Chương 48: Chồng, Em Không Bao Giờ Nói Anh Thận Hư Nữa!

Một buổi trưa nóng nực, trong căn phòng kiều diễm.

Cho đến khi nắng gắt biến thành hoàng hôn...

Nội tiết tố đàn ông nghiêm trọng vượt quá tiêu chuẩn của sinh vật nào đó, thay đổi cách thức, yêu cầu vô độ.

Mộ Thất Thất thầm mắng, anh chắc chắn không phải là người mà chính là một con cầm thú đầy thú tính!

Ý thức dần dần trở nên mềm nhũn, Mộ Thất Thất mấy lần ở trong cơn mê mang, ngủ rồi tỉnh dậy.

Một trận rung động khiến cô mệt mỏi mở hai mắt ra, nhìn thấy Cận Ngự vẫn không biết mệt mỏi đè lên người mình.

"Làm thế nào mà anh...anh còn.." Mộ Thất Thất lẩm bẩm, giọng nói khàn đặc.

Vừa rồi cô la hét quá lâu, cổ họng cũng theo đó đình công.

Cận Ngự đưa tay vuốt ve gò má cô, chóp mũi cao thẳng rồi đến mí mắt cô: "Suỵt! Bảo bối cứ tiếp tục ngủ! Em chỉ cần nhắm mắt lại từ từ tận hưởng thôi!"

Tận hưởng ư? Mộ Thất Thất nghẹn họng.

Bị một cầm thú đầy ham muốn nghiền ép cả buổi chiều, lẽ nào đây không phải gọi là tra tấn sao?

"Không muốn..." Mộ Thất Thất vốn định lớn tiếng từ chối, cảm giác tê dại đã làm tan rã ý thức của cô, đến bên miệng lại thành tiếng thì thào.

Một tiếng nỉ non giống như chất xúc tác, khiến anh không thể dừng bước, trái lại còn kích phát một đợt tấn công dữ dội.

Cuối cùng...

"Chồng ơi, em sai rồi!"

"Chồng ơi, em không dám nữa!"

" Chồng, anh không phải là gay!"

"Chồng, em không bao giờ nói anh thận hư nữa!"

"Chồng, em đau..."

Một tiếng "đau" này khiến Cận Ngự chậm lại, rũ mắt nhìn xuống thì thấy Mộ Thất Thất đang đáng thương nhìn mình, cắn môi, nhỏ tiếng nức nở.

Cận Ngự xoay người xuống, nằm bên cạnh cô, ôm cô vào trong ngực, ngón tay ấm áp nhẹ nhàng vuốt ve một nơi nào đó.

"Chồng xoa cho em."

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mộ Thất Thất đỏ lên, vừa rồi cô kêu đau, chỉ là bởi vì bị anh ức hϊếp cả buổi chiều, khiến cô nhức eo đau lưng.

Mộ Thất Thất cắn môi, hai bàn tay nhỏ bé vô lực đẩy cánh tay anh ra: "Không phải chỗ đó.”

Cận Ngự nhíu mày, buông tay, thăm dò lên trên: "Vậy là chỗ này à?”

Mộ Thất Thất cắn môi, nhẫn nhịn run rẩy, hít sâu một hơi.

**

Sáng sớm hôm sau, Mộ Thất Thất ngủ một giấc thật sâu, khi tỉnh lại, ngoài cửa sổ đã có ánh mặt trời chiếu sáng.

Cô vươn tay ra khỏi chăn, xoa đôi mắt buồn ngủ, sau đó chợt ngửi thấy mu bàn tay của mình phảng phất một mùi sữa tắm.

Cô đoán được Cận Ngự đã tắm rửa cho cô, lại nhìn chăn ga trải giường, đã được cái mới.

Nhưng cô cũng không nhớ rõ những chuyện này xảy ra từ khi nào, xảy ra như thế nào.

Trong không khí, tràn ngập sự tươi mát ngọt ngào, xung quanh im lặng, giống như tất cả những gì đã xảy ra ngày hôm qua chỉ là một giấc mơ.

Mộ Thất Thất ngồi dậy, cảm thấy cả người đau nhức, nhất là bắp đùi, mỗi lần cử động một chút liền đau đớn như bị xé rách.

Cô xốc chăn lên, thấy cả người chỗ nào cũng có dấu ấn đỏ tím.

Mộ Thất Thất hai tay che mặt, hét to một tiếng: "Anh là chó hả?”

“Bảo bối sao vậy?” Giọng nói quyến rũ của Cận Ngự truyền đến.

Mộ Thất Thất xuyên thấu qua kẽ ngón tay nhìn thấy Cận Ngự đứng ở cửa, anh đã mặc đồ chỉnh tề, quần tây thẳng tắp bao bọc đùi cao lớn, áo sơ mi trắng được ủi thẳng thớm mặc trên người không có một chút nếp gấp nào.

Mộ Thất Thất lạnh lùng hậm hừ, trong đầu đột nhiên trào ra một cậu.

Mặt người dạ thú.

"Bảo bối có đói không?" Cận Ngự lại hỏi.

Mộ Thất Thất nuốt một ngụm nước bọt, tối hôm qua bởi vì mệt mỏi nên đã ngủ thϊếp đi, sao còn tâm trạng ăn cơm tối chứ?

