Nhân Loại Công X Lưu Lạc Cẩu Thụ

7.38/10 trên tổng số 13 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Nhân loại công x lưu lạc cẩu thụ (khẩu giao, công viên dã hợp, chủ động cầu thao) Edit: MOE (Thiên Ngọc)
Xem Thêm

【 bối cảnh giả thiết: Hiện đại, địa vị thú nhân cùng loại sủng vật, có thể thuộc quyền sở hữu, giao dịch hợp pháp 】

Thứ sáu sau khi Cao Thụy Thành tan tầm cùng bằng hữu đi quán thích nhất uống chút rượu, sau đó ở công viên gần nhà ngồi trong chốc lát.

Hắn chân bắt chéo, thổi gió lạnh run lập cập, hôm nay mặc không dày, đảo mắt đều lập thu, vì thế Cao Thụy Thành quyết định hôm nay về nhà sớm một chút.

Đi một nửa hắn luôn cảm thấy trong tay trống rỗng, nhớ một chút, mới nhớ tới hộp cơm để quên ở ghế dài công viên.

Nhưng chờ hắn trở lại tìm, phát hiện có bóng người ngồi xổm trước ghế dài, ăn đến thơm ngon.

Cao Thụy Thành có chút phẫn nộ, nhưng xét thấy là mình quên ở đây, lại không viết tên, bị người nhặt đi cũng trách người khác không được.

Hắn đến gần chút, phát hiện trên mặt cùng quần áo người nọ đều dơ hề hề, một đôi lỗ tai gục xuống, cái đuôi ngăn không được đến lắc lư —— nguyên lai là cẩu lưu lạc.

Vốn dĩ cún lưu lạc kia ăn đến ngấu nghiến ngon ngọt, cảm thấy có người lại đây, ngẩng đầu vừa thấy, tức khắc sợ tới mức sặc vài ngụm, liên tục mà ho khan lên.

“Khụ… Khụ khụ! Tiên sinh, ta, ta cho rằng ngài bỏ…… Ta không phải cố ý ăn đồ của ngài!”

Cao Thụy Thành không nghĩ tới dọa đến vật nhỏ này. Nói nhỏ cũng không tính nhỏ, thú nhân(nửa người nửa thú~) trước mắt kinh hoảng đứng lên 1m7 mấy, tóc màu nâu, nhưng phỏng chừng bởi vì dinh dưỡng mất cân đối lâu dài trở nên có chút gầy gò, liền tính bụi đầy mặt cũng xem ra là thanh niên bộ dáng thanh tú.

Hắn nhìn đến trên cổ thanh niên có một đạo dấu vết mơ hồ.

Bị vứt bỏ sao……

“Ngươi kêu cái gì?”

“A? Ta…… Lâm Ác.”

Thanh niên thật cẩn thận nhìn sắc mặt hắn, “Tiên sinh…… Ta không phải cố ý, ngài đừng nóng giận.”

Cao Thụy Thành kỳ thật không tức giận, nhưng nhìn Lâm Ác lo lắng hãi hùng ngược lại nổi lên thú vị, muốn trêu đùa cậu.

“Ta biết ngươi không phải cố ý, nhưng ngươi ăn đồ của ta cũng là sự thật đi?”

Lâm Ác cúi đầu, chột dạ trả lời: “Phải……”

“Kia thế nào làm đâu?”

“…… Dư lại còn cho ngài?”

Cao Thụy Thành ra vẻ không vui nói: “Ngươi đều ăn thừa một nửa, còn chừa cho ta?”

“Không! Ta không phải ý kia!”

Cậu bối rối, cái đuôi vung vung ở sau người đong đưa, một đôi mắt toàn bộ lộ ta ý nghĩ trong lòng, gắt gao nhìn chằm chằm hắn, “Chính là ta…… Ta bồi thường không nổi.”

Cao Thụy Thành đương nhiên biết Lâm Ác đền không nổi, nếu y có tiền bồi thường cũng không đến mức ở công viên nhặt cơm người khác ăn.

Lúc này đêm đã đen, Cao Thụy Thành đặt mông ngồi trên ghế dài, làm Lâm Ác vẫn luôn lo lắng hãi hùng hoảng sợ.

“Như vậy đi, ngươi giúp ta khẩu ra, ta liền không cần ngươi bồi thường.”

