Chương 8: Giao tiếp

Triệu Hạo Dĩnh không dám hỏi. Anh cũng không ngu, anh biết nếu hỏi câu hỏi này, mỹ nhân xà có thể sẽ nổi giận.

Vậy có nên sờ hay không? Đây là một vấn đề lớn. Trong khi não bộ anh vẫn đang suy nghĩ, tay anh đã trực tiếp hành động. Bị cảm giác trong tay kéo về thực tại, anh cúi đầu nhìn xuống thì thấy mình đã nắm lấy đuôi của mỹ nhân xà, nhẹ nhàng vuốt ve.

Cảm giác lạnh lẽo buốt giá truyền đến từ đuôi mỹ nhân xà, nhưng nó không có cảm giác nhớt nháp như đuôi cá - mặc dù Triệu Hạo Dĩnh chưa bao giờ sờ đuôi Nhân Ngư, nhưng anh đã sờ nhiều đuôi cá khi đi bắt cá, và anh nghĩ đuôi Nhân Ngư cũng sẽ giống như vậy. Đuôi rắn của mỹ nhân xà mang lại cảm giác nhẹ nhàng thoải mái , khiến anh không thể cưỡng lại mà vuốt ve nó thêm vài lần.

Triệu Hạo Dĩnh sờ thấy dễ chịu, mỹ nhân xà cũng rất thoải mái. Đây là lần đầu tiên cậu được ai đó chạm vào đuôi. Ngày thường cậu tỉ mỉ chăm sóc cũng không cảm thấy gì, nhưng bây giờ khi được hắn vuốt ve, cậu cảm thấy tê tê dại dại, cả người mềm nhũn, một cảm giác dễ chịu không thể diễn tả bằng lời.

Nhìn thấy vẻ mặt lưu luyến của hắn, tâm trạng của cậu cũng tốt hơn hẳn.

"Cảm giác rất tuyệt phải không?"

Câu nói này của cậu khiến Triệu Hạo Dĩnh bừng tỉnh. Anh vội vàng buông đuôi mỹ nhân xà ra, mặt mày đỏ bừng. May mắn là làn da đen của anh khiến người ta không nhìn ra được, nhưng ba vết sẹo trên mặt anh lại càng trở nên dữ tợn.

Mỹ nhân xà ban đầu cảm thấy rất thoải mái khi được sờ vào, nhưng khi hắn buông tay, cảm giác đó lập tức biến mất. Cậu muốn hắn tiếp tục sờ nhưng lại cảm thấy yêu cầu như vậy rất mất mặt, nên cậu bĩu môi thu đuôi rắn lại và bơi đi trong nước, tạo ra những vệt bọt nước.

Triệu Hạo Dĩnh luôn chú ý đến cử chỉ của mỹ nhân xà. Khi thấy cậu thu hồi ánh mắt và bĩu môi, anh nghĩ rằng mình đã dọa cậu. Anh cũng biết rằng vẻ ngoài của mình khá đáng sợ, đặc biệt là lúc mới bị thương. Mỗi lần gặp gỡ Nhân Ngư, họ đều né tránh anh, ánh mắt chứa đầy sợ hãi và ghét bỏ. Thậm chí, những người nhát gan còn la hét thất thanh khi nhìn thấy anh. Ban đầu, anh cũng cảm thấy rất khó chịu, nhưng dần dần cũng quen. Từ đó về sau, Triệu Hạo Dĩnh không còn biểu lộ cảm xúc gì trên mặt, đối xử với mọi người đều lạnh lùng và ít nói. Điều này khiến những Nhân Ngư càng thêm e dè anh, và vì vậy, nhiều năm trôi qua, anh vẫn cô đơn lẻ bóng.

Bị ghét bỏ từ lâu, Triệu Hạo Dĩnh quen thuộc với việc đó nên khi nhìn thấy mỹ nhân xà phản ứng như vậy, anh liền nghĩ rằng mình không được chào đón. Niềm vui khi được sờ đuôi mỹ nhân xà cũng nhanh chóng tan biến. Sắc mặt anh càng lạnh lùng hơn.

