Chương 5

Hứa Duyên quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt của Tưởng Nhân.

Hứa Duyên có thể nhìn rõ từng sợi lông mi của Tưởng Nhân, và trong lúc này đôi mắt đó đang phản chiếu hình bóng của cô.

Như bị ma xui quỷ khiến, Hứa Duyên nhìn chằm chằm vào Tưởng Nhân, nói: “Cậu có phải đều nói như vậy với tất cả bạn cùng bàn không?”

“Không, chỉ có một mình cậu thôi.” Tưởng Nhân nhìn vào đôi mắt của cô, đôi mắt anh tối sầm lại, nhưng chỉ trong nháy mắt, chúng đã lấy lại vẻ rực rỡ ban đầu: “Cậu là người đầu tiên tôi gặp sau khi trở về nước, khiến tôi muốn gần gũi hơn.”

Im lặng được hai giây, Hứa Duyên đột nhiên cười lớn: “Trời ơi~ Khá may cho tôi vì chọn được chỗ ngồi tốt, nếu trước đó chúng ta không ngồi cùng nhau thì tôi đã không được học bá giúp đỡ. Giờ đây với sự hỗ trợ của học bá, tương lai của tôi có thể nói là rất tươi sáng.” Nói xong, cô lấy điện thoại từ trong ngăn bàn ra, quét mã QR trên màn hình điện thoại của Tưởng Nhân, và gửi lời mời kết bạn.

Lời mời kết bạn rất nhanh chóng được chấp nhận, hình đại diện của Tưởng Nhân giống như một bầu trời đêm. Hứa Duyên đã gửi icon một bé thỏ nhảy nhót và nói hello, hello.

“Cái này rất dễ thương.”

“Ha ha ha ha ha bạn được phép thêm biểu tượng cảm xúc của mình.”

“Tớ cảm thấy, học bá ngồi cùng bàn với cậu có lẽ là đã thích cậu.” Thiệu Văn Tĩnh đang đi trên đường, cô ấy đưa cho Hứa Duyên một cốc trà sữa trân châu khoai môn vừa mới mua về, nghiêm túc nói.

“Cái gì?” Hứa Duyên cầm lấy trà sữa, chọc ra uống một ngụm, cùng mới trà sữa, mấy viên trân châu khoai môn cũng được hút lên thông qua ống hút, cô nhai từng viên trân châu khoai môn, vị ngọt của trà sữa tan chảy trong miệng.

“Cậu nghĩ xem, tại sao cậu ấy lại muốn thêm WeChat với cậu, còn nói muốn giúp cậu học tập. Nếu một học bá không cao lãnh thì chắc chắn phải có lý do, và lý do đó chính là cậu ấy thích cậu.” Thiệu Văn Tĩnh chậm rãi nói, uống thêm một muỗng trà sữa trong tay.

Hứa Duyên ở trong lòng cười mấy tiếng, suy nghĩ một lúc rồi đưa ra kết luận của riêng mình: “Tớ nghĩ đây chỉ là một hành động tử tế của một người bạn nước ngoài đối với người bạn cùng bạn vừa tốt bụng, lương thiện, lại xinh đẹp mà thôi. Xin đừng làm nhục tình bạn trong sáng của chúng tớ bằng những suy nghĩ hẹp hòi đó được không.”

“Này! Vậy tại sao cậu không đi giúp đỡ người khác, mà nhất định phải giúp đỡ cậu ấy…” Thiệu Văn Tĩnh lẩm bẩm.

“Đó là bởi vì khoảng cách của chúng tớ gần nhất.”

Khi Hứa Duyên trở về nhà, thấy căn nhà đối diện có công nhân đang vận chuyển một số thiết bị gia dụng và những đồ dùng lặt vặt, có vẻ như hoạt động chuyển nhà đã bước vào công đoạn cuối cùng.

