Chương 47: Bị Đau Thận Rồi Đúng Không

Mộ Thất Thất vừa vào phòng ngủ liền xoay người khóa cửa phòng, cô đoán được Cận Ngự có chìa khóa nên đẩy tủ chân thấp qua chặn cửa phòng lại.

Tuyên Á Như ở đây, cô không muốn cãi nhau với Cận Ngự.

Vừa rồi Tuyên Á Như nhìn thấy đuôi lông mày Cận Ngự bị thương đã đau lòng như vậy, nếu như lúc này, cô gây ầm ĩ đến mức trở mặt với Cận Ngự, chắc chắn Tuyên Á Như sẽ đứng về phía con trai bảo bối của mình.

Cô mới không làm loại chuyện chịu thiệt này.

Bên cạnh cửa sổ sát đất trong phòng ngủ bày một cái sofa đơn màu cà ri đậm, Mộ Thất Thất đi qua, đá chân ngồi xuống, lún sâu trong sofa mềm mại.

Cô lấy điện thoại ra, nhớ lại bài viết tối qua trên diễn đàn đồng tính.

Mộ Thất Thất tìm trong lịch sử và mở lại xem, không khỏi nóng nảy.

Bài viết đã chìm xuống, chỉ có câu trả lời duy nhất là: "Tất cả giải tán! Đã giám định chủ bài là nữ!”

Mộ Thất Thất không nhịn được, lập tức phản bác lại một câu: "Bị mù mắt à!? Ông đây thích đàn ông là sai sao?”

Mộ Thất Thất không cam lòng tắt trang web, mở trình duyệt, nhập vào dòng tìm kiếm, đặc điểm của gay.

Không bao lâu sau, 629.000 kết quả liên quan đã xuất hiện.

Mộ Thất Thất lướt màn hình, một dòng "Nam thần, anh là gay sao?" đã thu hút sự chú ý của cô.

Cô nhấp vào, rõ ràng đây là bài đăng của một cô gái.

"Nam thần cao 1m80, rất đẹp trai, không thích nói chuyện, khí chất tao nhã, làn da nhẵn nhụi, anh ấy rất biết mặc quần áo!"

"Nam thần ngày thường luôn một mình, nhưng hình như đối xử với ai cũng chỉ dừng lại ở lễ phép, làm cho người ta có một loại cảm giác cách xa người ngoài ngàn dặm."

"Nam thần không xấu, nhưng không thấy anh ấy có bạn gái, ngay cả bạn nữ bên cạnh cũng rất ít."

......

"Thầm mến nam thần đã lâu, không dám thổ lộ, anh ấy là gay sao?"

Mộ Thất Thất lẩm bẩm: "Cao 1m80, không thích nói chuyện, từ chối người khác ngàn dặm, bạn nữ rất ít...đây không phải là cầm thú sao?”

Mộ Thất Thất nhanh chóng kéo xuống phía dưới, nhìn phía dưới trả lời, cuối cùng thấy một bình luận.

"Gay có ba loại.

Thứ nhất, vô cùng nữ tính, phụ nữ hơn cả phụ nữ.

Thứ hai, cơ bắp, lạnh lùng đẹp trai, thích phòng tập gym.

Thứ ba, người bình thường, không có đặc điểm.

Nhưng tất cả họ đều có một điểm chung: hoặc là không nói chuyện bạn gái, vừa mới yêu đường đã vội vàng kết hôn.”

Mộ Thất Thất bật dậy khỏi ghế sô pha, trợn mắt nhìn, nhất là câu cuối cùng, không phải nói Cận Ngự sao?

Lửa giận nổi lên, Mộ Thất Thất ngồi ngã về phía sau, không biết đυ.ng phải cái gì, sau lưng chợt đau không ngừng.

Cô đưa tay sờ, cầm ra nhìn, đây không phải là đồ chơi nhỏ Cận Ngự tặng vào ngày sinh nhật cô sao?

Tính năng thứ ba là gì? Ý tứ không phải là anh không được, có nhu cầu liền để cho cô tự giải quyết sao?

Mộ Thất Thất càng nghĩ càng tức, ném đồ vật trong tay đi, vật nhỏ màu tím rơi xuống thảm, vang lên ầm ĩ.

