Chương 3

Nhược Nhược thông báo đón con gái Tạ Bách Niên tới Thiên Ý Trúc ở một thời gian, Tề Diễm nghe xong không một chút biểu tình. Khi xưa Tạ Bách Niên và Tề Diễm vì tình mà ganh ghét nhau. Bây giờ con gái của hắn tới đây, Tạ Bách Niên cho phép sao? Tề Diễm không hay biết Tố Tố giấu việc mình tới gặp y. Vì Tạ Bách Niên không biết Nhược Nhược đang ở cùng Tề Diễm.

Nhược Nhược dắt theo đứa con trai bốn tuổi ra trước cổng ngóng trông Thập Nhất và Tố Tố trở lại. Nàng nắm chặt tay đứa nhỏ làm nó ngơ ngác không hiểu mẫu thân đang lo lắng việc gì. Mấy năm qua, nàng thay chủ nhân chiếu cố Tề Diễm. Đem hắn từ con ma mem, gầy trơ xương đến nay đã có da có thịt. Chủ nhân có trách nàng sao không chăm sóc tốt cho y không.

Xe ngựa dừng lại, Thập Nhất nhảy xuống, mở rèm cửa, đỡ tiểu Tố Tố xuống xe.

“Chủ…” Nhược Nhược xém chút nữa vui mừng mà thốt ra hai tiếng chủ nhân.

Mấy năm không gặp, tiểu Tố Tố bây giờ đã cao lớn, trông đáng yêu vô cùng. So với chủ nhân, không đẹp bằng nhưng chỉ cần đó là chủ nhân, dù trong thân xác nào Nhược Nhược vẫn đón nhận.

“Nhược Nhược cô cô!” tiểu Tố Tố reo lên. Giọng hài nữ đáng yêu khiến tâm tình Nhược Nhược lâng lâng vui vẻ.

“Tiểu Tố Tố, con lớn quá rồi!” Nhược Nhược buông tay nhi tử, chạy tới ôm chầm tiểu Tố Tố.

Tề Minh bị mẫu thân vứt qua một bên, tủi thân mếu mặt. Thập Nhất bước tới, quỳ gối, xoa đầu hài tử.

“Minh Minh, làm sao khóc vậy? Phụ thân dẫn tỷ tỷ về chơi với con này!”

Nhược Nhược dắt tay Tố Tố tới trước mặt Thập Nhất và Tề Minh “Minh Minh, đây là Tố Tố. Sau này tỷ ấy ở đây, làm bạn với con nhé!”

Tề Minh không hiểu chuyện, cho rằng phụ mẫu dẫn thêm đứa trẻ khác về sẽ không yêu thương mình, vội ôm cổ Nhược Nhược, kéo nàng ra khỏi Tố Tố.

“Minh Minh chỉ cần mẫu thân, không cần tỷ tỷ!”

Cậu nhóc lè lưỡi, trợn mặt, làm bộ mặt quỷ dọa Tố Tố. Cả ba người thấy hành động trẻ con của Tề Minh không khỏi phì cười. Tố Tố chủ động tiến lại, nắm tay Tề Minh.

“Minh Minh, tỷ là Tố Tố. Tỷ có mang đồ chơi và bánh kẹo cho đệ. Đệ có muốn xem chút không?”

Trẻ con chỉ cần nghe tới đồ chơi và bánh kẹo ngọt lập tức quên đi tất cả. Tề Minh gật đầu lia lịa. Thập Nhất ra sau xe đem rất nhiều đồ đạc trong đó có đồ chơi cho Tề Minh. Nhược Nhược phụ phu quân đem đồ đạc vào trong. Tề Minh theo đuôi cha mẹ chạy lon ton.

