Chương 49: Đừng Nói Là Chị Đến Đây Để Quấy Rối Đấy?

Mộ phủ, Thấm Viên.

Trong phòng thay đồ, ngón tay mảnh khảnh của Mộ Ngưng An lướt qua từng bộ lễ phục dạ hội.

Cuối cùng dừng lại trên một chiếc váy khoét sâu chữ V màu xanh lam.

Sau khi thay lễ phục, Mộ Ngưng An nhìn vào gương trang điểm.

Tiếng gõ cửa vang lên ở phía sau.

Mộ Ngưng An nhìn hình ảnh phản chiếu trong gương, cười khẽ gọi một tiếng: "Mẹ!”

Thiệu Nguyệt Vân đi vào hỏi: "Định đi ra ngoài à?”

Mộ Ngưng An gật gật đầu, đáp lại: "Vâng ạ! Con không ăn tối ở nhà nhé.”

Thiệu Nguyệt Vân đi tới bên cạnh Mộ Ngưng An, giơ tay vén tóc mai cho con gái và hỏi: "Hai ngày nay không thấy con đâu, cũng không biết sau ngày xem mắt, tiến triển thế nào rồi?”

Mộ Ngưng An mím môi, nở nụ cười nhạt nói: "Tiến triển sao? Rất tốt ạ!”

Mộ Ngưng An nói đối phó.

Thiệu Nguyệt Vân nắm chặt cánh tay Mộ Ngưng An, kéo sang bên cạnh, để cô nhìn mình, nghiêm mặt nói: "Con nói thật với mẹ đi!”

Mộ Ngưng An thấy vẻ mặt Thiệu Nguyệt Vân nghiêm túc, suy đoán mẹ có thể đã nghe nói cái gì đó rồi, liền cười đáp: "Mẹ! Tổng giám đốc Nhạc mà mẹ giới thiệu cho con, người ta không thích con!"

Thiệu Nguyệt Vân nhíu chặt mày, trách móc: "Nói bậy! Mẹ biết hết đấy! Người đàn ông đó là ai? Sao lại nói là bạn trai con? Chuyện lớn như vậy, sao con không nói cho mẹ biết? Khiến đối phương xấu hổ trước mặt mọi người không nói, còn ảnh hưởng đến thể diện nhà họ Mộ!"

“Con có bạn trai gì chứ? Chỉ là hiểu lầm thôi! Người ta muốn đùa giỡn với con gái mẹ đó!"

“Đùa giỡn ư? Loại chuyện này mà cũng có thể đùa à? Con và Du Thiên Trạch chia tay, là cậu ta có lỗi trước, nhưng nếu chuyện này bị truyền ra ngoài, người bên ngoài sẽ nói như thế nào? Đến lúc đó ai sai, còn nói rõ được sao?”

Mộ Ngưng An nhíu mày, Cận Hàn chết tiệt này, đúng là khiến cô có miệng cũng khó nói.

Thiệu Nguyệt Vân cũng không phải hoàn toàn không tin lời Mộ Ngưng An nói, dù sao cũng là con ruột của mình, bà nghĩ đến đây liền nhẹ nhàng thăm dò hỏi: "Gần đây con có làm mất lòng người nào không? Nếu không sao người ta lại đùa giỡn với con như vậy?”

Mộ Ngưng An nở nụ cười chua xót: "Đúng là có đυ.ng chạm đến người ta! Nhưng mẹ yên tâm, con sẽ xử lý tốt!"

**

Khách sạn quốc tế Bích Hải.

Mộ Ngưng An kéo bộ lễ phục màu xanh lam đi vào đại sảnh, màu sắc lễ phục làm nổi bật cơ thể trắng nõn của cô, điểm xuyết thêm trang sức cùng màu, dưới ánh đèn trông đẹp không gì sánh bằng.

Hôn lễ của Du Thiên Trạch và Hoắc Linh Nhi diễn ra vào tối nay, Hoắc Linh Nhi diễu võ dương oai đưa cho cô thiệp mời, mà điều buồn cười chính là cô lại tới.

Là để chọc giận sao? Cô không rõ, chỉ cảm thấy nên cho mình một dấu chấm hết.

