Loài cá mang kịch độc này cũng không được các sinh vật khác sống ở đáy biển hoan nghênh. Hầu hết các loài cá ăn thịt sẽ không trêu chọc chúng, và con người cũng sẽ không bắt chúng nếu không có dụng cụ. Do đó, khi hoạt động dưới đáy biển, họ cần phải hết sức cẩn thận và luôn chú ý quan sát dưới chân để tránh dẫm lên những "cao thủ ngụy trang" này.
Tuy nhiên, đối với một số sinh vật không sợ độc, loại cá này lại là món ngon. Ít nhất là trong mắt mỹ nhân xà, loại cá xấu xí này ngon hơn nhiều so với những loại cá đẹp đẽ khác. Chỉ có điều loại cá này không dễ tìm thấy, vì phần lớn thời gian chúng đều ngụy trang thành tảng đá dưới đáy biển và không nhúc nhích, nên chúng rất khó bị phát hiện.
Chẳng qua hôm nay cậu may mắn nên mới tình cờ trông thấy con cá độc kia. Do nó đang săn mồi nên để lộ cái đầu. Cũng vì thế nên dù phần còn lại của nó vẫn hòa vào rong biển nhưng con cá này vẫn bại lộ trước mỹ nhân xà.
Nhưng đây không phải là điều may mắn gì đối với Triệu Hạo Dĩnh. Vây lưng con cá đó có gai độc, nếu bị chích sẽ đau đớn đến chết.
Tuy nhiên, hiển nhiên mỹ nhân xà đã nhận định bữa ăn ngon này và sẽ không cho Triệu Hạo Dĩnh cơ hội đổi con mồi. Nọc độc đối với mỹ nhân xà không hề có bất kỳ mối đe dọa nào, vì vậy, nên cậu không hiểu được mối đe dọa mà nó đối với người cá.
Thậm chí, việc để Triệu Hạo Dĩnh bắt loại cá có khả năng bơi lội cực kém và không có khả năng trốn thoát này hoàn toàn nằm ngoài ý muốn của mỹ nhân xà. Cậu còn cảm thấy người cá này sức lực không lớn, bơi cũng không đủ nhanh nên giao cho nhiệm vụ bắt loại cá này vẫn tương đối tốt và an toàn.
Vì vậy, thấy Triệu Hạo Dĩnh hồi lâu không nhúc nhích, liền đưa tay đẩy hắn: "Ngươi không thấy con cá kia sao?"
"Thấy."
"Vậy sao ngươi còn không đi bắt? Không phải ngươi nói ngươi đói bụng sao?"
Triệu Hạo Dĩnh nhìn mỹ nhân xà. Lúc cậu nói chuyện, miệng cậu mở ra khép lại. Anh có thể thấy hàm răng trắng của cậu bên trong. Hàm răng đều đặn chỉ là răng nanh hàm trên trông hơi khác so với con người. Nếu nhìn kỹ thì sẽ thấy hai chiếc răng nanh ở hàm trên hướng vào trong. Cho dù những chiếc răng nanh gấp khúc không trong suốt như những chiếc răng nanh có nọc độc của hầu hết các loài rắn độc nhưng Triệu Hạo Dĩnh chắc chắn rằng bên trong nhất định có độc, ước chừng là kịch độc.
Bình thường Sinh vật độc sẽ miễn nhiễm với một số loại độc, dù lớn hay nhỏ. Triệu Hạo Dĩnh nhìn vẻ mặt của mỹ nhân xà có thể biết rằng nọc độc đó vô dụng với cậu nên mỹ nhân xà cư xử như vậy là đương nhiên.
Edited by FYYS
Tuy nhiên, cũng có thể đối phương thực sự không coi trọng tính mạng của anh, dù sao anh cũng là con mồi của cậu.
Sau khi bình tĩnh lại, Triệu Hạo Dĩnh vẫn sẵn sàng bắt con cá độc xấu xí đó. Tuy nguy hiểm nhưng đúng như lời mỹ nhân xà nói, loài cá này bơi không nhanh, chỉ cần tránh được đòn độc của nó thì quả thực không có nguy hiểm gì. . .
Rút ra dụng cụ tự vệ duy nhất là xiên cá từ thắt lưng, Triệu Hạo Dĩnh nhìn quanh vùng biển thấp. Tuy không có dấu hiệu nguy hiểm nào khác nhưng không dám chạm đất dưới đáy biển. Ai biết dưới bùn và cát có có bậc thầy ngụy trang nào nguy hiểm hơn không.
