Ý Đồ Câu Dẫn

6.33/10 trên tổng số 21 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Artist: AsolonBiu Edit + Bìa: MOE Tình trạng: Hoàn (4 chương) Văn án: Chuyện xưa về hai người thích nhau. Người trang(giả vờ~) thanh thuần / người trang chính trực câu dẫn đối phương. Tuy Cố Hạ muốn Q …
Xem Thêm

Chương 1
Edit: MOE (Thiên Ngọc)

Thời tiết càng ngày càng nóng, đồng sự trong văn phòng đều không đi căn tin ở công ty ăn cơm, đại đa số đều gọi cơm hộp.Cố Hạ là số ít đi căn tin ăn cơm, nguyên nhân không phải cậu —— bởi vì Quý Tranh đi.

Vốn dĩ hôm nay Cố Hạ tính toán đi cùng Quý Tranh, nhưng từ lúc rửa mặt ra, cậu cảm thấy đau đầu, nghĩ có thể bị cảm nắng, ghé vào trên bàn lim dim trong chốc lát.

Quý Tranh gọi cậu, cậu vừa nhấc đầu liền muốn ói, vẫy vẫy tay:

“Tôi không đi ăn, mệt mỏi, ngủ một lát.”

Quý Tranh xoay người ra ngoài, Cố Hạ dựa vào ghế dựa hoãn khí, không hôn mê, thở dài, trong lòng càng không ngăn Quý Tranh hỏi chuyện này.

Đầu óc cậu mơ mơ màng màng, trong lòng còn không quên niệm Quý Tranh. Cậu rất thích Quý Tranh, mặt cũng thích, dáng người cũng thích, tính cách cũng thích, nhưng Quý Tranh người này quá chính trực, cậu cũng không đem thích biểu hiện quá rõ ràng. Đều nói văn phòng luyến ái hại lớn hơn lợi…… Cậu nhưng thật ra muốn yêu đương, người ta cho cậu cơ hội này sao?

Càng nghĩ càng đau đầu, Cố Hạ gục lại bàn, trong đầu còn tràn đầy gương mặt Quý Tranh, như muốn nhập ma.

Cố Hạ nghĩ nghĩ liền ngủ rồi, thời điểm tỉnh lại đầu óc phát ngốc. Quạt điện công ty mở, nhưng thời tiết nóng nực, cậu ngủ ra mồ hôi, trán đều hơi ướt.

“Tỉnh?”

Cố Hạ hồi thần chốc lát mới phản ứng là giọng Quý Tranh. Quay đầu xem, liền nhìn đến Quý Tranh ngồi bên cạnh, trong tay còn xách theo đồ vật.

Cố Hạ nhìn thời gian, cậu chỉ ngủ hai mươi phút liền tỉnh.

“Anh như thế nào đã trở lại, cơm nước xong?”

Cậu mới vừa tỉnh, mở miệng có giọng mũi.

Quý Tranh biết chính mình hiện tại không nên nghĩ khác, Cố Hạ còn khó chịu, nhưng hắn chính là có điểm khống chế không được, cảm thấy thanh âm Cố Hạ mềm mại, có điểm đáng yêu.

Cảm thấy một người nam nhân đáng yêu, Quý Tranh cảm thấy mình hết thuốc chữa. Ngẩng đầu nhìn, cổ tay Cố Hạ đáp ở mép bàn, tay rũ xuống. Tay cậu rất đẹp, trắng nõn thon dài, tay như vậy đàn dương cầm nhất định là cảnh đẹp ý vui, liền tính không đàn dương cầm, làm cái gì…… Cũng hảo. (Hiểu hen~)

Quý Tranh đặt túi trong tay lên bàn, lấy cháo cùng thuốc bên trong ra.

“Ăn một chút, sau đó uống thuốc.”

Ánh mắt Quý Tranh ngừng trên tay Cố Hạ, Cố Hạ không phát hiện.

“Cảm ơn.”

Cố Hạ nhìn chằm chằm thuốc, thậm chí còn dùng tay lật, xem xong mới dám làm bộ lơ đãng giương mắt nhìn Quý Tranh.

“Viên con nhộng?”

“Ân.”

Quý Tranh di chuyển tầm mắt, gật đầu, “Không có thuốc dạng lỏng.”

Cố Hạ bĩu môi: “May mắn không có, tôi không thích nhất là uống thứ đồ kia.”

Quý Tranh cười rộ lên, tay nâng lên lại buông, “Cậu sao lại như tiểu hài tử?”

Hắn kỳ thật muốn xoa đầu Cố Hạ, nhưng động tác này quá thân mật, hắn sợ Cố Hạ né tránh.

Cố Hạ mở thức ăn, cầm lấy muỗng uống lên một ngụm nhỏ, cháo có chút ngọt lại có chút nóng, cậu duỗi đầu lưỡi liếʍ liếʍ vành muỗng, hỏi vấn đề trong lòng hiểu rõ:

“Anh ăn cơm chưa?”

