Chương 45: Bắt Đầu Từ Hôm Nay, Chúng Ta Chia Phòng!

Sau khi hạ huyết áp, Mộ Thất Thất lấy lại tinh thần, dần dần tỉnh lại.

Thứ đập vào mắt là trần phòng ngủ, lúc này cô liền nhận ra mình đang nằm trên giường.

Vừa nghĩ đến cái giường này vừa mới bị hai người đàn ông lăn qua, Mộ Thất Thất không khỏi cảm thấy ghê tởm, oẹ một tiếng, vội vàng xoay người lăn xuống.

Bên ngoài phòng ngủ, truyền đến giọng của một người đàn ông xa lạ.

"Anh Cận, anh khôi phục rất tốt, sau này không cần mỗi buổi chiều đều đến cửa hàng, chỉ cần chú ý nghỉ ngơi, cách ba năm ngày làm vật lý trị liệu thả lỏng là được rồi!"

Sau đó là tiếng mở cửa đóng cửa, người đàn ông kia đã rời đi.

Mộ Thất Thất nghiến răng, càng nghĩ càng giận.

Cận Ngự tiễn người đi rồi trở lại phòng ngủ, đi về phía Mộ Thất Thất.

Mộ Thất Thất tức giận chỉ vào anh, lớn tiếng nói: "Anh đừng bước tới đây!”

Cận Ngự nghe vậy liền đứng lại.

"Cầm thú! Anh đã lén lút với một người đàn ông mà còn dẫn người đó vào nhà! Anh đồi phong bại tục! Anh là đồ không biết xấu hổ!”

Cận Ngự nhíu mày.

Mộ Thất Thất nói tiếp: "Tôi sẽ ly dị! Ly hôn! Anh không thích phụ nữ! Đừng gây họa cho tôi!”

Cận Ngự đút hai tay vào túi áo ngủ, lạnh lùng nói một câu: "Chuyện lớn gì mà em muốn ly hôn?”

Mộ Thất Thất nổi giận: "Chuyện lớn gì à? Chuyện này không đủ lớn sao? Người đàn ông đó là ai?"

“Nhân viên xoa bóp!"

"Nhân viên xoa bóp sao? Nói dễ nghe quá! Trai bao đúng là trai bao! Còn nói đường hoàng như vậy, còn không phải là chạm da thịt sao? Mỗi buổi chiều lén lút đi ra ngoài, còn không chịu dẫn theo tôi! Thì ra là đi vụиɠ ŧяộʍ! Anh không sợ làm nhiều cúc hoa trở nên lỏng lẻo à! Đánh rắm cũng không có tiếng!”

Mộ Thất Thất trút giận xong liền nghẹn đến hụt hơi, ngực phập phồng kịch liệt

Cô lại nhìn Cận Ngự, trên mặt âm trầm, đóng băng thành một tầng sương lạnh lẽo, hiển nhiên đã đến giới hạn kiên nhẫn của anh có thể.

Anh cất bước đi về phía Mộ Thất Thất, đôi mắt ưng híp lại: "Em nói thêm một câu..."

Cận Ngự chưa nói xong lời uy hϊếp, Mộ Thất Thất đã đoạt lời: "Anh chính là một Cúc Hoa Thụ! Đại biếи ŧɦái dục cầu bất mãn!”

Khi thấy Cận Ngự càng lúc càng gần, Mộ Thất Thất tiện tay cầm đồ vật duỗi tay ném về phía anh.

Gối ôm, gối, lịch bàn, hộp khăn giấy... Không bao lâu sau, cả phòng trở nên hỗn độn.

Cuối cùng, không còn thứ gì có thể lấy được nữa, Cận Ngự thì càng lúc càng gần, Mộ Thất Thất quay đầu lại, bắt lấy đèn chụp trên tủ đầu giường, kéo mạnh một cái.

Vòng bằng sắt thép không nhẹ, Mộ Thất Thất theo quán tính hướng vào đầu Cận Ngự đập tới, Cận Ngự không ngờ Mộ Thất Thất lại có sức lực lớn như vậy, trong lúc nhất thời tuy rằng nghiêng đầu tránh thoát, nhưng cũng không kịp...