Nổi lên phía trên chất độc, Triệu Hạo Dĩnh cảm nhận được hướng dòng nước chảy. Sau khi xác định mình đã ở trên đỉnh chất độc, anh cầm xiên cá trong tay. Cẩn thận xác định vị trí của chất độc, anh vung nhanh và chính xác. chiếc xiên cá móc xuống, ba mũi xiên cá sắc nhọn đâm thẳng vào cơ thể cá, xuyên thẳng từ phần não nó nối với cơ thể, ghim cá độc chết dưới đáy biển.
Đòn tấn công bất ngờ khiến nọc độc phun ra từ những chiếc ngòi độc. Chất lỏng trong suốt bắn tung tóe xuống nước biển, có thể dễ dàng nhìn thấy quỹ đạo của nó, Triệu Hạo Dĩnh nhanh chóng rút lui theo dòng nước. Dù cho nọc độc này không phải là loại vừa tiếp xúc hay dính vào sẽ không đầu độc. Nhưng trên người anh hiện tại có rất nhiều vết thương, nếu không cẩn thận sẽ vẫn bị nhiễm trùng.
Sau khi lùi lại vài mét, Triệu Hạo Dĩnh nhìn nọc độc bị nước biển cuốn đi, cũng không có hướng về anh bên này mà đến, Ngược lại một số con cá dưới nước không may bị nhiễm độc bắt đầu lật bụng. Anh không lập tức tiến lên kiểm tra con mồi mà đợi tại chỗ một lúc. Sau khi xác nhận cá độc không còn động đậy nữa, anh mới thận trọng bước tới, rút
cây xiên cá khỏi mặt đất. Trên đầu mũi xiên có chất độc chết người bị nước biển bao phủ. Vệt máu được rửa trôi, nhàn nhạt đọng lại trong nước.
Sau khi bắt được thức ăn, Triệu Hạo Dĩnh lấy cá độc bơi về phía mỹ nhân xà đang theo dõi quá trình săn mồi của mình cách đó không xa. Anh đưa cá độc trên cây xiên cá và nói: "Ăn đi".
Dù anh hiện tại cũng đói đến mức bụng co giật, đau đớn. Nhưng trong tiềm thức, anh vẫn đưa thức ăn cho mỹ nhân xà trước. Điều này không chỉ vì cá độc được bắt lại do yêu cầu của mỹ nhân xà mà còn vì cấu tạo của đuôi rắn trông giống như Nhân Ngư. Dù biết đối phương không phải là phụ nữ và mạnh mẽ hơn mình nhưng anh vẫn làm như vậy.
Điều này có thể liên quan đến việc mỹ nhân xà yêu cầu anh chạm vào đuôi của cậu. Trong tiềm thức, tình cảm của Triệu Hạo Dĩnh đã hình thành một thành kiến
không rõ ràng.
Nhân Ngư tuy di chuyển rất nhanh trên biển nhưng cấu trúc đuôi cá của họ cũng khiến họ không thể sống trên cạn. Sức lực của họ nhỏ hơn Ngư Nhân, có thể bắt được một số loài cá nhỏ, nhưng nếu cá to hơn một tí thì nhân ngư cũng có thể trở thành con mồi của chúng. Có thể nói nhân ngư ở đây chỉ là bề ngoài và không sở hữu những khả năng đa dạng của nhân ngư mà mỹ nhân xà biết đến.
Tuy nhiên, mặc dù tương đối yếu và không thể lao động trên cạn vì lý do thể chất, số lượng Nhân Ngư ít hơn nhiều so với Ngư Nhân và họ có khả năng sinh sản nên đương nhiên họ trở thành đối tượng được chăm sóc. Địa vị của nhân ngư giữa những tân nhân loại không hề thấp, mà thói quen sinh sống lâu đời đã khiến cho Ngư Nhân quen với việc chiều lòng Nhân Ngư bằng nhiều cách khác nhau. Chẳng hạn như ưu tiên cho những mong muốn của họ, dù cho bản thân có đói cũng không để Nhân Ngư đói.
Tuy nhiên, sự vô ý thức lấy lòng của Triệu Hạo Dĩnh hiển nhiên không khiến cho mỹ nhân xà cảm kích. Cá độc đó quả thực là cao lương hiếm có, hơn nữa vì khó tìm nên mỹ nhân xà rất yêu thích loại cá này. Vốn Triệu Hạo Dĩnh đưa lên cá độc có thể lấy lòng mỹ nhân xà nhưng anh đã thất bại ở một điều.
"Ta không muốn." Mỹ nhân xà cau mày, đẩy cá ra sau.