Quý Tranh khẳng định là sau khi ăn xong mới trở về, nhưng cậu muốn tìm đề tài, liền tìm lời nói.

Nhưng không ngờ Quý Tranh lại trả lời: “Còn không có.”

Cố Hạ ngậm cái muỗng có điểm ngốc, còn không có ăn, không ăn…… Là trực tiếp liền đi mua thuốc cho mình sao?

Quý Tranh nói xong liền có chút hối hận, hắn mới vừa nhìn Cố Hạ suy yếu, như bị cảm nắng, liền vội vàng đi tiệm thuốc, thời điểm trở về thuận tiện ở nhà ăn gọi chút cháo. Hắn không sợ tâm ý bị Cố Hạ phát hiện, nhưng ấn theo hướng phát triển, Cố Hạ nhất định khuyên hắn đi ăn cơm.

Cố Hạ đầu óc không xoay chuyển được, có điểm không thông, đặt lại muỗng, đẩy đến trước mặt Quý Tranh.

“Kia cho anh ăn.”

Cố Hạ không ấn kịch bản làm theo, Quý Tranh có chút dở khóc dở cười, không thể nhịn xuống duỗi tay xoa nhẹ đầu Cố Hạ.

“Tôi ăn vậy cậu ăn cái gì?”

Cố Hạ còn đắm chìm trong thế giới của mình, đáp: “Tôi liền nhìn anh ăn.”

“Cậu ăn đi, ăn xong rồi uống thuốc, chút nữa tôi đến căn tin ăn cơm.”

Cố Hạ luyến tiếc Quý Tranh chịu đói, vội nói: “Anh hiện tại liền đi thôi, chút nữa nhà ăn không còn cơm.”

“Không vội, lúc này đi cũng nhiều người.”

Quý Tranh một câu đẩy trở lại.

Cố Hạ mặc hắn nói, liền đem cháo bưng lên đưa tới bên miệng Quý Tranh.

Quý Tranh đẩy ra, kêu cậu hảo hảo ăn cháo.

Quý Tranh so Cố Hạ lớn hơn ba tuổi, hai người bọn họ không công tác một tổ, nhưng Quý Tranh là tổ trưởng, ngày thường Cố Hạ luôn nghe Quý Tranh giáo huấn tổ viên. Bộ dáng Quý Tranh banh mặt răn dạy người tuy soái, nhưng cũng xác thật dọa người. Cho nên Cố Hạ vẫn rất nghe lời hắn nói.

Cậu cúi đầu ăn hai ngụm cháo, quay đầu nhìn Quý Tranh, “Anh nhìn tôi như vậy, lương tâm tôi bất an.”

Quý Tranh cười.

Cố Hạ đem cháo đẩy đến giữa hai người: “Bằng không hai ta phân ra ăn đi.”

Quý Tranh đúng là nâng tay ăn hai muỗng cháo, Cố Hạ trơ mắt nhìn Quý Tranh đem cháo nuốt xuống.

Gián tiếp hôn môi.

Đáng tiếc bốn chữ này có hai chữ làm Cố Hạ không hài lòng —— “Gián tiếp”.

Khi Quý Tranh đem cháo đưa vào trong miệng, cố ý dùng đầu lưỡi chống đáy muỗng, hắn đem hai muỗng cháo ăn thực sạch sẽ. Mặc dù tiếp xúc nhỏ không đáng kể đều làm hắn thỏa mãn, hắn thật sự thập phần thích Cố Hạ.

Ăn xong cháo lại nghỉ ngơi chốc lát, Cố Hạ uống thuốc, xong liền nói muốn cùng Quý Tranh đi lấy cơm.

“Cậu không khó chịu? Thành thật ngốc đi.”

Quý Tranh ấn cậu lại ghế, không được đi theo hắn.

Chờ Quý Tranh đi rồi, Cố Hạ hồi tưởng sự tình vừa phát sinh, khóe miệng gợi lên, tay không tự giác cào bàn. Cậu cảm thấy chính mình hẳn là lại nỗ lực hơn. Quý Tranh tốt như vậy, nhất định có rất nhiều người theo đuổi, cậu muốn truy hắn, khẳng định phải dùng ra cả người thủ đoạn.

…….

Hạng mục kết thúc, người hai tổ đều nháo muốn đi thả lỏng.

Quý Tranh mở miệng, tổ trưởng Cố Hạ cuối cùng cũng thỏa hiệp, một đại nhóm người cuồn cuộn đi KTV.

Lúc uống rượu có người hỏi qua Quý Tranh thích con gái loại hình gì, Cố Hạ làm ổ trong góc làm bộ nghe người ta ca hát, trên thực tế là vểnh lỗ tai nghe bọn hắn nói chuyện.

Mắt cậu nhìn chằm chằm vào màn hình, Quý Tranh sau khi nghe đến vấn đề đó, hướng cậu nhìn thoáng qua mới trả lời:

“Cái gì loại hình? Tôi thích là được.”

Đồng sự ồn ào, làm hắn nói tiêu chuẩn.