Tiểu Tố Tố thả từng bước chân ngắn củn tiến vào Thiên Ý Trúc. Cảnh vật vẫn như xưa. Từng dấu vết như được gìn giữ qua năm tháng. Nàng rời xa nơi này đã sáu năm rồi sao? Nàng rời xa Tề Diễm lâu đến thế sao? Nàng rất muốn nhanh chóng trở về bên y, chỉ là thân phận còn quá nhỏ. Mỗi bước tiến vào, nhịp tim tiểu Tố Tố đập thình thịch. Nàng nhìn vào gian phòng khách, nơi lần đầu tiên hai người gặp gỡ nhau. Thời gian thấm thoát thoai đưa, không biết bây giờ trông y như thế nào.

Nàng đi ra sân sau, nơi mỗi ngày đều nằm trên trường kỷ phơi nắng. Hàng trúc trông cao lớn, rậm rạp hơn hẳn. Chiếc trường kỷ vẫn nằm chỏng trơ ở đó, cũ kỹ theo thời gian. Trong không gian chật hẹp này, lại xuất hiện một bia mộ. Trên bài vị khắc mấy chữ “Vương phi Tề Diễm chi mộ”.

Trái tim Tố Tố quặn thắt, nhìn bia mộ được lau chùi kĩ lưỡng, không dính một hạt bụi. Bài vị sờn màu do bị chà lau quá nhiều. Nàng không ngăn nổi dòng nước mắt. [Tề Diễm, xin lỗi để chàng đợi ta lâu như vậy!]

“Không được đυ.ng đến thứ kia!” Giọng nói lạnh lẽo vang lên sau lưng.

Giọng nói từng vô cùng thân thiết, gần gũi, trong một tích tắc trở nên xa lạ. Tay nàng đang chạm vào bài vị của chính mình, khựng lại giữa không trung.

Tố Tố quay đầu. Trước mắt nàng là thân ảnh hao gầy, bị năm tháng bào mòn trở nên quạnh hiu, đơn bạc đến nao lòng. Mái tóc trắng xóa, buông dài rối loạn trước gió. Hắc phục hững hờ buông lơi. Những năm qua chàng sống buông thả vậy sao? Nàng đã dặn hắn phải tự chăm lo, chờ nàng trở về. Sao hắn vẫn để bản thân gầy gò, râu ria mọc quanh cằm thế kia. Hốc mắt sâu hút, không còn nhận ra nét tinh anh như ngày nào.

Tề Diễm quét mắt quan sát tiểu hài tử trước mặt. Bộ dạng của hắn bây giờ không ít người nhìn thấy còn tưởng là cô hồn dã quỷ. Vậy mà tiểu hài tử này nhìn hắn mặt không biến sắc. Sâu trong đôi mắt trong veo kia ánh lên một nổi niềm khó tả. Nét mặt trang nghiêm trên khuôn mặt búng sữa trông già hơn so với tuổi.

Tề Diễm nhìn nàng như nhìn một kẻ xa lạ. Hắn không nhận ra nàng! Làm sao mà nhận ra được! Nàng bây giờ ngoài tên ra, một chút cũng không giống Tố Tố. Hắn đối với người xa lạ biểu hiện chán ghét, lạnh lùng vô cảm. Nàng phải làm sao để một lần nữa kích lại nhịp đập trái tim, đem Tề Diễm trả về khi xưa.

“Tiểu tử, ngươi là ai?” Thấy tiểu hài tử trân trân nhìn mình, lâu rồi Tề Diễm mới cảm thấy bực bội trong người. Một tên nhóc tử sao lại khiến y khó chịu, chỉ vì không sợ hắn sao?

“Đại thúc, con là cháu gái của Nhược Nhược cô cô”

Thì ra tiểu tử này là tiểu nha đầu. Thấy Tố Tố mặc nam phục, tóc búi cao, khuôn mặt chưa phân định giới tính, Tề Diễm có chút nhầm lẫn.

“Ngươi là con gái Tạ Bách Niên?” Sớm nghe Nhược Nhược nhắc đến, Tề Diễm hỏi lại cho có.

“Đại thúc, chính là con! Thời gian tới con sẽ ở đây, mong đại thúc chiếu cố”

Tiểu cô nương nhỏ tuổi nói năng hết sức lễ trọng. Tề Diễm không khó dễ, quay lưng định rời đi.

