm đồ đệ không?”

Nếu hắn có con gái, tuyệt đối không cho nó học võ. Nhi nữ của hắn phải ngoan hiền, dịu dàng như Tố Tố. Nếu nhi nữ do Tố Tố nuôi dạy, chắc chắn sẽ không có dáng vẻ khí phách mạnh mẽ như tiểu nha đầu này.

“Ta không thu nhận đồ đệ!”

“Vậy giờ người nhận con đi!”

“Ta không thu nhận nữ nhi!”

“Người là khinh thường nữ nhi?”

Tiểu nha đầu mới sáu tuổi sau nói năng hàm hồ hết chỗ nói. Hắn là lo nghĩ cho nàng, nàng lại nghĩ hắn xem thường. Vì tiểu nha đầu quá mức cứng cỏi, thẳng thắn nên mới khiến hắn chú ý. Nếu nàng không phải con gái Tạ Bách Niên, không quen biết Nhược Nhược, không mang tên Tố Tố, liệu hắn có lưu tâm đến nàng không?

“Ngươi không thích hợp mà thôi!”

“Tại sao không thích hợp?” Tiểu Tố Tố phồng má.

“Nữ nhi nên học chữ nghĩa, lễ giáo, cầm kì thi họa”

Tiểu Tố Tố suy nghĩ chốc lát liền đổi kế hoạch “Vậy ngươi dạy chữ cho con”

“Ta…không rảnh!” Tề Diễm buông một câu khiến hai má nàng hồng lên vì dỗi hờn. Lòng y hả hê vô cùng.

Tối hôm đó có món cháo gà. Tề Diễm tâm tình vui vẻ liền ăn chung với mọi người. Mấy hôm rồi không gặp nghĩa phụ, Tề Minh liền ngồi lên đùi y, bi bô nói chuyện. Tề Diễm cười đùa vui vẻ với nó. Tiểu Tố Tố lặng lẽ ngồi một bên. Lúc y chơi với con nít cũng làm ra bộ mặt đáng yêu vậy sao? Vậy mà nàng cũng là tiểu cô nương, hắn lại nhăn nhó, khó tính.

Nhược Nhược bỏ thêm gà vào bát cháo của Tố Tố, nhẹ nói “Tố Tố ăn nhiều cho mau lớn!”

Tố Tố lại gắp bỏ vào chén của Tề Diễm, lém lỉnh nói “Sư phụ, đồ nhi không có gì để báo hiếu cho người. Người ăn nhiều một chút giữ gìn sức khỏe”

Tề Diễm nghe xong xém sặc thức ăn trong miệng.

“Điện hạ nhận Tố Tố làm đồ đệ sao?” Nhược Nhược không khỏi tò mò.

“Không hề!” Tề Diễm lập tức chối bỏ.

“Cô cô, thúc thúc, hai người nói giúp cho con. Con muốn nhận đại thúc làm sư phụ mà người không chịu” Ánh mắt thập phần đáng thương nhìn hai người cầu cứu.

Việc này mà chủ nhân nhờ hai người thì khó hơn bắt thang lên trời. Bọn họ cúi nhìn chén cháo, ăn lấy ăn để. Không ai chịu đứng ra nói giúp nàng, tiểu Tố Tố phát rầu.

“Đại thúc, hay người thích làm nghĩa phụ hơn?”

“Sao cơ?” Ba người ngẩn ra nhìn tiểu Tố Tố.

“Người nhận Minh Minh là nghĩa tử, nhận con là nghĩa nữ. Dù sao người không thê, không tử, nhận con làm nghĩa nữ, sau này con sẽ báo hiếu cho người”

“Không cho! Nghĩa phụ là của Minh Minh” Tề Minh kéo cổ áo Tề Diễm, rúc vào lòng y.

[Đứa nhỏ này, mẫu thân ngươi, ngươi dành ta không nói. Lão công của bà còn muốn dành cho được] Tiểu Tố Tố phồng man trợn má.

“Điện hạ, hay là người suy xét nhận Tố Tố là đồ đệ được không?” Thập Nhất thử lên tiếng.

“Nghĩa phụ, đừng cho tỷ ấy làm gì cả!” Tề Minh lè lưỡi trêu tức tiểu Tố Tố.

“Minh Minh, con không được như vậy!” Nhược Nhược nhẹ giọng quở trách.

“Cô cô, trẻ nhỏ không hiểu chuyện, người không cần la rầy đệ đệ” Tiểu Tố Tố xua tay.

[Nói người khác trẻ con, không nghĩ bản thân mới bấy nhiêu tuổi đầu sao? Đúng là bà cụ non!] Tề Diễm cong môi.