Mỹ nhân xà không hề quan tâm đến việc mặt Triệu Hạo Dĩnh có lạnh hay không. Đó giờ cậu đều ở một mình nên cậu không biết cách đọc nét mặt người khác.

"Ngươi vừa mới nói mình là tân nhân loại, vậy tất cả con người bây giờ đều giống ngươi sao?"

Mỹ nhân xà xoay người trong nước, mái tóc dài vốn rủ trên người giờ đây bồng bềnh theo dòng nước, để lộ ra hai điểm trên ngực. Triệu Hạo Dĩnh tuy đã biết giới tính của mỹ nhân xà nhưng vẫn không thể dời mắt khỏi hai điểm đó.

"Không giống, ngoại hình của Ngư Nhân gần giống tôi, còn Nhân Ngư thì giống cậu."

"Nhân Ngư?" Câu nói này khiến mỹ nhân xà sửng sốt. Danh từ này đã từng xuất hiện trong ký ức truyền thừa của cậu, "Thân người đuôi cá Nhân Ngư sao?"

(Edited by FYYS)

"Ừm, đúng vậy, ngoại hình của chúng ta vẫn có vài điểm tương đồng." Triệu Hạo Dĩnh vẫy tay, "Hầu hết người cá đều có màu xanh lam sẫm, một số ít có màu đỏ hoặc vàng. Nhân Ngư chỉ có tai vây và vây rốn, vây tai giống như của tôi, nhưng chúng đều không xinh đẹp bằng của cậu." Nói xong, anh lại nhìn vây tai của mỹ nhân xà. Vây tai cậu hình quạt hơi mờ ảo như một đóa hoa viền ren xếp thành lụa sa, cùng với vây trên người cậu, tầng tầng lớp lớp, trong làn nước biển xinh đẹp, uyển chuyển và mộng mơ.

Được Triệu Hạo Dĩnh khen ngợi, mỹ nhân xà vui vẻ hẳn lên. Cậu mỉm cười, lượn một vòng trong nước rồi bơi đến một tảng đá ngầm. Cậu dựa vào mép tảng đá ngầm, nhìn Triệu Hạo Dĩnh đang ngồi trên đó, "Mặc dù ngươi khen ngợi ta khiến ta rất vui, nhưng dù vậy ta cũng sẽ không tha cho ngươi. Ngươi là con mồi của ta." Nói xong, cậu cố ý đưa đuôi ra quấn lấy Triệu Hạo Dĩnh, giống như một con rắn quấn quanh con mồi.

Thực ra, cậu chỉ hù dọa Triệu Hạo Dĩnh một chút mà thôi. Cậu chỉ quấn lấy hắn một vòng, lực đạo cũng không mạnh.

Khóe miệng Triệu Hạo Dĩnh giật giật, như muốn cười, nhưng lại cố gắng giữ nguyên nét mặt nghiêm túc.

Anh không hề ngu ngốc. Anh vẫn nhớ được cảm giác nguy hiểm trước đây khi gặp mỹ nhân xà dưới đáy biển. Mặc dù biết đối phương rất nguy hiểm, nhưng vẻ đẹp của cậu và cuộc trò chuyện vừa qua trước đó đã khiến anh hạ thấp cảnh giác. Đúng là "vẻ đẹp chết người" mà!

Vì vậy, dù lúc này mỹ nhân xà quấn đuôi quanh eo anh, Triệu Hạo Dĩnh cũng không hề cảm thấy sợ hãi, mà thay vào đó, trong lòng anh lại cảm thấy ngứa ngáy như bị mèo cào.

Mở miệng, Triệu Hạo Dĩnh muốn nói gì đó, nhưng bụng của anh lại nhanh hơn một bước mà lên tiếng trước. Chỉ nghe "ục ục" hai tiếng, âm thanh to và bồn chồn vang lên. Âm thanh rất lớn, mỹ nhân xà đang dùng đuôi quấn quanh eo Triệu Hạo Dĩnh cũng có thể cảm nhận được.