“Tố Tố, con đang ở đâu?” Vừa đúng lúc Nhược Nhược ở trước nhà gọi tên Tố Tố.

Mắt y mở lớn, nét mặt không khỏi bàng hoàng.Hắc y như bóng ma vọt nhanh ra trước sân.

“Tố Tố, Tố Tố trở về rồi sao?” Tề Diễm nhìn quanh không thấy ai khác ngoài Nhược Nhược.

“Điện hạ, ý ta là…” Nhược Nhược ấp úng, còn chưa biết nên giải thích thế nào.

Tề Diễm vừa rời đi, Tố Tố đã phi thân đuổi theo“Cô cô, con ở đây!”

Tiểu cô nương ở sau lưng Tề Diễm lúc nào y không hay biết. Võ công của nha đầu khiến Tề Diễm khá bất ngờ. Nhưng hắn cũng không rảnh bận tâm chú ý, quay đầu hỏi Nhược Nhược “Ngươi nhắc lại, ai là Tố Tố?”

Nhược Nhược nuốt ực một tiếng. Mấy năm qua dù đã quen với tính cách thất thường của Tề Diễm, mà lúc này y trở nên điên loạn, Nhược Nhược không khỏi hãi hùng.

“Đại thúc, người mà cô cô nói chính là con. Con tên là Tố Tố!” Tố Tố bình tỉnh thay Nhược Nhược dõng dạc trả lời.

Giọng trẻ con lanh lảnh cất lên, toàn thân Tề Diễm như bị điện giật, bần thần, bất động. Ánh mắt vũ bão quét lên người tiểu Tố Tố. Con gái Tạ Bách Niên tên là Tạ Tố Tố. Hắn lấy tư cách gì dám đặt tên nàng cho con hắn. Tề Diễm phát động khí lực, dưới chân mặt đất rung chuyển, nứt thành những vết chân chim.

Thập Nhất nhanh chóng ôm Nhược Nhược né tránh. Tố Tố không hề sợ hãi, đối diện với cơn thịnh nộ như hỏa diễm sơn đang bốc lên nghi ngút.

“Điện hạ, xin người dừng tay! Tố Tố chỉ là đứa nhỏ” Thập Nhất lên tiếng can ngăn.

“Các ngươi mang con gái của hắn ta về đây, còn không nói cho ta biết nó tên Tố Tố. Có phải đây là trò đùa bao năm qua của các ngươi không? Cái người các ngươi nói là nó đây sao?” Tề Diễm giận dữ chỉ thẳng mặt Tố Tố.

“Điện hạ, việc này…”

“Đại thúc, con không hiểu người đang nói gì. Con là lần đầu tiên gặp người. Nếu có gì thất lễ mong người bỏ qua cho” Thái độ bình tỉnh không chút dao động.

[Tiểu nha đầu này…không phải là Tố Tố? Dù sao nó cũng là đứa trẻ, chỉ vì tên trùng nhau liền trút giận lên đầu nó. Tề Diễm, ngươi quên rằng Tố Tố không thích ngươi hung dữ ư] Tề Diễm thu lại khí lực, vai chùn xuống, ủ rũ đi vào nhà.

“Điện hạ…” Thập Nhất đau lòng gọi theo.

“Để người bình tâm lại đi! Ta còn nhiều thời gian!” Tố Tố đưa tay ngăn cản.

Chủ nhân bây giờ xuất hiện thành một con người khác. Chính là sự kết hợp của một Diệp thần y bản lĩnh và Diệp Tố Tố trầm tĩnh. Chủ nhân, rốt cuộc đâu mới là con người thật của người. Nhược Nhược vội chạy lại kiểm tra tiểu Tố Tố.

“Chủ nhân, người không sao chứ?”

“Ta không sao! Muội đừng lo!”

