Nhân Loại Công X Lưu Lạc Cẩu Thụ

7.38/10 trên tổng số 13 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Nhân loại công x lưu lạc cẩu thụ (khẩu giao, công viên dã hợp, chủ động cầu thao) Edit: MOE (Thiên Ngọc)
Xem Thêm

“Ngươi…… Mặt sau cũng là lần đầu tiên?”

Lâm Ác không biết vì cái gì đối phương đột nhiên hỏi như vậy, có chút hoảng loạn xoay người: “Đúng vậy……”

“Ta xem ngươi trước kia từng có chủ nhân, ta cho rằng…… Thực xin lỗi.”

Cao Thụy Thành nhìn cậu bị thương, có chút ảo não, “Ta cho ngươi tiền, ngươi đi mua thuốc đi…… Quần áo cũng mua hai bộ.” Nói liền lục túi tiền.

Trong đầu Lâm Ác không biết vì cảm giác gì đều là vừa rồi bị hắn ôm lấy, thực ấm áp……

“Không……”

Lâm Ác nắm cổ tay Cao Thụy Thành lục túi tiền, “Ta không cần tiền! Ngươi, ngươi thao ta đi……”

Cao Thụy Thành dừng lại: “…… Đầu óc ngươi còn bình thường sao?”

Cậu đứt quãng nhỏ giọng: “trong ngực ngươi rất ấm áp…… Có thể giống vừa rồi ôm ta sao……?”

Cao Thụy Thành trong lòng đau xót, vươn tay ôm cậu, dựa vào trên cây: “Cứ như vậy? Ta ôm ngươi một cái, ngươi liền vui vẻ cho ta thao?”

Ý thức cậu đặt ở ngực Cao Thụy Thành, cảm thụ được nhiệt độ cơ thể hắn, mê mang gật gật đầu.

Cao Thụy Thành tức cười: “Ngươi nhưng thật ra bán bán đến đủ tiện nghi?”

Lâm Ác đều tự mình đưa tới cửa, hắn liền không nghĩ buông tha.

Lần này Cao Thụy Thành khuếch trương thực cẩn thận, ba ngón tay ra ra vào vào đều thông suốt, mới đi vào.

“Ngô ân……”

Hai tay cậu treo trên cổ hắn, một chân bị cao cao nâng lên, từ chính diện bị Cao Thụy Thành cắm, khống chế không được phát ra nức nở.

“Đừng lên tiếng…… Cẩn thận có người nghe được.”

Lâm Ác gật gật đầu, nghe lời một bàn tay ôm hắn, một tay khác che lại miệng mình, không cho lộ ra tiếng.

Lần đầu thừa nhận hậu huyệt có chút chặt, cái đuôi cọ cọ ma sát trên thân cây xúc cảm thô ráp làm Lâm Ác không tự giác phát run, toàn bộ thân thể đều dựa vào nam nhân.

“Cảm giác thế nào?”

Cao Thụy Thành cảm giác cậu thích ứng, dần dần tăng thêm lực đạo, tuy tốc độ không nhanh nhưng mỗi lần đều cắm thật sâu, như muốn đâm xuyên Lâm Ác.

“A ân…… Thực ấm áp……”

“……”

Cao Thụy Thành dở khóc dở cười, dùng sức hướng trong đĩnh động một chút, “Hỏi ngươi đau hay thoải mái? Ai hỏi ngươi ấm hay không?”

Lâm Ác lần đầu cảm nhận được loại cảm giác như hoàn toàn bị một người khống chế, huyệt khẩu bị căng lớn, thân thể cũng bị đỉnh run lên. Cậu không biết vì cái gì rõ ràng chỉ là bị cắm mặt sau côn ŧᏂịŧ mình cũng sẽ dần dần dựng thẳng lên.

“Ân a! Ha…… Không đau…… Ha a! Có, có điểm thoải mái……”

“Ta xem cũng là.”

Cao Thụy Thành thấy cậu đều ngạnh, hậu huyệt cũng dần dần không gắt gao cắn mình, phỏng chừng là bị thao mở, bắt đầu mãnh liệt lao tới. Thao đến hứng khởi còn cầm cái đuôi lông xù xù, tay cùng lưng Lâm Ác cọ xát.

“A a ——”

Lâm Ác mất khống chế kêu lên tiếng, sau đó nghĩ đến Cao Thụy Thành dặn dò, lại che miệng ngạnh sinh sinh nghẹn rêи ɾỉ trở về.

Cao Thụy Thành nhìn cậu nhẫn đến hốc mắt đỏ lên, vẫn là hảo hảo mà tuân thủ mệnh lệnh “Không phát ra âm thanh”, trong lòng nóng lên.

