Chương 1: Hứa Nhân

“Hứa Duyên!”

“Hứa Duyên, con còn muốn đi học không? Sao con không nhìn xem bây giờ là mấy giờ rồi!”

“Dậy rồi dậy rồi, con lập tức dậy ngay, còn giục nữa là con sẽ ngốc mất.”

Hứa Duyên hoảng sợ bò dậy khỏi giường, cô lớn tiếng đáp lại bố đang gọi bên ngoài, trong khi đang lấy bài tập hè vừa làm xong vào sáng sớm ở trên bàn cho vào cặp, rồi nhanh chóng đi vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt, sau đó cô ngoan ngoãn ngồi xuống bàn ăn.

Bố của Hứa Duyên đặt lên bàn một đĩa trứng chiên đẹp mặt và hai ly sữa, ông ấy nhìn Hứa Duyên vì để tiết kiệm thời gian mà há to miệng ăn cơm, phàn nàn nói: “Trước kì nghỉ hè, bố đã dặn con phải lập kế hoạch thật tốt, hoàn thành bài tập về nhà càng sớm càng tốt, kết quả là chơi nguyên một kì nghỉ hè, tối hôm qua mới bắt đầu lo lắng. Cả tối qua điên cuồng làm bài, rồi đến sáng thì không dậy được.”

“Ôi chao, không phải còn có bố gọi con dậy để không đi muộn sao. Lần sau con chắc chắn sẽ lập một kế hoạch trước, con cam đoan! Con đi đây bố.”

Hứa Duyên ăn xong, đứng dậy mở cặp sách ra xem còn có thiếu thứ gì không, rồi chạy lại ôm bố, nhìn khuôn mặt bất mãn của ông ấy lộ ra ý cười, lúc này cô mới đeo cặp sách lên.

“Lát nữa bố cũng sẽ đi đến viện, dạo này bố muốn đi ra ngoài khảo sát tình hình. Con ở nhà ngoan ngoãn một chút, có chuyện gì thì gọi cho bố, biết chưa?”

Bố của Hứa Duyên là một nhà địa chất học, đôi khi ông ấy sẽ vắng nhà trong một thời gian rất dài vì công việc, may mắn thay, tính cách của Hứa Duyên không nghịch ngợm và cũng chưa bao giờ gây ra rắc rối.

Đã quen với tính chất công việc của bố mình, Hứa Duyên ngồi xổm xuống buộc dây giày rồi nói: “Con biết rồi, con ngoan như vậy bố còn phải lo lắng sao, bố chăm chỉ làm việc, con chăm chỉ học tập. Bây giờ con đi đây.”

Dù đã bắt đầu bước vào mùa thu nhưng nắng vào buổi sáng vẫn rất oi bức. Vừa xuống lầu lấy xe đạp ra, cô đã nhìn thấy người bạn thân từ nhỏ của mình, Thiệu Văn Tĩnh đang đậu xe bên hiên nhà, một tay cầm ghi đông, một tay cầm điện thoại di động không biết đang xem cái gì. Vừa ngẩng đầu lên, cô ấy đã bắt gặp ánh mắt của Hứa Duyên, cô ấy vừa đạp xe tới vừa đấm cô một cái trong không trung.

“Nha đầu chết tiệt này sao lâu như vậy, nếu không phải đã hẹn với cậu thì tớ đã đi trước rồi.”

“Đều là lỗi của tớ, nhưng không phải tớ cũng tới rồi sao.”

“Tớ bị rám nắng hết rồi, cậu nhìn cánh tay tớ xem, chúng không còn cùng màu như mười phút trước nữa.” Thiệu Văn Tĩnh cũng ngồi trên xe đạp, hai người sóng vai cùng nhau đi đến trường.

“Đó là ảo giác của cậu thôi, tớ có thấy bất kỳ thay đổi gì đâu.”

“Chậc, người da trắng như cậu sẽ không hiểu được nỗi đau khổ của người da vàng chúng tớ, chẳng muốn nói chuyện với cậu. Mẹ kiếp, thế giới này thật bất công. Tớ ghét nó!”

Sau khi đi xuống một sườn dốc mà không tốn sức đạp xe, Hứa Duyên tiếp tục trò chuyện với Thiệu Văn Tĩnh: “Ai bảo cậu mỗi ngày đều thức khuya, bỏ lỡ thời điểm trưởng thành và phát triển tốt nhất của tuổi dậy thì.”

“Cậu im đi, nếu không tớ sẽ khóc cho cậu xem đấy.”

Hai người quen biết nhau từ khi còn học mẫu giáo, chưa bao giờ tưởng tượng được tuổi dậy thì có thể mang đến cho con người ta bao nhiêu thay đổi cho đến tận cấp ba.

Thiệu Văn Tĩnh nhìn cô em gái xấu xí của mình, người đã dẫn trước cô ấy rất nhiều từ khi còn học mẫu giáo, dáng người của Hứa Duyên đột nhiên cao lên, chiều cao 1,6 m của cô ấy giờ chỉ chạm tới cằm của Hứa Duyên. Cùng với dáng người cao lên, em bé mũm mĩm cũng gầy đi hoàn toàn, làn da cũng trở nên mềm mại và trắng trẻo, cả người trở lên thanh tú và xinh đẹp.

“Ai, thật đáng tiếc.” Thiệu Văn Tĩnh lại thở dài.

“Đột nhiên làm sao vậy? Cậu sẽ không bởi vì chuyện này mà bị đả kích đó chứ?”

“Không, tớ chợt nghĩ đến, cậu lớn lên xinh đẹp như vậy. Nếu anh trai của cậu ở đây thì chắc chắn cũng rất đẹp trai đi. Tớ gần quan được ban lộc*, nói không chừng tớ có thể trực tiếp bắt đầu một câu chuyện tình yêu lãng mạn với anh trai cậu.”

*gần quan được ban lộc: ở gần sẽ được nhiều lợi

“Tớ cũng không biết, không biết bộ dáng bây giờ của anh ấy trông như thế nào, liệu anh ấy có đang sống tốt không.”

Hứa Duyên đã nghe bố cô nói về anh trai rất nhiều lần, cô nghe nói anh ấy chỉ lớn hơn cô có năm phút, Hứa Duyên còn từng thầm vui mừng vì mình là em gái, bởi vì tên của cô được lấy từ chữ “Nhân duyên”, lớn gọi là nhân, nhỏ gọi là duyên, cô cảm thấy con gái dùng từ “Duyên” sẽ hay hơn.

Tuy nhiên, mẹ cô sau khi sinh xong thì bị mất máu quá nhiều, không kịp cấp cứu nên đã qua đời, bố cô chìm đắm trong nỗi đau mất vợ, mơ mơ hồ hồ không vực dậy được, anh trai cô thì được người dì không thể có con nhận nuôi. Lúc còn nhỏ thì vẫn có trao đổi thư từ và điện thoại, sau này gia đình họ chuyển ra nước ngoài định cư, và cố tình che dấu thông tin liên lạc thì không thể liên lạc được nữa.

Chắc chắn phải có một số khúc mắc trong câu chuyện mà bố không kể cho cô nghe, nhưng Hứa Duyên có thể cảm nhận được sự tiếc nuối sâu sắc của bố cô và tình yêu sâu đậm dành cho anh trai.

Sẽ thật tuyệt nếu cô có thể gặp được Hứa Nhân. Dù cho bây giờ anh ấy tên là gì, Hứa Duyên cảm thấy cô nhất định sẽ rất yêu quý người anh trai này.