Vẫn là lời nói an ủi khiến nàng vơi bớt âu lo. Chủ nhân dù thế nào vẫn luôn lo nghĩ cho nàng. Nhược Nhược lại suýt rơi nước mắt. Tiểu Tố Tố đưa ngón tay nhỏ bé chùi mặt cho nàng.

“Lại mít ướt rồi!”

“Chủ nhân, Nhược Nhược mãi là Nhược Nhược mà thôi!” Nàng ôm chầm lấy tiểu Tố Tố vỡ òa.

Tố Tố bất lực không thể làm gì con mèo mướp này. Thập Nhất phải kéo nàng ra, vỗ về.

Buổi tối, Nhược Nhược soạn sẵn mâm cơm. Bình thường Tề Diễm sẽ ăn chung với gia đình nàng. Hôm nay nhà có khách, Tề Diễm lại đóng cửa không chịu ra.

“Muội chuẩn bị giúp ta ít đồ ăn, ta đem đến phòng cho chàng!” Tiểu Tố Tố nhờ cậy.

Tiểu Tố Tố mang khay đồ ăn tới trước cửa phòng. Phòng Tề Diễm ở chính là phòng lúc trước của nàng. Lòng nàng thoáng nao nao.

“Đại thúc, Tố Tố mang cơm đến cho người! Người mở cửa cho con vào được không?” Tiểu Tố Tố cất giọng con nít vô cùng nhỏ nhẹ.

Bên trong phòng không một tiếng động đáp lại.

“Đại thúc, người có giận gì thì cũng ăn cơm đã rồi mới có sức giận tiếp”

Tề Diễm đang nằm ngủ trong phòng nghe mấy lời trẻ con kia, tâm tình không rõ làm sao. Tiểu nha đầu nói hắn giận, hắn mắc gì phải giận một đứa trẻ như nàng. Mà không giận việc gì hắn phải nhốt mình trong phòng. Còn nói hắn ăn lấy sức giận tiếp. Tiểu nha đầu quả thật láu cá!

Tề Diễm vẫn tiếp tục im lặng xem tiểu nha đầu muốn làm gì. Tiểu Tố Tố gọi khàn giọng vẫn không lung lay được Tề Diễm. Ngày xưa chỉ cần nàng ho nhẹ, hắn đã quấn lấy hỏi thăm. Bây giờ nàng gọi hắn khàn cả cổ, hắn vẫn trơ như đá vững như đồng. Có phải lúc trước hắn yêu thích thân thể kia không? Nàng bây giờ là tiểu hài nhi, không có cái gì thu hút mắt hắn. Tố Tố đến muốn khóc thôi rồi! Hắn hành hạ nàng, nàng còn chưa tìm hắn tính sổ. Bây giờ nàng lại phải đi hầu hạ, năn nỉ hắn.

“Đại thúc, Tố Tố để thức ăn trước cửa. Tố Tố đi rồi, người ra lấy ăn nhé! Để nguội, ăn không ngon nữa đâu”

Tiểu nha đầu này sáu tuổi hay mười sáu tuổi vậy nhỉ? Nói năng không khác gì bà cụ non. Không nghe thấy tiếng động trước cửa, chắc tiểu nha đầu kia không đợi nỗi bỏ đi rồi. Tề Diềm xoay lưng vào trong. Bên trong có một gối ôm, bọc bên ngoài là bộ váy Tố Tố từng mặc. Tề Diễm siết nhẹ gối ôm vào lòng, hít lấy mùi hương đã phai nhạt theo năm tháng. Cả những đường chỉ đã sờn, rách ra, Tề Diễm vẫn mặc kệ, giữ chặt khư khư. [Tố Tố, bao giờ nàng mới trở lại?] Tề Diễm mang theo nỗi niềm chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau, tiểu Tố Tố tới trước cửa vẫn thấy khay đồ ăn nằm bên ngoài. Cái con người này sao cứng đầu quá vậy! Thật tức chết nàng.

“Thập Nhất!” Ngủ quá nhiều, Tề Diễm thức dậy uể ỏi vươn vai

“Điện hạ, người cần gì?” Như một thói quen, Thập Nhất luôn luôn xuất hiện mỗi khi y gọi.