Hắn sửa đấu đá lung tung, hữu lực dùng qυყ đầυ ở chỗ sâu trong huyệt nghiền nát lên. Mỗi lần đều biên độ nhỏ đẩy vách thịt mẫn cảm, sẽ làm cả người cậu run rẩy.

Lâm Ác bị thao đến giọng phát run, “Tiên sinh…… Ta giống như muốn……”

“Ta họ Cao.”

“Cao tiên sinh……”

“Muốn bắn?”

Cao Thụy Thành liếc mắt côn ŧᏂịŧ cậu đĩnh đến cao cao một cái, ý xấu miệng tiến đến bên lỗ tai, hơi thở ấm áp phun vào: “…… Bắn đi.”

“Ngô ân……!”

Lỗ tai thú nhân đều thập phần mẫn cảm, Lâm Ác cơ hồ là ở lúc Cao Thụy Thành nói ra đồng thời nhịn không được bắn ra tới, làm dơ quần áo hắn.

Cao Thụy Thành không để trong lòng, nhưng Lâm Ác có chút sợ hãi. Một bên bị đâm vào rút ra mặt nổi lên hồng triều mất tự nhiên, một bên đứt quãng xin lỗi:

“A…… Cao tiên sinh, ta không phải cố ý ân a!…… Thực xin lỗi…… A, ha……”

“Cảm thấy thực xin lỗi thì chủ động chút, ôm chân, mông lại nâng tới.”

Cao Thụy Thành nhéo cái đuôi cậu một phen.

“Ngô! A…… Vâng……”

Lâm Ác nghe lời dùng tay nâng lên một đùi mình, nỗ lực ưỡn ra sau, như vậy có thể đưa huyệt khẩu đến càng gần hắn, phương tiện hắn ra vào.

Cao Thụy Thành nhìn đến hạ thể trướng đại vài phần, này tiểu cẩu căn bản không biết chính mình đang làm cái gì đi!?

Hắn đột nhiên như nổi điên thao làm Lâm Ác thiếu chút nữa đứng không vững, cũng may Cao Thụy Thành vẫn thực hiện lời hứa gắt gao mà ôm cậu vào trong ngực, không cho cậu ngã xuống đi. Sau đó nhanh chóng đĩnh động vài phút, lúc này mới bắn tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào tràng đạo.

Lâm Ác tức khắc cảm giác trên người tràn ngập hương vị Cao tiên sinh.

Cao Thụy Thành rút ra, bởi vì tư thế, tϊиɧ ɖϊ©h͙ chậm rãi từ tiểu huyệt chưa khép lại theo đùi một đường chảy ra, phá lệ sắc tình.

“Cao tiên sinh……”

“Ân?”

Lâm Ác liền quần của mình đều không có mặc lên, mà là duỗi tay túm chặt quần áo Cao Thụy Thành.

“Cao tiên sinh…… Ngươi có thể nuôi ta sao?”

Cao Thụy Thành kỳ thật lúc nãy đã đánh bàn tính, thao xong liền mang Lâm Ác về nhà, nhưng ác thú lại nổi lên, ôm cánh tay không nói lời nào, nhìn cậu.

Lâm Ác quả nhiên sốt ruột: “Ta thực dễ nuôi! Cao tiên sinh…… Cầu xin ngươi…… Ta, ta mỗi ngày đều có thể cho ngươi thao, việc nhà cũng sẽ làm, chỉ cần có nơi ở có ăn liền có thể…… A, lúc nãy cho ngươi làm cái kia…… Ta cũng có thể làm!”

Cao Thụy Thành biết Lâm Ác chỉ chính là khẩu giao ngay từ đầu.

“Chỉ bởi vì ăn cùng ở?” Cao Thụy Thành nhướng mày nhìn cậu.

Lâm Ác dừng một chút, sắc mặt đỏ lên: “Còn có…… trên người Cao tiên sinh thực…… Ấm áp. Hơn nữa hương vị cũng rất dễ ngửi.”

“Ai…… Phục ngươi rồi. Mặc quần vào.”

Lâm Ác ngẩng đầu ngơ ngác nhìn hắn, cái đuôi vung vung.

“Ngươi muốn cứ như vậy quang mông theo ta đi đến cửa nhà sao?”

Cao Thụy Thành bị bộ dáng cậu chọc cười, sờ sờ đầu Lâm Ác.

“Mặc vào nhanh lên, đi theo ta.”

“…… A, được!”

Vì thế Cao Thụy Thành từ đây nuôi một con cún lưu lạc.

Hết

Thêm Bình Luận