Cận Ngự hỏi như vậy liền hấp dẫn được con sâu tham ăn trong bụng cô ra ngoài.

Cận Ngự bước tới gần, lúc đi ngang qua móc áo, anh thuận tay lấy một chiếc áo ngủ, đi tới bên giường.

Hai tay anh thò dưới nách cô, ôm cô từ trên giường xuống đất, mặc áo ngủ cho cô.

Mộ Thất Thất buộc dây áo ngủ đi về phía trước, mới bước một bước đã cảm thấy toàn thân không được tự nhiên.

"Ai da!" Mộ Thất Thất cau mày, nhỏ tiếng kêu lên.

Cận Ngự đưa tay dò xét vào vạt áo ngủ, nhẹ nhàng xoa da thịt mềm mại: "Vẫn còn rất đau à?”

Bàn tay của anh quá nhanh không cho cô kịp từ chối.

Thân thể Mộ Thất Thất run lên, sợ anh sẽ tiến thêm một bước, liền đẩy tay anh ra, nhịn đau nhanh chóng bước về phía phòng tắm, ầm một tiếng đóng cửa lại.

**

Sau khi rửa mặt chải đầu xong, Mộ Thất Thất kéo thân thể mệt mỏi đi đến bàn ăn ngồi xuống.

Cận Ngự luôn chỉ nấu đồ tây, hôm nay phá lệ chuẩn bị một bàn bữa sáng kiểu Trung Quốc.

Mộ Thất Thất liếc mắt nhìn thức ăn trên bàn, đôi mắt ngơ ngác.

Cháo gạo nếp táo đỏ, khoai từ xào rau xanh, canh đậu đỏ...

Cận Ngự múc một bát cháo, đặt trước mặt Mộ Thất Thất, khẽ cười nói: "Táo đỏ bổ máu.”

Mộ Thất Thất nhìn chén sứ, hai gò má khẽ run, cô không thích ăn cháo, Cận Ngự không phải không biết.

Cô ngẩng đầu liếc Cận Ngự, hỏi một câu: "Sao anh không ăn cật lợn*?”

* Cật heo hay thận heo là cơ quan nội tạng nằm trong hệ tiết niệu của những con heo. Trong Đông y, bộ phận này có vị mặn, tính bình nên thường được dùng để bổ thận, tráng dương và chữa trị đau lưng, di tinh.

Trên mặt Cận Ngự hoàn toàn không còn ý cười, ánh mắt lạnh lẽo như có thể ăn cô.

Nếu như ánh mắt có thể gϊếŧ người, cô chắc chắn đã chết 108.000 lần.

Ngày hôm qua vì chỉ một câu nói thận hư mà cô đã mất gần nửa cái mạng, nếu như lại chọc giận anh...

Mộ Thất Thất không dám nghĩ tiếp nữa, bĩu môi, cầm lấy thìa, vừa khuấy bát cháo, vừa nhỏ tiếng nói: "Tôi ăn cháo là được rồi chứ gì.”

Mộ Thất Thất dứt lời liền ăn một ngụm cháo, lông mày khẽ nhíu lại.

Cận Ngự nhìn chằm chằm cô ăn sạch sẽ một báo cháo, rồi lại múc một bát canh đậu đỏ đẩy qua.

Mộ Thất Thất nhíu mày, tôi nhịn!

Mộ Thất Thất ăn xong bữa sáng dưới sự ép buộc,.

Cận Ngự đưa tay lấy văn kiện bên cạnh lật xem: "Nghĩ ra muốn học ở đâu chưa?"

“Đại học Paris." Mộ Thất Thất không nhịn được nhấn mạnh tên trường.

Cận Ngự nhướng mày: "Không tệ, đã rút được kinh nghiệm!”

Mộ Thất Thất nhìn dáng vẻ đắc ý của Cận Ngự, không khỏi tức giận, bổ sung một câu: "Tôi đi đại học Paris cũng không phải vì anh."

“Vì ai không quan trọng, anh chỉ cần một kết quả."

Cận Ngự nói xong liền đẩy xấp tài liệu đến trước mặt Mộ Thất Thất.

Anh tiếp tục: "Đây là thời gian biểu được sắp xếp cho em."

Mộ Thất Thất nhìn qua từng hàng.

6:30 thức dậy.

6:45 ăn sáng.

7:00 học.

......

21: 00 lên giường.

Thời gian rõ ràng, kế hoạch chi tiết, vừa nhìn là biết sản phẩm của Cận Ngự.

Có điều...

Mộ Thất Thất bĩu môi, khó hiểu nhìn anh hỏi: "Chín giờ đi ngủ ư? Tôi không thể có cuộc sống về đêm à?”

Cận Ngự híp mắt: "Ai nói chín giờ lên giường thì nhất định phải ngủ hả?”

Mộ Thất Thất mở to hai mắt, liền nghĩ đến lời của Cận Ngự có ý gì, hai tay siết chặt lại, căng thẳng nói: "Tôi... Tôi thu dọn hành lý... Tôi sẽ chuyển trở lại ký túc xá!”

“Không được!”