“Ta và Tạ Bách Niên không thân không thiết, nào có thể làm nghĩa phụ của ngươi” Tề Diễm lãnh đạm từ chối.

“Vậy người làm dưỡng phụ cũng được!”

“Ta không nuôi ngươi lấy một ngày, há chẳng phải mắc cười lắm sao?” Tề Diễm vẫn không bằng lòng.

Không thu được kết quả, Tố Tố kiên trì bám theo Tề Diễm năn nỉ mỗi ngày. Cái sự dai dẳng đeo riết này, Tề Diễm đã kiểm chứng qua. Ban ngày nàng theo đuôi không nói, cả tối ngủ, nàng vẫn ở ngoài cửa, léo nhéo như mèo kêu.

Mãi đến khi không nghe tiếng nàng, nghĩ bụng nàng bỏ đi, Tề Diễm mở cửa phòng xem xét. Không ngờ nàng lại ngủ gật ngoài cửa phòng. Tề Diễm ngồi xuống, chỉ vào má nàng. Đầu nàng lúc lắc theo chỉ tay của y.

Tề Diễm nhếch môi cười nhẹ, vươn tay ôm tiểu Tố Tố về phòng. Đặt nàng lên giường, lấy chăn đắp cho nàng rồi khép cửa rời đi.

Sáng hôm sau, tiểu Tố Tố ngoan ngoãn bưng chậu nước đến cho Tề Diễm rửa mặt.

“Thập Nhất đâu, sao lại để ngươi làm?” Tề Diễm nhìn nàng khệ nệ bưng chầu nước vừa to vừa nặng đặt xuống ghế.

“Thập Nhất thúc thúc đang bổ củi ngoài sân. Con nói để con tới hầu hạ người rửa mặt” Tiểu Tố Tố vắt khăn, hai tay cung kính đưa cho y “Sư phụ, người lau mặt đi!”

Nếu hắn nhận, chính là thừa nhận nàng làm đồ đệ. Tiểu Tố Tố cũng chỉ thử một phen, nào ngờ Tề Diễm cầm lấy, lau lên khuôn mặt râu ria của mình. Tiểu Tố Tố ngẩn ra, rồi như hiểu được liền quỳ sụp xuống chân Tề Diễm.

“Sư phụ, xin nhận một lạy của đồ nhi!”

“Đứng lên đi!”

Tố Tố định dập đầu, tay Tề Diễm đưa ra chặn lại.

“Sư phụ, để đồ nhi lau mặt giúp người!” Tiểu Tố Tố muốn dành khăn lau cho y.

Tề Diễm lặng nhìn bàn tay bé nhỏ chà lau lên mặt mình.

‘Sư phụ, sao người để râu ria lởm chởm thế kia?” Tiểu Tố Tố đưa bàn tay bé nhỏ chạm vào mấy sợi râu cứng ngắt mọc tua tủa quanh miệng và cằm Tề Diễm “Rát quá hà!”

Tề Diễm không nói gì, chỉ dặn nàng đi ra ngoài, chuẩn bị bửa sáng. Lúc sau, khi mọi người đã ngồi ở bàn đợi Tề Diễm, hắn bước vào, xuất hiện một dáng vẻ hoàn toàn khác hẳn.

Tề Diễm thay bộ bạch y, tóc cột buông lơi sau đầu, gương mặt gọt rửa râu ria, lộ ra đường nét anh tuấn. Tuy hắn năm nay đã ba mươi ba, vẫn giữ được vóc dáng thanh tao, sườn mặt góc cạnh. Những ngày Tố Tố ở đây, đều hầu hạ, nài ép y ăn, khuôn mặt đã bớt tiều tụy hơn trước. Tiểu Tố Tố ngẩn ngơ nhìn hắn. Hắn không khác gì, như mới hôm nào cách đây bảy năm.

“Thật đẹp! Nghĩa phụ, người thật đẹp!” Tề Minh reo lên. Nó là lần đầu thấy diện mạo thật của Tề Diễm.

[Phải, lão công của ta không đẹp thì ai đẹp] Tiểu Tố Tố trong lòng muốn hét lên.

“Nghĩa phụ, sau này Minh Minh nhất định sẽ giống người!” Tề Minh lại ngồi lên đùi Tề Diễm, ra sức tán dương.

Nhược Nhược liếc nhìn Thập Nhất. Con của bọn họ giống điện hạ quả thật phúc đức ba đời. Nhưng họ không dám nhận cái phúc phần này, kẻo không có người lại không yên trong lòng.

Sau giờ ăn, Tố Tố thập thò trước cửa phòng Tề Diễm.

“Làm sao vậy?” Bình thường không cần đợi hắn cho phép, nàng đều ngang nhiên đi vào, sau bây giờ bộ dạng lấp ló thế kia.