Giống như cô vẫn chưa thể hoàn toàn chấp nhận sự thật cô và Du Thiên Trạch đã chia tay và có lẽ chỉ có tận mắt nhìn thấy hôn lễ của anh ta và người phụ nữ kia, trái tim treo lơ lửng của cô mới có thể bỏ xuống.

Cho dù là đau, cũng phải đau đến cùng.

Có buồn cười không? Một chút.

Mộ Ngưng An nghĩ như vậy, bước vào thang cuốn giữa đại sảnh đi lên tầng hai

Trước cửa phòng tiệc số 1, nơi để khách đến ký dài chừng mười mét, khách mời đến tham dự rất đông đúc, không khó để tưởng tượng sau hôn lễ sẽ rầm rộ thế nào.

Mộ Ngưng An đi tới chỗ ký tên, ký tên mình.

Lúc giao bút ký, nhân viên công tác không cẩn thận vẽ một đường trên mu bàn tay cô, Mộ Ngưng An cũng không có tức giận với nhân viên đã thành khẩn xin lỗi, buông bút ký xuống đi vào toilet.

Sau khi rửa sạch dấu bút mực màu đen trên mu bàn tay, Mộ Ngưng An đi ra từ toilet.

Cô vừa ngẩng đầu, vừa khéo nhìn thấy Du Tử Vi đi tới trước mặt.

Cô gái nhỏ mặc một thân váy dài đến đầu gối màu trắng, trên đầu gắn một một cái lông vũ trắng bay, mỗi một bước cô ta đi, lông vũ sẽ bay một chút, trông rất linh động.

Là một viên ngọc quý trên tay nhà họ Du, em gái út của Du Thiên Trạch, từ nhỏ Du Tử Vi đã được gia đình cưng chiều nên lúc nào cũng kiêu căng.

Du Tử Vi đi tới bên cạnh Mộ Ngưng An, khoanh tay nhìn cô ở đối diện như nhìn kẻ thù và hỏi: "Anh trai tôi kết hôn, chị đến làm gì? Không phải chị đến để quấy rối đấy chứ?” –

Mộ Ngưng An không đáp lại.

Du Tử Vi tiếp tục nói: "Tôi đã thấy nhiều người như chị trên phim truyền hình rồi! Nhưng trước khi cô quấy rối cũng nên xem chỗ này là của ai!”

Mộ Ngưng An mím môi: "Sau này xem bớt phim truyền hình vô bổ lại! Nhưng mà…!”

Mộ Ngưng An ngừng một lát rồi tiếp tục nói: "Nếu tôi thật sự muốn quấy rồi, tôi cũng sẽ không quan tâm chỗ này là của ai?”

Du Tử Vi cắn môi, tất cả cảm xúc đều hiện trên khuôn mặt non nớt của cô ta: "Cô đừng làm bậy! Nếu cô dám gây sự thì chờ xem nhà họ Du sẽ trừng trị cô như thế nào!"

"Trừng trị tôi ư? Nếu như phơi bày chuyện anh trai cô nɠɵạı ŧìиɧ, hơn nữa còn đám cưới chạy bầu..."

Mộ Ngưng An còn chưa kịp nói tiếp, Du Tử Vi đã lớn tiếng nói: "Chị dám!”

Mộ Ngưng An không để ý tới cô ta nữa, lướt qua cô ta, đi thẳng về phía trước.

Trong nhà vệ sinh nam cách đó hai mét.

Cận Hàn rửa sạch hai tay xong, giơ tay rút ra một phần khăn giấy chậm rãi lau chùi, nghe hai người phụ nữ ngoài cửa nói chuyện mà không khỏi cảm thấy buồn cười.

Hóa ra cô đến dự đám cưới của người yêu cũ? Trên thế giới cũng có những người tham dự đám cưới của người yêu cũ à!

Cận Hàn nghĩ xong, đôi môi mỏng nhướng lên, nhưng nụ cười liền cứng ngắc ở khóe môi.

Lẽ nào chẳng phải anh ta cũng tới tham gia hôn lễ của người yêu cũ đó sao?

Cận Hàn đột nhiên cảm thấy người đáng cười nhất chính là mình.