Lâm Ác sửng sốt trong chốc lát, mới hiểu được Cao Thụy Thành là có ý gì.

Rất nhiều người dưỡng thú nhân làm như sủng vật kiêm tình nhân, nhưng không bao gồm Lâm Ác. Chủ nhân trước là lão nhân hiền lành, hai năm trước đã qua đời con hắn ngại phiền toái liền ném cậu, vì thế cậu chỉ có thể nơi nơi lưu lạc.

Lâm Ác nuốt ngụm nước bọt, khẩu liền khẩu đi, dù sao mình cũng không có biện pháp khác…

Người ở công viên lúc này cũng không nhiều, phỏng chừng là vị trí hẻo lánh hơn nữa trời lạnh. Cao Thụy Thành ngồi vị trí này, một người gần đó cũng không có.

Lâm Ác ngồi xổm xuống, đối diện đũng quần hắn.

Cao Thụy Thành nhìn cậu ngồi xổm trước mặt, cái đuôi khẩn trương thẳng run, vươn tay run run rẩy rẩy kéo xuống khoá quần hắn.

“Chưa làm qua?”

Cao Thụy Thành từ trong quần móc côn ŧᏂịŧ nửa cứng ra tới. Để bên miệng cậu.

Lâm Ác vội vàng lắc đầu.

Cao Thụy Thành nghĩ thầm đại khái chủ nhân cậu không thích đi? Vì thế cũng không trực tiếp đâm vào.

“Há mồm…… Trước ngậm đầu vào, ân, cẩn thận một chút, không cần cắn.”

Lâm Ác bị Cao Thụy Thành nắm cằm, hé miệng lộ ra hàm răng nhòn nhọn, ngậm qυყ đầυ vào trong miệng.

“Ngô……”

Cao Thụy Thành hơi chút động thân về phía trước, nguyên cây ở khoang miệng ấm áp trở nên hoàn toàn trướng toàn bộ đưa vào miệng Lâm Ác.

Sắc mặt cậu có điểm trắng, dươиɠ ѵậŧ đều bị nuốt vào chỗ sâu nhất. Cậu muốn tưởng ho khan, nhưng không thể, cũng không dám ho khan, chỉ có thể vẫn không nhúc nhích, mặc Cao Thụy Thành chống yết hầu, một đôi mắt xin tha ngẩng đầu nhìn.

“Động động, đều là ta động, ngươi nhưng không tính bồi thường a.”

Lâm Ác phát ra một chút nức nở, hai tay đỡ đùi Cao Thụy Thành đùi, trong miệng đều là mùi tanh hạ thể nam nhân mới có.

Hắn nhìn Lâm Ác cố sức mà chậm rãi phun ra nuốt vào, nhưng thật ra thực nghe lời mỗi một chút đều hàm sâu nhất, làm hắn cảm thấy thực hưởng thụ. Bởi vì mỗi lần đi vào yết hầu Lâm Ác đều sẽ theo bản năng muốn nôn hoặc là run rẩy, một trận co chặt làm hắn sảng khoái không thôi.

“Ân, thực tốt…… Tiếp tục.”

Cao Thụy Thành thoải mái đến cũng thở hổn hển vài tiếng, duỗi tay như cổ vũ sờ sờ đỉnh đầu Lâm Ác hấp tấp, theo tóc trượt đến tai thú của cậu lông xù xù, dùng tay vuốt ve bóp nhẹ nửa ngày.

Lâm Ác theo bản năng phát ra ô ô, lỗ tai giật giật.

“Thích bị sờ đầu? Hay là lỗ tai?”

Miệng cậu bị căng đến tràn đầy, chỉ hàm hồ ngô một tiếng, Cao Thụy Thành bất đắc dĩ rút ra: “Cái gì?”

“…… Đều, đều thích.”

Cao Thụy Thành thực thích loại thành thật này, cười: “Vậy ngươi tiếp tục liếʍ, liếʍ tốt ta sờ tiếp.”

Mặt cậu có chút đỏ lên, thử nắm côn ŧᏂịŧ đã bị làm cho tất cả đều là nước miếng, vươn đầu lưỡi từ dưới liếʍ lên trên.

“Đúng…… Thử xem chỉ liếʍ đầu? Tay nắm chặt chút, trên dưới động.”

