Chương 10: Tên

Những chiếc móng sắc nhọn dễ dàng cắt xuyên qua cơ thể con mồi và lấy đi phần thịt cá thơm ngon, khi lấy phần thịt dính máu ra khỏi con mồi, cơ thể con mồi vẫn còn vùng vẫy nhưng dần trở nên yếu ớt.

Những ngón tay thon dài nhéo miếng thịt cá đưa vào đôi môi tái nhợt, hương vị thơm ngon trong miệng khiến chủ nhân hơi nheo lại đôi mắt xanh ngọc bích, khóe mắt hiện lên một tia hài lòng, cậu nhẹ nhàng nhai đồ ăn. Hàm răng phẳng của cậu cắn thức ăn thành từng miếng và nuốt nó .

Động tác chậm rãi mang theo một sức quyến rũ khó tả. Rõ ràng là cách ăn uống tự nhiên, thậm chí trong quá trình cũng có chút đẫm máu, nhưng cảnh tượng này lại trở thành sự cám dỗ đẹp đẽ nhất trong mắt Triệu Hạo Dĩnh. Hầu kế của anh vô thức trượt xuống, ánh mắt dõi theo miếng thịt từ giữa ngón tay mỹ nhân xà đến môi cậu. Ánh mắt anh dừng lại ở đôi môi không đỏ nhưng rất đầy đặn và dụ hoặc. Nhìn chúng đóng mở, say sưa đến mức quên mất thời điểm môi trường hiện tại.

Mùi máu của con mồi lan tỏa trong nước biển, dù số lượng không nhiều cũng không thể thoát khỏi khứu giác của kẻ săn mồi. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi khi mỹ nhân xà đang ăn thịt, một lượng lớn khách không mời mà đến đã tìm đến đây. Bọn chúng ở quanh khu vực biển chỉ cách vài mét, nhìn chằm chằm.

Đúng vậy, lúc này họ lại bị một đàn cá mập bao vây, Triệu Hạo Dĩnh có thể dễ dàng nhận biết đàn cá mập này chính là đàn mà họ đã chạm trán ngày hôm qua.

Chúng không tấn công mà chỉ bơi trong một phạm vi nhất định cũng không đến gần. Tuy nhiên ánh mắt hung dữ khiến Triệu Hạo Dĩnh nhận thức được sự nguy hiểm, nhưng trực giác lại mách bảo anh rằng mặc dù những con cá mập này rất nguy hiểm lại sẽ không nguy hại đến bọn họ. Không cần đoán cũng biết là ai nguyên nhân.

Bị nhìn chằm chằm khi ăn từ lâu đã là chuyện thường tình đối với mỹ nhan xà. Hầu hết các sinh vật dưới nước tuy không thông minh lắm nhưng chúng có nhận thức riêng về sự nguy hiểm. Còn các sinh vật có trí thông minh nhất định đều e ngại mỹ nhân xà. Tuy chúng sợ mỹ nhân xà nhưng lại không sợ lắm khi mỹ nhân xà đang ăn. Bản năng của chúng mách bảo rằng mỹ nhân xà không hề nguy hiểm vào lúc này. Thậm chí chỉ cần có gan đủ còn có thể thể nhặt được một ít Những thức ăn mà cậu cho là không ngon. Mặc dù hình thể mỹ nhân xà không nhỏ (so với cá), nhưng sự khẩu vị của cậu rất nhỏ. Ân, cũng không phải nói nhỏ, nhưng thói quen của cậu là thường xuyên ăn nhiều bữa nhỏ và chỉ ăn một miếng thịt đầu tiên nhất định của con mồi.

Thật sự là một gia hỏa vô cùng bắt bẻ.

Edited by FYYS

"Đói bụng không?" Dù đã quen bị theo dõi khi ăn nhưng đây là lần đầu tiên Mỹ nhân xà bắt gặp ánh mắt Triệu Hạo Dĩnh như thế này. Cậu không hiểu được cảm xúc phản chiếu trong mắt Triệu Hạo Dĩnh, nhưng điều này không ngăn cản cậu nhận ra loại cảm xúc dao động này là tích cực. Giống như khi cậu để con cá vây lưng neon tắm rửa toàn thân dưới đáy biển, cảm giác hơi tê dại khiến cậu cảm thấy rất thoải mái.

Triệu Hạo Dĩnh chưa kịp trả lời thì mỹ nhân xà đã đưa số cá còn lại trong tay ra: "Đây cho anh ăn." Bình thường mỹ nhân xà sẽ nhường phần thức ăn còn lại cho các loài cá khác, nhưng bây giờ với Triệu Hạo Dĩnh nên đương nhiên muốn giao con cá cho anh.

Hành vi của mỹ nhân xà chuyền thức ăn khiến trái tim Triệu Hạo Dĩnh run lên. Khóe mắt hiện lên một tia kinh ngạc. Phải biết rằng trong lòng anh, mỹ nhân xà ngang hàng với Nhân Ngư. Mà Nhân Ngư sẽ không chia sẻ thức ăn với Ngư Nhân không phải họ hàng. Ở một mức độ nào đó, chia sẻ thức ăn cho Ngư Nhân là một cách đại biểu cho việc đồng ý để bên kia theo đuổi lời mình.

Đây chính là điều mà mọi Ngư Nhân đều mơ ước.