“Sư phụ!”

Tề Diễm vẫy tay, tiểu Tố Tố chấp tay sau lưng, lửng thửng đi vào. Nàng lọ mọ tiến tới bên chân y. Tề Diễm đang ngồi nên mặt thấp xuống, tiểu Tố Tố có thể nhìn ngang mặt y. Nàng thật muốn chạm vào y, muốn ôm y, muốn hôn y cho thỏa mãn sự nhung nhớ. Nhưng sợ hắn hoảng hốt đẩy nàng ra, tiểu Tố Tố vẫn chung thủy nhìn hắn bằng ánh mắt đầy ái mộ.

“Làm sao?” Tề Diễm chỉ lên trán nàng một cái. Tiểu cô nương còn nhỏ lại biết thưởng thức quá nhỉ. Trong lòng Tề Diễm dâng lên tự đắc.

“Sư phụ…người thật là đẹp!”

“Ta biết!” Tề Diễm đáp một cách hiển nhiên.

“Vậy sao trước đây người lại tự làm bản thân trong nhếch nhác thế kia?”

Vì hắn không có lòng dạ để ý đến bất cứ thứ gì, ngay cả bản thân mình. Tề Diễm nhéo mũi nàng.

“Vậy bây giờ trông ta thế nào?”

“Rất tốt! Có một sư phụ mỹ mạo như vậy, đồ nhi thật muốn khoe cho cả thiên hạ biết”

“Việc ta nhận con là đồ đệ, ngoài mấy người Thập Nhất, tốt nhất đừng để phụ thân con biết”

“Đồ nhi hiểu!” Tố Tố cũng đâu có ngu mà kể “Sư phụ, vậy người sẽ dạy con luyện võ chứ?”

“Con thử đánh vài đường cho ta xem!”

Tiểu Tố Tố gật đầu, phóng ra ngoài sân, dùng hết sức lực trổ tài trước mặt Tề Diễm.

“Sư phụ, người thấy con lợi hại không?” Tố Tố vô cùng tự mãn. Nàng bây giờ một thân võ công, không còn sợ bị bắt nạt.

“Đúng là hổ phụ sinh hổ tử. Rèn luyện thêm, sau nay chắc chắn sẽ vượt trội hơn cả phụ thân con”

“Tất nhiên rồi! Sau này con sẽ thay phụ thân làm võ lâm minh chủ, thống nhất giang hồ”

Tề Diễm nhếch miệng. Sự đời dễ dàng như vậy sao hắn có thể quy ẩn để bỏ mặc tất cả.

“Con rất giống Tạ Bách Niên một điểm”

“Là gì vậy?” Tiểu Tố Tố mới không giống hắn, nàng là Tố Tố cơ mà.

“Khoe khoang, tự đắc” Tề Diễm buông gọn.

Kiếp trước nàng không được thừa hưởng năng lực của Diệp thần y, phải cúi đầu nhẫn nhịn. Kiếp này nàng phải trở nên mạnh hơn, hắn lại nói nàng khoe khoang. Nàng chính là muốn làm đả nữ, hiệp nữ, tung hoành giang hồ, không sợ trời sợ đất như Diệp thần y. Kiếp trước chưa làm được, kiếp này nàng sao có thể bỏ qua.

“Đồ nhi đã hiểu!” Tiểu Tố Tố thu liễu. Nhưng nàng rất thông minh, chưa đến lúc chưa cần phải tỏ ra hợm hĩnh.

Gặp tiểu cô nương thông minh, hiểu chuyện, lại hết mực quan tâm, chăm sóc mình, lâu ngày tình cảm Tề Diễm dành cho nàng tốt hơn rất nhiều.

Tiểu Tố Tố đã ở lại Thiên Ý Trúc một tháng. Chu Cẩm Thanh nhớ thương nhi nữ, Tạ Bách Niên gửi thư hối thúc nàng trở về. Nếu nàng không quay về nhà, để Tạ Bách Niên tới đây, gặp Tề Diễm, chắc chắn sẽ không cho nàng gặp lại y. Bây giờ nàng chưa đủ lớn mạnh, chưa đủ lông đủ cánh, vẫn phải chịu sự quản lý của vợ chồng Tạ Bách Niên. Thập Nhất mang nàng trở về Minh Kiếm Sơn Trang.

Tuy xa cách nhưng mỗi tháng nàng đều chuyên cần viết thư cho Nhược Nhược, nhất là Tề Diễm. Nàng muốn để hắn từ từ dung nạp nàng vào thế giới mới của hắn. Tuy Tề Diễm không hồi âm, nhưng qua lời kể của Nhược Nhược, nàng vẫn nắm được cuộc sống của y.