L*иg đèn sướt qua khóe mắt Cận Ngự, đuôi lông mày tróc một lớp da, máu tuôn ra chậm rãi chảy xuống theo góc cạnh cương nghị.

Sau một đòn này, Cận Ngự còn chưa lấy lại tinh thần, Mộ Thất Thất đã nhân cơ hội chạy trốn, nhảy lên giường, giẫm ga giường, chạy ra khỏi phòng ngủ.

Cửa lớn vang lên “ầm” một tiếng, Mộ Thất Thất đẩy cửa rời đi.

**

Học viện Ngoại giao.

Mộ Thất Thất tức giận đẩy cửa ký túc xá ra, tiếng động không nhỏ.

Cung San San đang vùi đầu đọc sách, nghe thấy âm thanh này cũng bị dọa sợ không nhẹ.

"Thất Thất? Có chuyện gì với cậu vậy?" Cung San San vẫn còn hoảng hốt.

"Tối nay tớ sẽ ngủ ở đây!"

Mộ Thất Thất dứt lời liền cởi giày bước lên cầu thang, trèo lên giường của mình, kéo chăn mỏng che đầu.

Sắc trời dần tối đi.

Cung San San vỗ giường của Mộ Thất Thất nói: "Thất Thất, tớ đi mua cơm, cậu muốn ăn cái gì?”

“Tớ không đói!” Mộ Thất Thất đáp lại.

"Có chuyện gì vậy? Ai làm cậu tức giận à?” Cung San San thăm dò hỏi.

Mộ Thất Thất nghiêng người lộ đầu, nhìn Cung San San đứng ở dưới, hỏi: "San San! Làm sao để biết một người đàn ông có phải là gay hay không?”

Cung San San bị hỏi đến cạn lời, cô ấy không có kinh nghiệm gì về loại chuyện này.

Mộ Thất Thất thở dài một hơi, mất mát nằm trở lại trên giường.

Sau mấy tiếng đồng hồ bình tĩnh lại, Mộ Thất Thất đã không còn tức giận như vừa rồi, tỉnh táo suy nghĩ, nếu như cô hiểu lầm cầm thú kia thì sao? Có lẽ người đàn ông đó thật sự là một nhân viên xoa bóp?

Bây giờ chỗ xoa bóp dường như có cung cấp loại dịch vụ tận nơi này...

Mộ Thất Thất tìm đủ loại lý do, dù thế nào cũng không muốn chấp nhận sự thật Cận Ngự là gay.

Nhưng mà...

Cảnh tượng vừa rồi thật sự là quá ướŧ áŧ, Mộ Thất Thất nhớ đến không khỏi lại cảm thấy buồn cười.

Giọng điệu bí ẩn của Cung San San truyền đến từ phía dưới: "Chỉ cho cậu một diễn đàn đồng tính, cậu đăng bài lên hỏi xme! Tớ đi mua cơm trước, lát nữa sẽ gửi đường link cho cậu!”

Cung San San nói xong liền mở cửa rời khỏi phòng.

Không bao lâu sau sau, điện thoại di động reo lên, Mộ Thất Thất trượt màn hình ra nhìn, là địa chỉ web Cung San San gửi.

Cô mở trang web ra, hình ảnh đàn ông tràn ra đầy màn hình, nhìn đến nở gan nở ruột, nhưng vừa nghĩ đến những người này đều là gay, Mộ Thất Thất kiêu căng không khỏi khinh bỉ một tiếng.

Đăng ký một tài khoản, tạo một bài viết mới, Mộ Thất Thất viết tiêu đề: "Tôi là một công nhỏ, đang thích một người, nhưng làm thế nào để biết đối phương có phải là thụ không. Chờ câu trả lời!"

Vừa đăng bài lên, Mộ Thất Thất nhìn thoáng qua thời gian, dù như thế nào cô cũng đã bỏ nhà đi mấy tiếng, chẳng lẽ tên cầm thú kia không lo lắng cô sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn sao? Hay là anh ta chột dạ không còn mặt mũi gặp cô?

Quả nhiên, vừa nhắc đến người nào đó liền có cuộc gọi.

Là Cận Ngự.