Thế là Triệu Hạo Dĩnh rất vui vẻ ôm lấy con cá lớn đã ngừng chuyển động. Bắt đầu im lặng ăn, hoàn toàn quên mất rằng con cá thực ra là do chính mình bắt được, và mỹ nhân xà cũng không phải là Nhân Ngư mỏng manh.

Con cá rất to, nặng hơn chục ký, dù có thèm ăn đến đâu Triệu Hạo Dĩnh cũng không thể ăn hết. Hơn nữa mới đây anh vừa ăn con cá độc nên bây giờ cũng không đói lắm. Nhưng cảm thấy con cá này là do mỹ nhân xà cho mình,làm sao cũng không nỡ không ăn. Anh cố sức nhồi thức ăn vào bụng cho đến khi thật sự không ăn được nữa thì bất đắc dĩ ném số cá còn lại cho cá mập.

Đây là đáy biển, anh cũng không có dụng cụ gì để bảo tồn con cá mang ý nghĩa quan trọng này cả. Thật đáng tiếc.

Một con cá nặng hơn mười kg không phải là nhiều đối với đàn cá mập, nhưng chúng vẫn lao vào tranh giành. Một số con cá mập xảo quyệt thậm chí trong lúc đợi mỹ nhân xà ăn đã lén tấn công những con khác đang bị thu hút bởi mùi máu. Lúc này đáy biển rất náo nhiệt.

Thấy Triệu Hạo Dĩnh đã no, mỹ nhân xà vung đuôi bơi lên trên, Triệu Hạo Dĩnh thấy vậy lập tức đi theo.

Thực ra Triệu Hạo Dĩnh lẽ ra nên thử thuyết phục mỹ nhân xà để mình rời đi, nhưng anh lại không nói một lời vì bản thân anh cũng không muốn rời đi.

Tuy nhiên, việc có thể quay trở lại hay không không nằm trong phạm vi mối lo lắng của Triệu Hạo Dĩnh lúc này. Công việc của anh là khai thác tài nguyên dưới nước. Mỗi lần rời khu định cư ra biển khơi, anh sẽ không quay trở lại ít nhất một hai tháng. Lần này anh mới ra ngoài có mấy ngày, thời gian còn rất nhiều.

Về phần kẻ muốn hãm hại anh... Triệu Hạo Dĩnh trong mắt lóe lên tia tối tăm, sớm muộn gì cũng sẽ bắt hắn phải trả giá.

Mỹ nhân xà có thói quen tắm nắng một lúc sau khi ăn. Ánh nắng ấm áp chiếu lên cơ thể cậu khiến cậu ngủ một cách thoải mái. Đúng là không có gì thoải mái hơn thế này.

Họ đã rời khỏi vùng biển nơi có đá ngày hôm qua, nên bây giờ mỹ nhân xà đang nổi trên mặt nước và phơi nắng. Với cái mặt hướng lên trên trông hơi giống một con cá lật ngửa bụng, có chút đáng yêu và lười biếng không thể tả.

Triệu Hạo Dĩnh ngoi lên khỏi mặt nước đã bắt gặp hình ảnh như vậy. Phần thân trên của mỹ nhân xà trắng lóa dưới nắng. Mảng trắng đặc biệt bắt mắt dưới làn nước trong xanh khiến người ta có cảm giác muốn vươn tay ra chạm vào sẽ cảm nhận được sự mềm mại, xung động êm ái. Chiếc đuôi rắn màu xanh lục ở phần thân dưới giống như một dải ruy băng, đung đưa trong nước gợn sóng.

Triệu Hạo Dĩnh bơi về phía cậu. Anh bắt chước cậu thả lỏng toàn thân, bồng bềnh bên cạnh cậu. Cách đây không xa là vùng hải lưu nên nước gần đó chảy khá nhanh. Để tránh bị nước biển cuốn đi, anh cẩn thận đưa tay nắm lấy một lọn tóc dài bồng bềnh trong nước của mỹ nhân xà. Mỹ nhân xà chỉ hơi mở mắt nhìn anh, sau đó lại nhắm mắt lại tiếp tục tận hưởng ánh nắng. Không phủ nhận hành động của Triệu Hạo Dĩnh nên xem như ngầm thừa nhận.

"Nhắc mới nhớ, tôi vẫn chưa biết tên cậu? Tên tôi là Triệu Hạo Dĩnh."

Tên? Mỹ nhân xà sửng sốt một chút. Mở mắt nhìn hắn, làn da màu đồng của anh dưới ánh mặt trời phản chiếu một tia sáng nhàn nhạt, mí mắt đen láy xuyên thấu, mái tóc ngắn cùng màu đang nhỏ từng giọt nước. Trên mặt anh không thể thấy rõ vết sẹo do bóng tối, nhưng có thể thấy rõ hơn rằng nếu không có vết sẹo thì Ngư nhân này thực sự sẽ rất đẹp trai.

Mỹ nhân xà nhìn anh nhưng không nói gì. Triệu Hạo Định nhất thời tưởng anh sẽ không nhận được câu trả lời. Đôi môi đầy đặn của cậu đã thốt ra một câu không cần dịch cũng có thể hiểu được.

"Mặc Đỗ Tát (Medusa), đó là tên tôi."

Truyền thừa từ mẹ , đó là tên thuộc về nữ yêu tóc rắn.