Chương 3:

Thiếu niên ngồi xuống sau khi được cho phép, anh nghiêng đầu nhìn Hứa Duyên: “Cậu biết tôi sao?”

Hứa Duyên vội vàng xua tay, bàn ghế theo động tác của cô mà phát ra âm thanh: “Không biết không biết. Tôi vừa nãy có nhìn thấy cậu trên đường đi, vì cậu là người duy nhất không mặc đồng phục nên tôi hơi chú ý, có hơi nhớ mặt, không ngờ tới lại được phân đến cùng một lớp.”

Về việc cô cùng bạn thân trộm thảo luận về chuyện của anh, thì không cần phải nói ra.

“Sau năm thứ hai trung học, các em sẽ bắt đầu bước vào hai năm quan trọng nhất trong sự nghiệp học tập của mình. Mặc kệ thành tích trước đây của các em có tốt đến đâu, nhưng bây giờ các em đang học ở lớp trọng điểm, không có kẻ ngốc, sự cạnh tranh sẽ càng ngày càng khốc liệt hơn…”

Lão Vương vốn là chủ nhiệm lớp cũ của Hứa Duyên, là một giáo viên tận tụy với công việc, tuy nói có hơn nhiều nhưng là một thầy giáo rất dễ thương. Trong buổi họp lớp đầu tiên của năm học, các nguyên tắc, yêu cầu sẽ được thảo luận như thường lệ, cũng như có thể hiểu được sự phấn khích, tò mò không thể kiềm chế của các em học sinh khi bước vào môi trường mới, cũng như nỗi lo lắng trước những bài kiểm tra đầu năm sắp tới, các học sinh cùng nhau đọc sách và thi thoảng lại quanh sang nói chuyện với nhau, vờ như không thấy động tác làm bài kiểm tra.

Hứa Duyên đối với những lời lão Vương đang nói trên bục đều nghe không hiểu, cô lấy ra từ trong chồng sách một cuốn bài tập toán đã làm xong, xem lại những bài cô cảm thấy sai. Môn toán vốn là môn cô yếu, bây giờ chỉ có thể tạm thời nhồi nhét kiến thức, ôn lại kiến thức cũ và học kiến thức mới, Hứa Duyên chỉ muốn nhớ lại thật kỹ trước kì thi, nhiều thêm một điểm trong kì thi cũng coi là may mắn.

Khi cô đang nghiêm túc xem lại bài tập, Tưởng Nhân nhẹ nhàng chọc vào cánh tay cô: “Sao cậu lại muốn xem lại sách bài tập cũ, không phải hôm nay đã phát sách mới rồi sao?”

Hứa Duyên liếc nhìn chiếc bàn trống, nơi Tưởng Nhân chỉ được đặt những cuốn sách giáo khoa mới được phát ngày hôm nay, thấp giọng trả lời: “Hôm nay có bài kiểm tra, tôi đang ôn lại bài trước khi kiểm tra. Trước khi cậu chuyển trường tới giáo viên không có nói cho cậu biết là có bài kiểm tra đầu năm sao?”

Anh lắc đầu: “Không có, tôi không biết.”

“Cũng khó tránh, cậu mới từ nước ngoài trở về, cho dù có nói trước cho cậu biết thì cậu cũng không thể chuẩn bị tốt tất cả mọi thứ, nói cũng vô dụng.” Hứa Duyên nhướng mày, nói một cách tự hào: “Suy cho cùng thì chỉ chúng tôi quen với nền giáo dục nặng về thi cử, còn cậu là một người nước ngoài, không thể vượt qua kì thi của chúng tôi. Nhưng nếu cậu cần, tôi có thể cho cậu mượn cuốn sách hướng dẫn để đọc.”

Tính cách của Hứa Duyên rất dễ gần gũi với người khác. Sau khi Tưởng Nhân ngồi xuống bên cạnh cô thì chỉ trong vòng mười phút cô đã làm quen được với anh, biết tên anh là Tưởng Nhân, cũng biết anh mới chuyển về từ nước Anh. Sau đó cô mới phát hiện rằng, thực ra anh là một người có tính cách khá tốt, lại còn lễ phép khiêm tốn, trước đó thấy anh vẻ mặt lạnh lùng nói chuyện điện thoại, chắc hẳn là có chuyện gì đó khiến anh tức giận. Nói chung, có một người bạn cùng bàn như vậy, chỉ cần ngồi đó cũng khá là vui mắt.

“Không cần. Tôi cảm thấy bây giờ có ôn bài thì cũng vô ích, không ảnh hưởng nhiều đến kì thi.”

“Bạn học Tưởng Nhân, với tư cách là một có tài năng thi cử được đào tạo bởi nền giáo dục nặng về thi cử hiện đại, tôi cần phải phản bác cậu, đọc sách trước khi thi là để cảm thấy yên tâm hơn, lúc đó cậu có thể đối mặt với kì thi bằng trạng thái tốt nhất. Quên đi quên đi, cậu không lớn lên ở Trung Quốc, nên nói ra thì cậu cũng không hiểu.”

Tưởng Nhân cười nhạt với cô, nói: “Có lẽ cậu nói đúng. Tôi đã không sống ở Trung Quốc nhiều năm nên sau khi trở về nước, thực sự có rất nhiều thứ tôi không biết.”

Nghe anh nói như vậy, Hứa Duyên cảm thấy có chút bối rối: “Vấn đề là tất cả chúng tôi đều đã quen với việc học tập chăm chỉ trước kỳ thi. Cậu ở nước ngoài nên thói quen của cậu khác là bình thường, chỉ cần đạt điểm cao là được.”

Tưởng Nhân gật đầu, thản nhiên cầm lên một cuốn sách dành cho học sinh năm hai để đọc, không nói chuyện với Hứa Duyên nữa.

Tổng cộng phải mất hai ngày để hoàn thành kì thi, sau kì thi, Hứa Duyên cảm thấy mình như được sống lại, mỗi lần làm bài kiểm tra, cô đều tự đặt mình ở trên lửa, cho đến khi cô tự nướng mình thì mới được coi là hoàn thành.

Kết quả sẽ được công bố vào hai ngày sau. Sau khi thể dục giữa giờ kết thúc, Hứa Duyên liền kéo Thiệu Văn Tĩnh đi xem danh sách kết quả.

“Cầu Khổng Tử, cầu Mạnh Tử, cầu xin mọi người, đừng để cho điểm của con quá tệ. Nếu con không thi tốt vật lý thì con sẽ đi học địa lý, nếu lại thi không tốt thì con về nhà sẽ bị mẹ mắng.”

“Bảng lớn chết tiệt, quả là kẻ thù truyền kiếp của đời mình.”

Mọi thứ ở trường trung học số 1 đều rất tốt, ngoại trừ truyền thông dán bảng điểm. Chỉ cần có kì thi, thì nhất định kết quả sẽ được dán tại hành lang tầng một của học sinh theo thứ tự, từ vị trí đầu tiên được viết bằng phông to đến vị trí cuối cùng được đánh dấu màu đỏ để xử phạt công khai trước mặt mọi người, tất cả đều được dán rõ ràng.

“Hứa Duyên, cậu mau nhìn này!” Hứa Duyên nhìn theo hướng ngón tay của Thiệu Văn Tĩnh, nhất thời có chút choáng váng.