“Đem rượu tới đây!”

“Điện hạ, không nên uống…!”

“Ngươi lấy hay tự ta đi lấy?” Tề Diễm lườm một phát.

Mấy năm qua, Thập Nhất và Nhược Nhược cố gắng khuyên can nhưng Tề Diễm vẫn tìm quên trong rượu. Tuy mức độ không thường xuyên nhưng hắn vẫn là không thể làm gì được nếu thiếu rượu. Không có hơi men, y sẽ nhớ nàng, y chịu không nổi. Nhiều lúc y muốn chết đi cho rồi, để được giải thoát. Nhưng Nhược Nhược nói hắn phải kiên trì. Hắn đã kiên trì bảy năm rồi, mà một chút bóng dáng vẫn không thấy đâu.

Thập Nhất đành đi xuống hầm rượu đem một vò lên cho Tề Diễm.

“Thập Nhất, ngươi mang rượu đi đâu vậy?” Tiểu Tố Tố thấy Thập Nhất cầm vò rượu liền hỏi.

“Là…đem cho điện hạ” Thập Nhất chột dạ.

“Hắn vẫn uống rượu sao? Bộ không muốn sống nữa sao?” Nàng đã từ bỏ tất cả để quay lại mà chính bản thân Tề Diễm không muốn, nàng làm sao sống thay hắn.

“Điện hạ đã bớt uống rồi! Hôm nay không hiểu sao lại đòi” Thập Nhất bênh vực.

“Được rồi! Để ta mang lên!” Tiểu Tố Tố cầm lấy vò rượu, tự mình đem cho Tề Diễm.

Tề Diễm nghĩ là Thập Nhất đem rượu tới nên đi ra mở cửa. Y nhìn xuống mái đầu nhỏ cột đuôi gà lon ton nhảy vào phòng, trên tay cầm vò rượu.

“Tiểu nha đầu, ngươi làm gì vậy, mau đi ra khỏi đây!”

“Đại thúc, người ở mãi trong này không chán sao?”

“Không liên quan gì ngươi!”

“Đại thúc, con tìm thấy thứ này ở dưới tầng hầm. Lúc ở nhà phụ thân không cho con thử, nhưng người rất hay uống nó, còn khen rất ngon. Không ngờ ở đây có nhiều bình giống vậy. Hiện giờ không có phụ thân ngăn cấm, con thật muốn nếm thử. Đại thúc, chắc người cũng thích nó lắm nhỉ?” Nói rồi, Tiểu Tố Tố nâng vò rượu uống một ngụm.

Chất men cay xè trôi vào cuống họng, tiểu Tố Tố ho sặc sũa. Tề Diễm hoảng hốt giật vò rượu trên tay tiểu Tố Tố, vỗ lên lưng nàng mấy cái.

“Có làm sao không? Thứ này không phải để cho con nít uống” Tề Diễm nôn nóng.

“Sao lại không cho con nít uống? Con uống được rồi, đại thúc đưa đây con uống tiếp!”

“Không được! Như vậy sẽ hao tổn thể lực”

“Người nói dối! Không tốt sao người còn uống?”

“Ta…” Tề Diễm á khẩu.

“Đại thúc, hay là người uống cùng con! Con hứa sẽ nhường mà người một nửa!”

“Tiểu nha đầu! Cấm ngươi không được đυ.ng đến nó dù chỉ một giọt” Tề Diễm quát lên.

“Đại thúc chơi xấu! Người uống được, sao không cho con uống. Người cấm, con cũng lén uống”

“Ta sẽ đem vứt hết rượu! Thập Nhất! Mau vứt hết cho ta!”

Tề Diễm vì nôn nóng mà quên mất rượu đó là dành cho mình, giờ vứt hết lấy gì mà uống. Tiểu Tố Tố trong lòng phì cười. Tề Diễm, sao càng lớn tuổi, chàng càng dễ bị kích động vậy!