Mộ Thất Thất ấn nút cúp, dù như thế nào thì cô cũng đang trong cơn tức giận, tuyệt đối không nghe điện thoại của anh.

Một lúc sau...

Cận Ngự cũng không gọi tới nữa.

Mộ Thất Thất thở hổn hển.

Hừ, thái độ không chân thành! Ly hôn! Chắc chắn phải ly hôn!

Tiếng chuông reo, có một tin nhắn văn bản đến.

Mộ Thất Thất trượt màn hình ra.

"Anh ở dưới tầng, lập tức đi xuống!”

Mộ Thất Thất mở to hai mắt, đứng dậy bò xuống giường, mở cửa ban công, đi tới bên lan can.

Quả nhiên, xe của Cận Ngự dừng ở phía dưới, đèn xe chợt lóe lên.

Bây giờ là giờ ăn tối nên thu hút sự chú ý của nhiều sinh viên.

Mộ Thất Thất gọi điện thoại cho Cận Ngự, điện thoại kết nối, đối phương lại không nói tiếng nào.

Mộ Thất Thất trừng mắt nhìn xe Cận Ngự, hung dữ hừ một tiếng.

"Xì!"

"Một phút! Xuống ngay! " Giọng nói bình tĩnh của Cận Ngự truyền đến.

Nhưng Mộ Thất Thất biết sự bình tĩnh này chắc chắn là điềm báo trước cơn bão táp.

"Tôi sẽ ly dị với anh! Bắt đầu từ hôm nay, chúng ta chia phòng!” Mộ Thất Thất hung hăng nói.

“Bốn mươi giây, em không xuống thì anh sẽ lập tức đi lên!”

Mộ Thất Thất hừ lạnh một tiếng, cô không phải không biết bác gái quản lý dưới lầu có bao nhiêu khó chơi, cho dù tổng thống tới, nếu là nam cũng đừng mơ tưởng bước qua cánh cửa ký túc xá.

"Vậy thì anh thử đi! Xem bác quản lý có cho anh vào không!” Mộ Thất Thất đắc ý nói.

Cận Ngự lạnh lùng nói: "Anh có thể đuổi bà ấy bất kỳ lúc nào!”

Mộ Thất Thất câm nín, bỗng chốc lại quên cầm thú là viện trưởng danh dự của học viện bọn họ, sa thải một công nhân trường học thật đúng là chỉ là động một ngón tay.

Một phút trôi qua, cửa xe ở ghế lái bị đẩy ra, phía sau cửa xe, một đôi giày da màu đen sáng bóng giẫm lên mặt đất.

Mộ Thất Thất cảnh báo qua điện thoại: "Nếu anh dám lên! Tôi sẽ nhảy xuống!”

Cận Ngự nghe thấy tiếng, xuyên thấu qua cửa sổ xe, ngẩng đầu nhìn về phía Mộ Thất Thất đứng bên lan can.

"Tầng ba, nhảy xuống cùng lắm thì chỉ gãy chân! Em nhảy đi, anh sẽ nuôi em!”

Mộ Thất Thất nghiến răng, a, anh không phải là cầm thú mà là không bằng cầm thú!

Cận Ngự nhìn chằm chằm cô, đoán được cô không dám, một người bị thương bôi thuốc còn la ầm ĩ, sao có can đảm dám nhảy lầu chứ?

Mộ Thất Thất đỡ trên lan can, giận dữ nhìn Cận Ngự trong xe, gằn từng chữ nói: "Hôm nay nếu anh dám lên, tôi sẽ gọi điện thoại cho bà nội! Nói với bà rằng cháu trai của bà là gay! Còn dẫn người vào nhà làm bậy! Xem bà có dùng roi quất anh không!”

“Nếu em dám làm phiền đến bà cụ, xem anh thu thập em như thế nào!”

Lời cảnh cáo của Cận Ngự không có chút tác dụng nào, Mộ Thất Thất phản bác lại: "Nếu anh dám đi lên, xem bà nội xử lý anh như thế nào!”

Cận Ngự im lặng thật lâu, sau đó bên kia điện thoại truyền đến giọng âm trầm của anh: "Em đừng có hối hận!”

