Chương 4

Tên người đạt điểm cao nhất được đặt ở hàng đầu tiên, viết bằng chữ to và in đậm, thật khó để không nhìn thấy nó.

Là Tưởng Nhân.

Tất cả điểm số ở các môn toán anh văn lí hóa sinh có thể nói là rất cao, số 811112 được đánh dấu vào một ô nhỏ bên dưới, đó là thứ hạng của từng môn học, cuối cùng là tổng điểm bài thi cuối kì, bỏ xa vị trí thứ hai một khoảng lớn.

Hầu hết các học sinh lớp trọng điểm đều lọt vào top 50, Hứa Duyên thở phào nhẹ nhõm khi thấy mình cũng lọt vào trong top 20. Cô không đòi hỏi bản thân phải là giỏi nhất mà chỉ hi vọng không quá tệ, top 20 cũng coi như hài lòng. Nhưng so với những người xếp trước cô, thì môn toán và môn vật lý quả thực đã kéo rất nhiều điểm.

Thiệu Văn Tĩnh được phân vào lớp khoa học xã hội, sau khi thoát khỏi môn vật lý thì cô ấy bất ngờ phát huy được tiềm năng và lọt vào top 5, cô ấy vui vẻ mà lôi kéo Hứa Duyên đi.

“Ái chà, kì thi lần này chúng ta đã làm rất tốt, buổi chiều tan học chúng ta tự thưởng cho nhau một cốc trà sữa nhé.” Thiệu Văn Tĩnh vui vẻ lắc tay nói: “Cậu phải xây dựng mối quan hệ thật tốt với soái ca cùng bàn, rồi nhờ cậu ấy chỉ cho cậu bí quyết học tập, lần sau chắc chắn sẽ tiến bộ.”

“Tớ không ngờ rằng thành tích của cậu ấy lại tốt như vậy.”

Thiệu Văn Tĩnh ló đầu sang hóng hớt: “Ừ, thật là vừa hâm mộ vừa ghen tị. Cậu thấy Tưởng Nhân trông có giống như nhân vật tiểu thuyết bước ra đời thật không?”

Hứa Duyên bĩu môi: “Tớ cảm thấy cậu đánh giá rất cao Tưởng Nhân.”

“Đó là sự ngưỡng mộ dành cho kẻ mạnh, cậu hiểu không, tớ là một bệnh nhân mắc bệnh ung thư siêu hâm mộ giai đoạn cuối.”

Còn đang định tán gẫu thêm vài câu thì tiếng chuông vào lớp vang lên, vì lớp học ở tầng cao nhất nên Hứa Duyên đành phải chào tạm biệt Thiệu Văn Tĩnh và chạy như điên lên lầu.

Khi Hứa Duyên trở lại lớp học, Tưởng Nhân đang ngồi trò chuyện với nam sinh ở hàng ghế sau, cô đi ngang qua anh và nhận ra khoảng cách giữa họ rất gần nếu Tưởng Nhân không tránh đường, cô thậm chí còn có thể ngửi được mùi thơm mát lạnh dễ chịu trên người anh.

Trong giờ dạy học, lão Vương lấy bảng xếp hạng thành tích của lớp ra và nói từng cái một, khen ngợi những người có bài thi tốt, thúc giục những người không theo kịp điểm trung bình. Sau đó, thầy ấy nhấn mạnh khen ngợi Tưởng Nhân, nói rằng anh vừa mới từ nước ngoài trở về mà thành tích đã xếp hạng nhất trong lớp, các bạn học sinh khác nên học tập chăm chỉ hơn.

Nghe lão Vương nói, Hứa Duyên không khỏi nhìn về phía Tưởng Nhân, không ngờ lại bắt gặp ánh mắt của anh, lúc cô muốn tránh ánh mắt của anh thì đã muộn, anh tiến lại gần, thấp giọng nói: “Có phải trước đó cậu cho rằng thành tích của tôi không được tốt?”

Hứa Duyên nghĩ đến chiếc bàn trống rỗng và thái độ thản nhiên của anh trước kỳ thi, thành thật gật đầu: “Đều là do tôi mắt mù, có mắt mà không thấy thái sơn, không biết ở bên cạnh tôi thế mà lại là một đại thần. Tôi đã sai, tôi thực sự đã sai.” Nói đến đây, cô dừng lại, hết sức cẩn thận sửa lại cho đúng: “Không đúng, tôi không có nghĩ thành tích của cậu kém, tôi chỉ cảm thấy cậu không tốt bằng tôi mà thôi.”

“Tôi tin bài kiểm tra lần sau cậu sẽ làm tốt hơn tôi.” Tưởng Nhân khẽ cười một tiếng.

Tên lừa đảo.

Bài kiểm tra của cô chắc chắn sẽ không vượt qua được anh.

Vào ngày đầu tiên chính thức đi học, Hứa Duyên phát hiện ra Tưởng Nhân thực sự rất thông minh, thông minh đến mức Hứa Duyên muốn mở đầu anh ra để xem vấn đề thực sự có phải là nằm ở kết cấu não bộ khác nhau không. Khoảng cách giữa học sinh bình thường và học thần trong lớp trọng điểm giống như giải ngân hà do Vương Mẫu nương nương vẽ ra, một cái ở bên này, một cái ở bên kia.

Vào buổi chiều, trong tiết tự học cuối cùng, Hứa Duyên tự vẽ cho mình mấy đường phụ, gần như có thể nói là xây dựng một biểu đồ nhưng cô không tìm ra ý tưởng nào để giải bài tập toán, đầu óc mê man suy nghĩ. Khuỷu tay của cô vô tình chạm vào cánh tay của Tưởng Nhân ở bên cạnh, cô vội vàng xin lỗi. Tưởng Nhân liếc nhìn bài tập trước mặt cô, hỏi: “Cậu có muốn nhờ sự giúp từ hỗ trợ bên ngoài không?”

Hứa Duyên nhìn Tưởng Nhân quay người nhặt tờ giấy nháp của mình lên, vẽ hai đường phụ khác nhau, anh nhanh chóng viết ra các bước giải mà cô chưa từng nghĩ tới, rồi nhỏ giọng giải thích cho cô. Cô nghe anh giải thích và nhanh chóng hiểu ra cách làm bài.

Sau khi hiểu được bài làm, cô nhận ra hai người đang ở rất gần nhau, đến mức dường như cô có thể nghe được tiếng hít thở của anh. Cánh tay của anh đặt ngay bên cạnh cánh tay của cô, nhiệt độ cơ thể của anh được truyền đến mọi giác quan của cô từng chút một thông qua tiếp xúc, mặc dù từ nhỏ đến lớn cô đã ngồi cùng bàn với không ít nam sinh nhưng chưa bao giờ nói chuyện với nhau như vậy, khuôn mặt của Hứa Duyên gần như đỏ bừng, cô nhỏ giọng nói cảm ơn.

Xung quanh một lần nữa lại rơi vào im lặng, cô nhìn câu hỏi và bắt đầu tính toán lại lần nữa.

“Hứa Duyên.” Tưởng Nhân gọi cô: “Trao đổi phương thức liên lạc đi.”

Anh lấy điện thoại ra, nói: “Nếu tôi không đến trường, tôi cũng có thể trở thành hỗ trợ bên ngoài của cậu.”