Mộ Thất Thất tức giận, hung hăng giẫm xuống một cái, trong phòng trở nên yên lặng...

Ngoài cửa truyền đến tiếng mở cửa, chắc là Tuyên Á Như đi rồi.

Một lát sau, cửa phòng ngủ vặn vẹo, âm thanh chìa khóa cắm vào lỗ khóa truyền đến.

Cận Ngự ở bên ngoài đẩy cửa, cửa bị tủ chặn, chỉ có thể đẩy ra một khe hở.

Mộ Thất Thất tức giận hét lớn: "Anh đừng có vào! Đi đi!"

Không còn tiếng cửa, xung quanh bỗng yên tĩnh.

Nhưng mới yên tĩnh trong chốc lát, cửa phòng tắm bị người từ bên trong mở ra, một giây sau, Cận Ngự bước ra.

Mộ Thất Thất ngơ ngác nhìn, nghĩ đến phòng tắm trong phòng ngủ và phòng tắm của phòng khách vẻn vẹn chỉ cách nhau một bức tường, ở giữa có một cục nóng của điều hòa.

Cận Ngự giẫm lên lại cục nóng, trèo cửa sổ tiến vào!

Đây là tầng 27, anh không sợ giẫm lên đạp hút sẽ ngã xuống chết sao?

Cận Ngự xắn ống tay áo, đi về phía Mộ Thất Thất.

Cô lùi từng bước về phía sau, đưa tay muốn cầm vài thứ ngăn cản thì phát hiện nơi đưa tay ra được, đồ đạc vốn để đó lại được dẹp sạch toàn bộ, ngay cả đèn bàn trên hai tủ đầu giường cũng không thấy đâu.

Mộ Thất Thất tức giận trừng mắt nhìn anh, khi thấy anh càng đến gần, cô nhận ra trong tay còn cầm cái điện thoại di động, liền không hề nghĩ ngợi mà cầm điện thoại di động lên đập về phía đầu Cận Ngự.

Lúc này Cận Ngự đã đề phòng, anh giơ tay lên, cầm chặt điện thoại di động trong tay.

Màn hình điện thoại di động còn sáng, anh đưa tới trước mặt liếc mắt một cái, mấy chữ "Đặc điểm gay" trong dòng tìm kiếm sáng chói lọt vào mắt anh.

Mộ Thất Thất bị chặn ở góc tường, lửa giận hiện trên khuôn mặt nhỏ nhắn: "Tôi muốn ly hôn với anh!”

Cận Ngự đưa chặn ở vách tường nhét cô vào một góc: "Không cho phép!”

“Ly hôn!"

"Nhờ em mà tôi đã phải khâu ba mũi! Em mà dám nói ly hôn một lần nữa, một giây sau tôi sẽ kiện em cố ý làm tổn thương người khác, tống em vào tù!”

Mộ Thất Thất trừng mắt nhìn anh, lớn tiếng quát: "Ha! Bà đây có ở cùng với quỷ cũng không muốn ngủ chung giường với tên biếи ŧɦái như anh.”

Cận Ngự nhíu mày, cúi đầu áp sát cô.

Mộ Thất Thất cảm thấy trước mắt tối sầm, đôi mắt dần dần mất đi tiêu cự.

Khóe môi của Cận Ngự nhếch lên: "Em thật sự nghĩ rằng chồng em là gay à?”

Mộ Thất Thất tức giận đến run rẩy, phản cảm với khoảng cách gần như thân mật này, hai tay cô đặt ở ngực Cận Ngự, hung hăng đẩy ra.

Cận Ngự nghiêng người né tránh, Mộ Thất Thất bởi vì quán tính mà ngã về phía trước, ngã nhào xuống giường.

Mộ Thất Thất xoay người muốn ngồi dậy, bóng đen lại nhào tới, một lần nữa giam cầm cô trên giường.

Mộ Thất Thất không hề sợ anh nữa, anh là gay, anh có thể ăn cô được sao? Lập tức giơ lòng bàn tay lên hướng về phía Cận Ngự làm càn.

Tay chân của Cận Ngự đồng loạt đưa lên, dễ dàng khống chế Mộ Thất Thất ở dưới thân, hôn xuống môi cô, môi lưỡi trơn trượt vào.