Vừa dứt lời, trong điện thoại di động vang lên tiếng tút tút, điện thoại cúp máy.

Mộ Thất Thất căng thẳng nhìn chằm chằm xe của Cận Ngự, thấy Cận Ngự đóng mạnh cửa xe, khởi động xe rời đi.

**

Mộ Thất Thất ngủ một đêm trong phòng, ngủ một giấc đến sáng.

Trong ký túc xá chỉ có cô và Cung San San, Thư Dao và Uy Vi An đêm hôm trước không về ngủ.

Khóa cửa chuyển động, kèm theo tiếng Uy Vi An nghe điện thoại, làm phiền giấc mơ đẹp của cô.

"Thầy, thầy vừa mới điều đến học viện, có lẽ chưa biết Mộ Thất Thất là loại sinh viên gì, cậu ấy ở lại hai năm là một vấn đề khiến tất cả các giáo viên đều đau đầu. Cậu ấy không đi học, hơn nữa còn thường xuyên ngủ, cho dù là ở cùng một phòng ngủ với cậu ấy, em cũng rất ít khi nhìn thấy cậu ấy. Được ạ! Nếu em gặp cậu ấy, sẽ bảo cậu ấy đến lớp!"

Cúp điện thoại.

Mộ Thất Thất từ trên giường ngồi dậy, từ trên cao nhìn chằm chằm vào Uy Vi An, không coi ai ra gì chen vào một câu: "Mách lẻo sau lưng cậu không sợ bị trời phạt sao? Đúng rồi! Sao hôm qua không có ai kiểm tra phòng ngủ? Phải ha! Tổ trưởng quản lý không có ở ký túc xá thì ai mà đi kiểm tra chứ?”

Uy Vi An sửng sốt, rất kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía âm thanh truyền đến.

Nhưng ngay sau đó, cô ta thu lại cảm xúc của mình, nhắc nhở: "Hôm nay lúc tám giờ, tiết học đầu tiên học kỳ mới của tân sinh viên! Cậu đã bị trễ! Phó viện trưởng Trình đang rất không vui! Ông ấy kêu cậu đến lớp ngay lập tức!”

Mộ Thất Thất bò xuống cầu thang, nở nụ cười lạnh lùng nói: "Cậu có thể đánh thông báo với phó viện trưởng Trình, nói là hôm nay tôi không vui, không muốn đi học, chờ khi nào tâm trạng của tôi tốt lên lại đi gặp ông ấy!”

Mộ Thất Thất dứt lời rồi bước xuống đất, mang dép lê, nhìn về phía Uy Vi An nói: “Truyền đạt rõ ràng từng chữ, dù chỉ thông báo nhỏ cũng phải viết chuyên nghiệp một chút!”

Mộ Thất Thất cầm lấy đồ rửa mặt, đi về phía toilet.

Giọng nói của Uy Vi An vang lên ở phía sau, thản nhiên nói: "Mộ Thất Thất! Cậu nên nhận ra tình hình bây giờ của cậu! Cách thời gian đuổi học không còn xa nữa đâu! Ngoài ra, giường của cậu phải nhường lại trong ngày hôm nay! Nếu không, đừng đổ lỗi tớ vì đã ném đồ của cậu như rác rưởi!”

Mộ Thất Thất cắn bàn chải đánh răng, vừa đánh răng vừa đáp: "Trong phòng này, ngoại trừ cậu, tôi không thấy cái gì là rác rưởi.”

Cậu một lời tôi một câu, đối chọi gay gắt.

Sau khi giao chiến mấy ván, Mộ Thất Thất rửa mặt xong, đi ra từ toilet.

Tiếng gõ cửa vang lên.

Có người đẩy cửa vào và hỏi: "Mộ Thất Thất có ở đây không?"

Giọng nói uyển chuyển của một người phụ nữ trung niên truyền đến.

Mộ Thất Thất đứng ở cửa, cảm thấy giọng này hơi quen tai, khi đi về phía trước, cô không khỏi bất ngờ.

Tuyên Á Như? Mẹ chồng?

Đôi môi của Mộ Thất Thất run rẩy, câu mẹ chồng kia bị cô nuốt lại, kêu một tiếng: "Bác gái!”