Quý Tranh liền thuận miệng: “Đôi mắt to, ngực nhỏ.”

Hắn lung tung nói hai câu, cuối cùng nói, “Lớn lên đáng yêu là được.”

“Không thể tưởng tượng được phẩm vị Quý Tranh độc đáo như vậy.”

Tâm tư Quý Tranh không ở nơi này, thuận miệng đáp: “Ân, đúng không.”

“Thích thanh thuần, không làm ra vẻ?”

“Ân.”

Cố Hạ ở trong góc nghe, nga, thanh thuần không làm ra vẻ, kia khả năng cậu không được. Cậu ngày hôm qua còn mơ thấy Quý Tranh thượng mình.

Hắn lại nghiêng đầu nghe trong chốc lát, đề tài đã tới nơi khác. Anh em thâm tình biểu diễn xuống đài, chụp vai Cố Hạ:

“Ca em hát dễ nghe không?”

Cố Hạ nhỏ tuổi nhất, rất nhiều người đều thích ở xưng hô chiếm tiện nghi cậu.

Cố Hạ căn bản không có tâm nghe, đặc biệt có lệ nói: “Rất cừ.”

(Nguyên văn: “Một cấp(bậc) giỏi(cừ)” moe thấy khen như vậy hơi kỳ nên chỉnh lại~)

Người nọ cười hắc hắc, nói: “Kia ca lại hát cho em một bài.”

Cố Hạ còn đang sầu, Quý Tranh thích thanh thuần không làm ra vẻ, cậu không phải làm sao bây giờ, trang? (Giả vờ~)

Quý Tranh ngồi lại đây cậu cũng không phát hiện, còn rối rắm, chờ đến trên đài mở giọng ca hát, cậu chấn động, ngẩng đầu nhìn người nọ, khó nghe.

Quý Tranh thấy cậu là khán giả của người nọ ca hát, lại cùng người nọ nói chuyện, có chút để ý. Thật vất vả thoát khỏi chuốc rượu, cọ đến bên người Cố Hạ, lại thấy Cố Hạ nhìn người nọ xuất thần, càng thêm để ý, duỗi tay chụp vai cậu, ý đồ làm ánh mắt cậu chuyển qua trên người mình.

Cố Hạ quay đầu, nhìn đến người tâm tâm niệm niệm an vị bên người, lại kích động lại thấp thỏm, cái thứ nhất phát ra trong đầu chính là “Thanh thuần”.

Cậu thật sự phải nhập ma.

“Làm cái gì?” Quý Tranh hỏi.

Cố Hạ nói: “Nghe hát.”

Đôi mắt Quý Tranh híp lại mị, vừa lúc nghe được trên đài hát phá âm. Hắn dựa ra sau, dựa đến trên sô pha.

“Dễ nghe sao?”

Cố Hạ lặng lẽ tiến đến bên tai Quý Tranh, hô hấp ấm áp cọ qua lỗ tai Quý Tranh, nhiệt nhiệt ấm ấm, “Siêu cấp khó nghe.”

Quý Tranh cười, Cố Hạ cũng cười theo. Trong lòng Quý Tranh kỳ thật thực vừa lòng Cố Hạ trả lời, nhưng vẫn nói đùa:

“Nói xấu sau lưng người khác?”

Cố Hạ tươi cười cứng đờ, cảm thấy thanh thuần của mình đã tan rồi, cũng không biết vãn hồi như thế nào.

May mắn Quý Tranh lúc này giương giọng: “Ai đang ca?”

“Tổ trưởng muốn hát? Đều nhường nhường, đặt tổ trưởng trước nhất!”

Quý Tranh cười mắng một câu, tiếp nhận microphone, lại nghiêng đầu cùng Cố Hạ nói: “Nghe tôi hát không?”

Cố Hạ sợ chính mình lại sụp đổ lần nữa, cũng không nói, chỉ là gật đầu.

Quý Tranh cũng không đi lên, an vị bên cạnh Cố Hạ xướng. Hắn ca khá tốt, nhưng hát chậm không đứng dậy, những người khác nghe vài câu liền không nghe nữa, tiếp tục uống rượu đánh bài Poker.

Cố Hạ an vị bên cạnh Quý Tranh nghe hắn hát, chờ Quý Tranh ca xong liền nói: “Dễ nghe.”

Quý Tranh “Ân”, đặt microphone ra, lấy đậu phộng từng cái từng cái ăn.

Cố Hạ nghĩ mình đều hạ quyết tâm phải đuổi Quý Tranh tới tay, kia khẳng định phải áp dụng hành động.

Cậu nhìn chằm chằm đậu phộng trên tay Quý Tranh xuất thần, Quý Tranh thấy được liền hỏi cậu: “Muốn ăn đậu phộng?”

Cố Hạ đầu óc nóng lên, tiến về phía trước, hàm răng đυ.ng tới ngón tay Quý Tranh, đầu lưỡi liếʍ đậu phộng liền ăn xuống.

Thêm Bình Luận