Mộ Thất Thất lắc đầu, thoát ra khỏi nụ hôn cuồng nhiệt, lớn tiếng nói: "Anh là chó à? Anh không biết cái gì khác ngoài việc liếʍ à?”

“Cái gì khác ư?”

Mộ Thất Thất khinh thường trừng mắt nhìn anh một cái, nếu như anh là một người thẳng, kết hôn lâu như vậy, hôn cũng đã hôn, sờ cũng đã sờ, nhưng lại không làm bước tiếp theo dù có nhìn cô quyến rũ nóng bỏng đến mức nào.

Chị Ngưng An nói đúng, nếu anh là thẳng, chắc chắn một ngày cũng không thể nhịn được!

Mộ Thất Thất xì một tiếng: "Anh là một tên thụ mãi mãi không cứng lên được! Đừng làm bẩn miệng của tôi! Cút đi!”

Không người đàn ông nào chịu được nỗi nhục nhã này, một con sói đói đã nhẫn nhịn rất lâu, cuối cùng không kiềm chế được nữa, chạy ra khỏi nơi giam cầm nó, trở thành như con dơi khát máu nhào về phía con mồi tươi ngon.

Mộ Thất Thất không có phát hiện ra sự khác thường, dạo gần đây cô đã trải nghiệm tư thế này nhiều lần rồi, gặm đi, cắn đi, anh có thể làm gì được cô sao?

Trong phút chốc, quần áo trên người từng cái từng cái bị anh xé rách ném xuống gầm giường.

Đến khi hơi nóng phả lên người, Mộ Thất Thất mới cảm nhận được sự bất an.

Lần đầu tiên, cô bị hôn đến thở không thông, hôn đến không thể thở dốc, trên thân thể mềm mại, nơi bị anh nắm lấy truyền đến sự đau đớn khó nhịn.

Trong không khí vang lên tiếng hít thở nặng nề của người đàn ông.

Kèm theo tiếng rêи ɾỉ nặng nề của anh, sự đau đớn kịch liệt xé rách vết thương của cô.

Nước mắt như không nghe sai khiến mà lăn xuống từ khóe mắt Mộ Thất Thất, cô đau đớn chống cự.

Ngón tay mảnh khảnh của cô siết chặt cánh tay anh, móng tay gần như khảm vào thịt anh.

Rất đau, nhưng mà bản năng cướp đoạt đã làm cho anh tê liệt, hiện tại anh chính là sông dâng lũ, cho dù là ai cũng không cách nào ngăn cản anh được.

Mộ Thất Thất đau đớn nức nở, đầu óc trống rỗng, đôi mắt ngơ ngác nhìn đôi mắt chim ưng đang hút lấy cô.

Tiếng bôm bốp giống như một liều xúc tác, kích động tình cảm.

Sau một lúc run rẩy, lý trí dần dần một lần nữa chiếm lấy đại não của Cận Ngự, anh nhìn Mộ Thất Thất trong ngực, nhóc con đã khóc đến nước mắt đầm đìa.

Cận Ngự đột nhiên hơi hối hận, có lẽ mình không nên xúc động như vậy, nhưng nhẫn nhịn đã lâu thật sự là làm cho anh khó có thể tự khống chế.

Cận Ngự từ trên giường đứng lên, anh cuốn chăn lên đắp lên trên người Mộ Thất Thất, liếc mắt một cái thấy được một mảng hồng đào vừa nhuộm lên.

Ngoại trừ đau lòng, vẫn là đau lòng.

Anh khom lưng muốn ôm lấy nhưng Mộ Thất Thất đá chân anh, quấn chăn ngồi một mình ở đầu giường.

Hai tay của cô ôm quanh đầu gối như đang tự vệ, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ rực tràn đầy phẫn nộ.

Cận Ngự lập tức lấy tay vịn eo, vừa xoa vừa đi về phía móc áo để lấy áo ngủ.

Giọng điệu châm chọc của Mộ Thất Thất truyền đến từ phía sau: "Bị đau thận rồi đúng không?”

Cận Ngự dừng chân, ngọn lửa vừa mới dập tắt lại bị cô khơi lên.

Anh xoay người, tức giận nhìn chằm chằm vào cô...

Cuối cùng đổi thành Mộ Thất Thất kêu la thảm thiết.

“Tên cầm thú! Anh buông tôi ra! "