Chương 44: Tư Thế Này Dễ Mang Thai!

Chung cư Bộ Ngoại giao.

Buổi chiều, Mộ Thất Thất nằm trên ghế sô pha, nằm lên chân Cận Ngự, sáng vẻ trông rất nhàm chán.

Cận Ngự không cho cô ra ngoài, chỉ lòng vòng trong nhà, cứ như vậy trôi qua hai ba ngày.

Trên TV phát sóng 《Mèo và Chuột》phiên bản tiếng Tứ Xuyên, nhưng nhìn lại khuôn mặt nhỏ nhắn không còn gì luyến tiếc của Mộ Thất Thất, sự tương phản trước sau cũng không phải là ít.

Trong tay Cận Ngự cầm một quyển sách, chăm chú đọc, vô cùng nhã nhặn.

Nhìn từ xa, hình ảnh như vậy rất yên tĩnh, rất đẹp.

Nhưng người nào lại phá hủy bức tranh tĩnh lặng này.

Mộ Thất Thất bắt đầu than thở, trở mình.

Cận Ngự khép sách lại, rũ mắt nhìn cô hỏi: "Lại muốn như thế nào?”

Đôi mắt của Mộ Thất Thất chợt lóe lên, mím môi nói: "Chồng! Nấu cho em ăn cái gì đó đi!"

“Vừa mới ăn cơm trưa! Một lát nữa đi!" Cận Ngự lạnh nhạt nói, chặt đứt suy nghĩ của cô.

Mộ Thất Thất ngửa đầu nhìn anh hỏi: "Anh ở nhà như vậy không thấy nhàm chán sao?”

Cận Ngự đưa tay vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của Mộ Thất Thất, lòng bàn tay ấm áp lướt qua cổ trắng nõn, xoa nắn chỗ mềm lại, đáp lại: "Ở đây rất thích!”

Mộ Thất Thất gạt bỏ bàn tay quấy rối của anh ra, lẩm bẩm nói: "Cầm thú!”

Cận Ngự cũng không phải hoàn toàn ở nhà, mỗi buổi chiều, anh đều thừa dịp Mộ Thất Thất ngủ trưa đi ra ngoài hai tiếng đồng hồ.

Hai mắt Mộ Thất Thất đảo một cái, kéo vạt áo của Cận Ngự nói: "Chồng! Chiều nay anh có đi ra ngoài không?”

Cận Ngự gật đầu.

"Dẫn em theo cùng được không? Em hứa! Anh cứ làm việc của mình! Em sẽ không làm phiền anh!”

Mộ Thất Thất vừa nói vừa dựng thẳng lòng bàn tay lên, làm động tác thề.

Cận Ngự gần như không hề do dự trả lời: "Không được!”

Mộ Thất Thất hậm hực bĩu môi, lẩm bẩm nói: "Keo kiệt bủn xỉn!"

Chuông điện thoại di động đổ chuông.

"Hai con ong nhỏ! Bay ra cánh đồng!”

Tiếng chuông ồn ào làm phiền khiến Cận Ngự không khỏi nhíu mày.

Trái lại Mộ Thất Thất, giật mình bật dậy trên sofa, cầm điện thoại ở bên cạnh, vội vàng bấm nghe.

“Chị!” Mộ Thất Thất vui vẻ hô, giống như là nhìn thấy cứu tinh.

"Thất Thất! Buổi chiều chị có thời gian..."

Mộ Ngưng An còn chưa nói hết lời, Mộ Thất Thất đã kích động cướp lời: "Chị! Em sắp bị nghẹn chết rồi! Chị có thể đến cứu em không?”

Sau khi hẹn xong thời gian, Mộ Thất Thất cúp điện thoại.

"Hai con ong nhỏ! Bay ra cánh đồng! Bay đi! pi~a! pi~a! -

Mộ Thất Thất vui sướиɠ hát, đứng dậy đi về phía phòng thay đồ.

“Anh đồng ý cho em đi ra ngoài à?” Giọng nói u ám của Cận Ngự truyền đến từ phía sau.

Mộ Thất Thất lập tức hóa đá, chậm rãi xoay thân thể cứng đờ, dáng vẻ trông rất vô tội, nhìn Cận Ngự ngồi trên sô pha có vẻ mặt nghiêm nghị.

"Đó là chị em... Cũng không phải người khác... em chỉ là đi ra ngoài uống trà chiều thôi mà..."

Mộ Thất Thất chu môi, uất ức nói.

Cận Ngự cúi đầu xuống, mở trang sách ra, trầm giọng nói: "Về sớm một chút!”

Mộ Thất Thất làm động tác chữ V, đắc ý chạy về phía phòng thay đồ.

**

Land Rover Aurora màu trắng lái xe lên dốc và dừng lại ở cửa căn hộ của Bộ Ngoại giao.

Thân xe sáng lấp lánh đến chói mắt, Mộ Thất Thất không khỏi há hốc.