Mỹ nhân xà có khẩu vị nhỏ, ngay cả ăn một miếng thịt to bằng lòng bàn tay cũng có thể thỏa mãn cơn thèm ăn của cậu. Hơn nữa khi không có lựa chọn nào khác, cậu sẽ không quan tâm đến loại con mồi, chỉ cần con mồi không quá khó ăn, cậu sẽ đều ăn. Có gì ăn đó nên thật ra mỹ nhân xà rất dễ nuôi.
Nhưng vấn đề duy nhất là mỹ nhân xà không ăn đồ chết. Thứ duy nhất cậu ăn là thịt được cắt từ con mồi còn sống. Đến đây có thể thấy rõ nét Hải yêu độc đáo của mỹ nhân xà, là một sinh vật phi thường hung tàn.
Triệu Hạo Dĩnh không ngờ cậu sẽ từ chối. Nhìn thấy vẻ chán ghét lộ rõ
trên mặt mỹ nhân xà, anh đột nhiên cảm thấy vô cùng khó chịu. Càng khó chịu hơn khi nhìn thấy ánh mắt sợ hãi của Liễu Na đến thăm anh khi anh vừa mới bị thương. Nhưng tạm thời anh không phân tích ý nghĩa của loại cảm xúc này, thậm chí anh cũng không nhận ra sự khác biệt.
Anh vẫn vẻ mặt lạnh lùng, khó nhìn ra sự xao động trong lòng, nhưng giọng điệu càng ngày càng trầm lại bộc lộ cảm xúc dao động: "Cậu không muốn ăn món này sao?"
Những dao động cảm xúc không thể thoát khỏi tai mắt của mỹ nhân xà. Phải biết rằng phần lớn giao tiếp của họ dựa vào dòng ý thức nên mỹ nhân xà dễ dàng nắm bắt được thế giới nội tâm tiêu cực của Triệu Hạo Dĩnh dưới vẻ ngoài có vẻ điềm tĩnh của anh. Mỹ nhân xà không hiểu loại cảm xúc đó có ý nghĩa gì, thậm chí cậu cũng chẳng hiểu vì cái gì mà con mới của mình lại phản ứng kỳ quái như vậy. Mặc dù đại bộ phân Hải Yêu có lẽ sẽ yêu thích kiểu tâm trạng tiêu cực này, nhưng mỹ nhân xà không nằm trong bộ phận đó.
"Chết rồi, không muốn." Mỹ Xà ngắn gọn bày tỏ thái độ: "Ta chỉ ăn sống."
Sau đó cậu liền phát hiện câu trả lời của mình hình như khiến Ngư Nhân vui vẻ, nhưng tại sao? Trong lời nói của cậu có gì khiến đối phương vui vẻ sao? Mỹ nhân xà không thể nào hiểu được.
Bản thân Triệu Hạo Dĩnh cũng không biết tại sao mình lại vui mừng, nhưng trong lòng lại cảm thấy nhẹ nhõm. Toàn thân rất hưng phấn, anh chỉ biết đối phương không phải không thích đồ ăn anh gửi tới, mà chỉ là không ăn đồ chết.
Không phải ghét bỏ , đây thật là quá tốt.
"Vậy cậu muốn ăn gì? Tôi có thể bắt cho cậu được không?" Tuy rằng biểu cảm trên khuôn mặt không thay đổi, nhưng giọng điệu lại trở nên ôn hòa phấn chấn, mang theo một chút lấy lòng mà anh cũng không để ý tới.
Kiểu lấy lòng này hiển nhiên làm hài lòng mỹ nhân xà, vì thế cậu hào phóng nói: "Ngươi ăn trước đi. Ta ăn sau cũng được." Kỳ thực cậu cũng không đói lắm, ăn sau cũng không sao .
Nghe cậu nói vậy, Triệu Hạo Dĩnh tự nhiên vui mừng, lấy xiên cá gỡ lấy cá độc ra. Dùng mũi xiên cắt lớp da độc, ăn phần thịt cá mềm bên dưới, tuy mùi vị của đồ sống không ngon bằng thức ăn chín, nhưng với Ngư Nhân quanh năm khám phá đáy biển cũng không từ chối thức ăn sống và coi đó là sashimi.
Triệu Hạo Dĩnh trong vài ngụm đã ăn xong toàn bộ cá độc. Nhiêu đó cũng không làm no bụng, nhưng dù sao anh cũng có thức ăn làm cơ sở, dạ dày không còn khó chịu nữa. Anh lại cầm xiên cá lên. Vì mỹ nhân xà và bản thân mình mà đi tìm con mồi tiếp theo.
May mắn thay, lần này mỹ nhan xà không chọn con mồi khó bắt sống nên cuối cùng Triệu Hạo Dĩnh đã đáp ứng yêu cầu của mỹ nhân xà và bắt được cá ngon cho cậu.