Vì tìm cơ hội gây khó dễ cho người phụ nữ tên Mộ Ngưng An kia, vậy mà lại đuổi tới hôn lễ của người yêu cũ.

Thật đúng là buồn cười.

**

Căn hộ Bộ Ngoại giao.

Mộ Thất Thất ngồi ở trước bàn làm việc, xung quanh chất đống mấy tài liệu ôn tập cao như núi.

Ôn tập, thi lại, vì thành tích 4.0, vì Đại học Paris, vì tranh giành suất trao đổi sinh viên với Uy Vi An, hai ngày nay cô trở nên vô cùng siêng năng.

Hoàng hôn dần dần buông xuống, Mộ Thất Thất cong eo, ngáp một cái thật lớn.

Trong bụng truyền đến tiếng ùng ục, Mộ Thất Thất xoa bụng, nhìn quanh một vòng, Cận Ngự vốn đang ngồi trên sô pha lại không thấy đâu.

Một bóng đen bao phủ xuống, Cận Ngự đặt hai tay lên bàn, cúi người xuống, vây Mộ Thất Thất trong ngực mình.

Mộ Thất Thất hoảng hốt, người này đứng ở phía sau cô từ khi nào? Tại sao cô không có cảm giác gì?

Cận Ngự chống cằm trên đỉnh đầu Mộ Thất Thất, vuốt ve qua lại: "Lý luận quan hệ quốc tế, không phải chỉ ghi chép là có thể đối phó qua ải!”

Mộ Thất Thất nhíu mày, cô khổ sở ghi chép cả buổi chiều, vậy mà lại bị đả kích như thế, lòng xìu xuống, không còn động lực.

Cận Ngự bổ sung một câu: "Nhưng ghi chép cũng không tệ! Liệt kê hết những điểm quan trọng!”

Cận Ngự hiếm khi khen người khác, những lời này nói ra từ miệng anh đã xem như là đánh giá rất cao.

Mộ Thất Thất ngẩng đầu nhìn anh, liếʍ môi nói: "Chồng! Em đói rồi!”

Một người phụ nữ liếʍ môi nói với người đàn ông là mình đói bụng, Cận Ngự rũ mắt nhìn cô, nảy ra suy nghĩ kì quái.

Chỉ là một động tác vô tình liếʍ môi, cùng với ánh mắt đáng thương của Mộ Thất Thất, lập tức trở thành một liều thuốc độc.

Cận Ngự híp mắt lại, Mộ Thất Thất lập tức nhận ra ánh mắt này đại biểu cho cái gì đó.

Cô đứng dậy định chạy trốn, nhưng đã Cận Ngự ôm lấy, bước nhanh vào phòng ngủ, bịch một tiếng ném cô lên giường.

Bóng đen đè xuống, Mộ Thất Thất không còn cơ hội né tránh.

"Tôi đói! Không còn sức để ầm ĩ với anh đâu!” Mộ Thất Thất la hét.

Cận Ngự đưa tay đi vào làn váy của cô, cắn vành tai cô nhẹ giọng nói: "Chồng sẽ cho em ăn no!”

Mộ Thất Thất nghiến răng, cầm thú! Làm cái này có thể no bụng sao?

Bàn tay của Cận Ngự càng lúc càng không chịu để yên, Mộ Thất Thất lớn tiếng kêu lên: "Cầm thú! Vẫn chưa đến 9 giờ! Anh không thể phá vỡ quy tắc!

Cận Ngự nhếch môi: "Đừng quên, quy tắc là do anh đặt ra!”

Mộ Thất Thất thấy anh chơi xấu, cứng rắn không được đành dùng cách làm nũng, làm ra vẻ đáng thương, đôi mắt nặn nước mắt ra, nghẹn ngào nói: "Nhưng em thật sự rất đói..."

Mộ Thất Thất vừa dứt lời, tiếng kêu đã truyền đến từ trong bụng cô.

Cận Ngự nhướng mày, hai tay lưu luyến chiếm đoạt ở trong làn váy một lúc, sau đó mới đứng dậy, kéo Mộ Thất Thất từ trên giường lên.

"Đi thôi! Chồng đưa em đi ăn tối!”