Lâm Ác thực nghe lời, lập tức làm theo. Cao Thụy Thành bị làm thực vừa lòng, cúi đầu nhìn đầu lưỡi hồng nhuận ra sức ở qυყ đầυ mình.

Hắn cũng vài ngày không phát tiết qua, bị tiếp tục liếʍ như vậy năm phút đồng hồ, thở hổn hển đè lại đầu Lâm Ác, đột nhiên hướng chính mình ấn, toàn bộ cự căn nhét vào miệng cậu, sau đó tϊиɧ ɖϊ©h͙ từng luồng phóng xuất.

Ngoài Cao Thụy Thành dự kiến là, không có bất luận yêu cầu gì, Lâm Ác thế nhưng nuốt tϊиɧ ɖϊ©h͙, còn dùng đầu lưỡi ở tϊиɧ ɖϊ©h͙ tàn lưu cũng liếʍ sạch sẽ.

Hắn bật cười: “Đói như vậy?”

Bị chọc thủng mặt Lâm Ác trướng đến đỏ bừng: “Thực xin lỗi…… Ta, ta thật sự đói! Đã hai ngày không ăn cái gì, cho nên lúc nãy mới nhịn không được ăn thức ăn ngươi lưu lại……”

Cao Thụy Thành dùng ngón tay xoa xoa khóe miệng cậu, chỉ vào hộp đồ ăn còn thừa nửa bên cạnh: “Xem ngươi đói đến như vậy, này cũng cho ngươi đi.”

Hai mắt Lâm Ác lập tức tỏa sáng lên: “Thật sự?”

“Ngươi không muốn quên đi?”

“Muốn! Muốn muốn!”

Lâm Ác như sợ Cao Thụy Thành hối hận, một tay cầm hộp trong tay, ngấu nghiến ăn, thoạt nhìn đích xác như mấy ngày không ăn cơm.

“Ăn no sao?”

Lâm Ác nhanh chóng ăn sạch một hộp, bụng vẫn ục ục kêu một tiếng. Cậu thật sự đói lâu lắm, một tiểu hộp đồ ăn cũng chỉ lót đáy, nhưng lúc này cậu ngượng ngùng mở miệng.

Cao Thụy Thành kéo cậu tới, cười hỏi: “Còn muốn ăn sao? Ta có thể cho ngươi ăn đến no.”

“Nhưng ngươi cho ta thao một hồi.”

Cao Thụy Thành ấn Lâm Ác đưa lưng về phía ở trên cây, làm cậu nâng mông tốt.

Lúc trước hắn cảm thấy diện mạo Lâm Ác hợp ăn uống, liền muốn đùa cậu chơi, không nghĩ tới Lâm Ác thật sự nguyện ý, có thể thấy được thật là bị đói lả đi.

Cao Thụy Thành trước kia từng có kinh nghiệm cùng nam nhân, nhưng cùng thú nhân vẫn là lần đầu. Hắn cởϊ qυầи cậu ra, là loại chuyên môn vì thú nhân thiết kế có thể lộ cái đuôi —— chỉ là này thoạt nhìn không phải thời tiết mặc, đơn bạc đến kỳ cục.

Đuôi cún là từ xương cùng con người dài ra, giờ phút này không biết bởi vì khẩn trương hay lạnh, cứng đờ ngừng ở không trung. Cao Thụy Thành nhìn đuôi lông xù xù, duỗi tay loát một phen. Lâm Ác bởi vậy giật mình, eo mềm mại nhũn xuống.

Cao Thụy Thành nói không nên lời cảm giác gì, nhưng dương cụ cứng đến nóng lên, dùng ngón tay lau chút nước bọt vội vàng khuếch trương, liền chống huyệt khẩu hướng bên trong đi vào.

“Ngô ân……!”

Cao Thụy Thành cảm thấy hậu huyệt cậu thật chặt, miễn cưỡng mới đi vào một nửa. Hắn phát hiện thân mình Lâm Ác có điểm phát run, nghĩ cậu bị lạnh, vì thế cúi người ôm cậu. Không nghĩ tới phát hiện răng nanh cậu cắn môi cắn đến ra máu, sắc mặt trắng bệch, rõ ràng là đau.

Hắn vội vàng rút ra, phát hiện mặt sau cũng bị căng hơi chút có chút đổ máu, hắn lúc này mới cảm thấy không đúng chỗ nào.

Thêm Bình Luận