Cả hai đều thuận theo theo âm thanh mà nhìn, ánh mắt dừng ở bụng Triệu Hạo Dĩnh.

Như thể biết có người đang nhìn mình, bụng Triệu Hạo Dĩnh lại vang lên vài tiếng.

Tiếng kêu này phá vỡ bầu không khí đầy áp lực mà mỹ nhân xà cố gắng xây dựng.

"Ngươi đói rồi ư?" Mỹ nhân xà tò mò dùng chóp đuôi chọc vào bụng Triệu Hạo Dĩnh.

Triệu Hạo Dĩnh thực sự đói. Hôm qua, anh bị đàn cá mập truy đuổi, tiêu hao rất nhiều thể lực, lại hôn mê một đêm, nên giờ đây anh đói đến mức bụng dán vào lưng.

Vì vậy, anh hào phóng gật đầu, chỉ về phía biển: "Nếu có thể, tôi muốn đi săn, cậu không cần lo lắng tôi sẽ trốn đi."

Mỹ nhân xà đương nhiên không lo lắng hắn sẽ trốn, cũng không tin hắn sẽ trốn, chỉ là, "Ta cũng đói nữa."

Ngủ một đêm, tự nhiên cậu sẽ đói, mà cậu vốn dĩ lại quen với việc ăn nhiều bữa nhỏ.

Triệu Hạo Dĩnh cứng người, nhìn biểu hiện nghiêm túc không đùa giỡn của mỹ nhân xà, trong đầu nhanh chóng lướt qua những thông tin về thức ăn của loài rắn. Anh so sánh kích thước của hai bên, rồi lại nhìn vào cái miệng nhỏ nhắn của mỹ nhân xà. Cuối cùng, anh dè dặt hỏi: "Cậu có muốn ăn gì không?"

Mỹ nhân mỉm cười: "Ta không kén ăn." Có người vui vẻ vì cậu mà cung cấp thức ăn tất nhiên là rất tốt rồi.

Rất nhanh, Triệu Hạo Dĩnh đã hiểu rõ ý nghĩa của "không kén ăn" mà mỹ nhân xà nói. Đúng vậy, cậu ăn bất cứ thứ gì, nhưng trong tình huống có thể lựa chọn, mỹ nhân xà luôn chọn những con mồi khó bắt nhất, và càng độc càng thích.

Bình thường Triệu Hạo Dĩnh chọn những loài cá có hương vị không quá tệ, tương đối dễ bắt, lại không có gì nguy hiểm làm con mồi. Tuy nhiên, với thể lực hiện tại, anh hoàn toàn không có đủ sức để đi khiêu chiến những con mồi ngon nhưng nguy hiểm.

Nhưng mỹ nhân xà hiển nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua cho hắn như vậy. Khi con mồi(THD) của mình đề nghị giúp đi săn, mỹ nhân xà đương nhiên muốn tự mình lựa chọn con mồi.

Sau lần thứ năm lựa chọn cẩn thận con mồi và chuẩn bị ra tay thì bị mỹ nhân xà gạt bỏ, Triệu Hạo Dĩnh đã đói đến mức không còn cách nào khác. Mặc dù lúc đầu anh không dám có ý kiến, nhưng anh lo lắng rằng nếu cứ tiếp tục như vậy, anh sẽ chết đói vì không còn sức đi săn.

Cái chết này quả thực không đẹp đẽ gì.

"Được thôi, cậu muốn ăn gì?" Triệu Hạo Dĩnh nhìn mỹ nhân xà bên cạnh mình. Khi nói chuyện trong nước, âm thanh bị biến đổi do ảnh hưởng của nước, do đó phần lớn tân nhân loại không thích cách giao tiếp này. Họ thích sử dụng ngôn ngữ kí hiệu* để giao tiếp khi ở dưới biển, nhưng điều này không phù hợp với mỹ nhân xà vì chưa chắc cậu có thể hiểu được.