Mặc dù tiểu khu cô đang sống là một tiểu khu cũ vẫn chưa có thang máy, chỉ có thể tự mình đi xuống bằng cầu thang, nhưng nơi này nằm ở trung tâm thành phố và nằm ở rất gần Trường Trung học cơ sở số 1 nên rất có giá trị, nếu có một căn nhà đang bán thì có thể nói là vừa rao bán một giây trước thì một giây sau đã có người mua.

Sau khi gia đình dì Lý ở đối diện phải dọn đến thành phố khác để làm việc thì căn nhà đó rất nhanh chóng được bán đi, cách đây một khoảng thời gian, khi những người công nhân bắt đầu trang trí lại căn nhà, cô đã nói với bố rằng sẽ có hàng xóm mới.

Hứa Duyên có chút tò mò không biết hàng xóm mới của mình là người như thế nào, cô không nhịn được mà liếc nhìn cầu thang vài lần. căn nhà vốn trống rỗng giờ đã được dọn dẹp và cải tạo lại hoàn toàn, tông màu chủ đạo là những màu lạnh với lối trang trí tối giản. Tất cả đồ đạc đều được sắp xếp một cách gọn gàng và ngăn nắp.

Khi cô đang quan sát, thì một bóng người quen thuộc xuất hiện trong phòng khách.

“Tưởng Nhân?!”

“Hứa Duyên? Sao cậu lại ở đây?” Anh bước ra khỏi phòng với chiếc máy hút bụi trên tay.

“Cậu là người mới chuyển đến đây sao? Tôi sống ở đối diện với cậu, thật là trùng hợp!!”

“Ừ, hôm nay tôi mới sắp xếp xong mọi thứ, bây giờ cũng gần như đã hoàn tất. Cậu có muốn vào tham quan không?”

Hứa Duyên bước vào phòng khách, thì đột nhiên nhớ ra mình chưa thay giày, Tưởng Nhân đưa cho cô một chai nước trái cây, nói: “Không sao đâu, sàn nhà còn chưa có lau đâu, cứ vào đi.”

Cô ở trong phòng khách nhìn ngó xung quanh, thấy có hai gian phòng, một phòng ngủ và một phòng làm việc, cô nhịn không được hỏi: “Bố mẹ cậu không ở cùng với cậu à?”

Tưởng Nhân đang mở một hộp bưu kiện, nghe thấy câu hỏi này, anh liền dừng lại và nói: “Tôi bị bỏ rơi từ khi mới sinh ra, mẹ ruột của tôi đã qua đời. Sau đó, tôi được cha mẹ nuôi nhận nuôi, nhưng cả hai đều đã qua đời trong một vụ tai nạn giao thông nghiêm trọng. Bây giờ chỉ còn một mình tôi.”

Nghe những lời nói của Tưởng Nhân, Hứa Duyên hận không thể tự đánh mình một cái, tại sao mình lại hỏi loại vấn đề tế nhị như này: “Thật xin lỗi, tôi không biết hoàn cảnh của cậu lại… tôi không cố ý…”

Anh tiếp tục mở bưu kiện ra: “Không sao đâu, đây cũng không phải chuyện không thể nói ra được.”

“Vậy… cậu có ý định tìm lại cha ruột của mình không, có manh mối gì không?” Hứa Duyên một bên phỉ nhổ hành vi xát muối vào vết thương của người khác của mình, một bên lại không nhịn được hỏi. Đây là lần đầu tiên cô gặp một người liên quan đến việc nhận nuôi, cô không khỏi nghĩ đến người anh trai mà cô chưa từng gặp mặt, tự hỏi không biết những người cùng hoàn cảnh sẽ có suy nghĩ gì.

Tưởng Nhân quay lại nhìn Hứa Duyên bằng ánh mắt nặng trĩu, nhưng Hứa Duyên cúi đầu không nhìn anh: “Tôi biết bố mình là ai, ông ấy đã bỏ rơi tôi và giữ lại một đứa trẻ khác. Không có tôi, bọn họ sống rất hạnh phúc.”