Chương 2: Là anh

Lần đầu tiên Hứa Duyên gặp Tưởng Nhân là trong khu vườn nhỏ phía sau tòa nhà giảng dạy, đó là con đường duy nhất đi từ bãi đậu xe đến tòa nhà giảng dạy.

Khi cô và Thiệu Văn Tĩnh cùng nhau đi ngang qua, Thiệu Văn Tĩnh nhanh chóng chọc vào cánh tay cô: “Nhìn kìa nhìn kìa, phía trước bên trái cậu có một anh chàng đẹp trai.”

“Ở đâu vậy, sao tớ không nhìn thấy.” Cô ngoảnh đầu lại nhìn khắp nơi.

Thiệu Văn Tĩnh lại dùng sức kéo cô một cái, nhỏ giọng nói: “Phía bên trái, đừng quay lại, chỉ liếc mắt nhìn thôi.”

Người đó rất đẹp trai, nước da trắng với đôi mắt đen, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng và quai hàm sắc nét, dáng người thon chắc và cao ráo. Điều đặc biệt là, đây là ngày đầu tiên khai giảng nên mọi người đều cư xử đúng mực, tất cả học sinh vào trường đều mặc đồng phục chỉnh tề, chỉ có mình anh mặc áo phông trắng và quần đen, điều đó khiến cho anh rất nổi bật.

Sự ăn ý được nuôi dưỡng trong quá trình lớn lên cùng nhau khiến cho hai cô gái liếc một cái là có thể hiểu được suy nghĩ của nhau: “A hèm, Tiểu Hứa, cậu thấy thế vậy…”

Bọn họ cố tình tìm một câu chuyện để nói và cố ý đi đường vòng lớn để đi ngang qua nam sinh. Anh đang nói chuyện điện thoại, không biết nội dung cuộc trò chuyện có vui vẻ hay không nhưng anh có vẻ thiếu kiên nhẫn, khi cau mày lại khiến cho đường nét trên khuôn mặt của Tưởng Nhân càng thêm sắc bén, quan trọng hơn là anh giao tiếp với đối phương bằng tiếng anh, lại còn rất trôi chảy.

“Thật là giỏi!” Họ đi ngang qua anh, thấp giọng thảo luận: “Chắc chắn là có đặc biệt luyện qua, cách phát âm khẳng định đạt đến 9 điểm trong phần thi nói IELTS.”

Nơi Hứa Duyên đang học là trường trung học cơ sở số 1, là một trường trung học trọng điểm cấp tỉnh có lịch sử lâu đời, học ở đây đều là những người hoặc có gia thế, hoặc có thành tích, hoặc là thiên kiêu chi tử có tố chất toàn diện, tiếng anh cũng khá giỏi, nhưng nếu so sánh với chàng trai vừa rồi thì họ vẫn cảm thấy rất áp lực.

“Mẹ nó, không biết nói gì luôn. Tớ đoán thành tích của chàng trai này cũng khá tốt, lớn lên đẹp trai, thành tích lại còn tốt, ông trời đúng là ưu ái người này hơn người kia, thật là bất công.” Thiệu Văn Tĩnh ôm Hứa Duyên than vãn.

“Nhưng mà, nam sinh này không mặc đồng phục, không sợ bị hiệu trưởng lôi ra đứng dưới cờ phê bình sao.”

Bảng phân lớp học mới đã được dán ở tầng dưới của tòa nhà giảng dạy, Hứa Duyên và Thiệu Văn Tĩnh cùng nhau đi tới đó xem. Điểm các môn khoa học tự nhiên của Hứa Duyên khá tốt, nên sang học kì tiếp theo cô đã chọn lớp khoa học tự nhiên, còn Thiệu Văn Tĩnh bởi vì điểm kiểm tra môn vật lý không đạt yêu cầu nên cuối cùng cô ấy đã chọn lớp khoa học xã hội.

Hai người tìm mãi thì cũng thấy tên mình trong bảng phân lớp, họ liền nói lời tạm biệt nhau.

Thiệu Văn Tĩnh rất vui bởi vì dựa vào điểm số của lớp khoa học xã hội, nên cô ấy đã được phân vào lớp chọn, lớp học còn ở tầng một, rất thiện tiện vì cô ấy không phải leo lên leo xuống cầu thang mỗi ngày. Hứa Duyên thở dài, mặc dù cô cũng được phân vào lớp chọn, nhưng lớp học của cô lại nằm ở tầng sáu, tầng cao nhất của tòa nhà giảng dạy, Hứa Duyên cảm thấy mình gần như kiệt sức vì mỗi ngày phải leo cầu thang.

Hứa Duyên cùng Thiệu Văn Tĩnh bởi vì dọc đường đi bị trì hoãn một khoảng thời gian, nên lúc cô thở hồng hộc leo lên tầng sáu, tìm được lớp của mình thì đã có rất nhiều chỗ bị ngồi. Cuối cùng cô chọn ngồi ở hàng ghế thứ năm cạnh cửa sổ, sau đó lấy bài tập hè thật dày, sách bài tập mới mua và văn phòng phẩm lộn xộn trong cặp ra, rồi hết sức tập trung sắp xếp lại chúng cho gọn.

Sau khi cô đem đồ đạc sắp xếp gọn gàng trong không gian hạn chế của chiếc bàn nhỏ, thì đột nhiên có một chiếc cặp đeo vai màu đen nhạt được ném lên ghế bên cạnh cô.

“Bạn học, chỗ này đã có ai ngồi chưa?””

“Không, cậu có thể ngồi xuống nếu muốn.”

Hứa Duyên sau khi sắp xếp xong chiếc hộp bút không được lắp ráp cẩn thận mấy, cô mới nhớ ra phải chào hỏi bạn cùng bàn, Hứa Duyên ngẩng mặt lên và nhìn thấy gương mặt mà cô và Thiệu Văn Tĩnh vừa nói đến.

Không nhịn được nói: “Là anh?”