*dùng tay để giao tiếp

Mỹ nhân xà không để ý đến sự đau khổ của Triệu Hạo Dĩnh. Đối với con mồi (THD) này, Mỹ nhân xà cảm rất thú vị. Cho nên khi thấy đối phương cẩn thận chuẩn bị chỉ để bắt một số sinh vật mà cậu cho là không có tính đe dọa khiến cậu không khỏi ngạc nhiên. Khi nghe nói chủng tộc của hắn gọi là Nhân Ngư, nghe như chủng tộc Nhân ngư trong truyền thuyết nên cậu tưởng những nhân ngư đó cũng có bản lĩnh giống như mình. Tuy nhiên, sau khi xem biểu hiện của Ngư nhân này, cậu thấy tốt hơn hết là không nên đặt quá nhiều kỳ vọng.

Nghe Triệu Hạo Dĩnh hỏi muốn ăn gì, mỹ nhân xà hí hửng đưa ngón tay thon dài chỉ xuống dưới nước, hướng về phía một rạn san hô rực rỡ. "Loại kia!"

Hạo Dĩnh nhìn theo hướng tay cậu, nơi rạn san hô tấp nập cá đủ màu sắc, ước tính có đến cả trăm loài. "Cá rạn san hô sao? Tôi có thể bắt thử xem". San hô có rất nhiều loại cá, trong đó có một số có độc tố nguy hiểm, nhưng Hạo Dĩnh tự tin mình có thể bắt được những con cá đó một cách an toàn.

"Không phải chỗ đó, mà là bên kia!" Thấy Hạo Dĩnh nhìn nhầm hướng, mỹ nhân xà lại đưa ngón tay thon dài chỉ chỉ "Nhìn kìa, ở rạn san hô bên cạnh tảng đá cát kia, có một con cá giống hệt hòn đá ấy!"

Hạo Dĩnh dồn mắt nhìn theo hướng tay cậu, cố gắng tìm kiếm mục tiêu bí ẩn mà mỹ nhân xà nhắc đến.

Theo hướng mỹ nhân xà chỉ, anh nhanh chóng phát hiện ra con mồi. Nó nhìn sơ trông như một tảng đá san hô nhỏ màu hồng phấn, nhưng khi nhìn kỹ hơn thì có thể nhận ra đó là một con cá có hình dạng kỳ quặc. Mắt nó to, cằm nhô ra, vây lưng cao thấp không đều, khiến nó trông rất gồ ghề. Do phủ đầy cát bụi và màu sắc gần giống với đá san hô, nên lúc đầu Triệu Hạo Dĩnh cũng không chú ý đến nó.

Nhận ra con cá đó là gì, Triệu Hạo Dĩnh cảm thấy mình lành ít dữ nhiều: "Có thể đổi con khác được không? Con này độc tính rất cao."

Loài cá này được gọi là cá mặt quỷ*, có ngoại hình xấu xí và kích thước khoảng 30 cm. Nó thường ẩn náu dưới đáy biển hoặc rạn san hô, ngụy trang thành một tảng đá vô hại. Ngay cả khi có người đứng ngay cạnh nó, nó cũng không hề cử động, khiến chúng khó bị phát hiện.

*loài cá mặt quỷ (stonefish). Chúng được đánh giá là loài cá độc nhất thế giới, luôn có trong bảng xếp hạng những sinh vật nguy hiểm vì nọc độc chết người.

Chỉ nghe tên thôi cũng đủ biết Cá mặt quỷ cực kỳ độc hại. Chúng đứng vị trí thứ tư trong bản xếp hạng mười loài cực độc trên thế giới. Cho dù bọn chúng có mùi vị rất ngon nhưng cả Ngư Nhân và Nhân Ngư đều không dám trêu chọc bọn chúng khi không có đủ dụng cụ.