Mộ Thất Thất vòng đến vị trí lái phụ, mở cửa xe, hưng phấn nhảy lên.

"Chị! Em biết mà! Chỉ có xe SUV mới có thể làm nổi bật phong cách bá đạo của chị!”

Hai tay Mộ Thất Thất vuốt ve đồ trên xe với vẻ mặt thích thú, chiếc xe này so với chiếc xe bọ cánh cứng của cô ngầu hơn nhiều.

Cũng đúng, một là "hổ", một là "côn trùng", chỉ nghe tên thôi đã thấy nhỏ hơn nhiều.

Mộ Ngưng An đạp chân ga, lái xe rời khỏi đường dốc.

“Nói đi!” Mộ Ngưng An làm vẻ mặt nghiêm túc, ra dáng chị cả hỏi chuyện.

Mộ Thất Thất mím môi, hưng phấn vừa rồi lập tức tiêu tan không ít.

Khi thấy Mộ Thất Thất không nói lời nào, Mộ Ngưng An quay đầu nhìn một cái: "Kết hôn là chuyện lớn mà sao em không nói trước cho chị biết hả? Em gạt người lớn tự quyết định còn chưa tính! Nhưng chị là chị em mà!”

Hai tay Mộ Thất Thất nắm chặt và nhào nặn vạt áo thun.

"Câm à?" Mộ Ngưng An mỉa mai.

"Chị… kết hôn... Cùng với ai cũng giống nhau... sớm muộn gì cũng..." Mộ Thất Thất lắp bắp trả lời.

Nói đến cũng lạ, cô và Cận Ngự kết hôn cũng đã được thời gian rồi, trong lòng cũng không còn loại cảm xúc mâu thuẫn như lúc mới bắt đầu.

Mộ Ngưng An nhíu mày: "Em mới bao nhiêu tuổi? Em có biết lòng dạ đàn ông hiểm ác thế nào không?”

Mộ Thất Thất không hiểu, nghi ngờ nhìn cô ấy.

Mộ Ngưng An tiếp tục nói: "Đàn ông lúc nào cũng chỉ thích những cô gái trẻ tuổi xinh đẹp. Anh ta ba mươi tuổi, thích em là bởi vì em đang ở độ tuổi hai mươi thanh xuân, đến khi anh ta bốn mươi, năm mươi tuổi, anh ta vẫn thích những người trẻ tuổi xinh đẹp kia, nhưng còn em thì sao? Ngày càng già đi theo năm tháng, không ai là ngoại lệ.”

Mộ Ngưng An nói xong, giống như đang tự nhủ chính mình, so với Hoắc Linh Nhi vừa mới hơn hai mươi tuổi, cô ấy quả thật không còn trẻ nữa, cô ấy không thể phủ nhận điều này.

Hai tay Mộ Thất Thất nắm chặt thành quyền, cắn răng lẩm bẩm: "Anh ta dám à... Nếu anh ta dám nɠɵạı ŧìиɧ, em sẽ một tay bóp nát trứng của anh ta!”

Mộ Ngưng An lạnh lùng cười lên: "Em vừa mới kết hôn, có lẽ chị không nên nói với chuyện phiền toái này.”

Mộ Thất Thất đưa mắt nhìn xung quanh, nhìn thấy một tấm thiệp mời liền tiện tay mở ra xem, là mời đến hôn lễ của Du Thiên Trạch, nhất thời, lửa giận liền bùng lên.

"Tại sao bọn họ lại không biết xấu hổ như vậy chứ! Bắt nạt người khác đến tận cửa rồi à! Chị không được phép đi!”

Mộ Ngưng An cười: "Vì sao không đi?”

“Ý chị là chị định đi sao?” Mộ Thất Thất khó tin nổi.

Mộ Ngưng An gật đầu.

Mộ Thất Thất không nói gì nữa, Mộ Ngưng An luôn là người có chính kiến, chị ấy đã đưa ra quyết định thì người khác khó mà thay đổi được.

**

Trường trung học số 1 Nam Kinh

Mộ Ngưng An lái xe vào trường trung học số 1 Nam Kinh, bởi vì là cuối tuần nên trong trường học không có người, xung quanh yên tĩnh.

Trên sân bóng, chỉ hai đội bóng rổ đổ mồ hôi như mưa, bên cạnh sân ngồi một hàng cô gái vẫy tay, la hét cổ vũ.

Mộ Thất Thất đi tới khán đài lầu hai, chọn một chỗ ngồi ở giữa ngồi xuống.

Chỉ chốc lát sau, tay Mộ Ngưng An cầm hai cốc nước ô mai ướp lạnh đi đến bên cạnh Mộ Thất Thất ngồi xuống.

"Nè!" Mộ Ngưng An đưa đồ uống qua.

Mộ Thất Thất nhận lấy cốc nước, hít một hơi thật sâu.

"Sau khi sang Mỹ du học, chị chưa bao giờ trở về trường nữa." Mộ Ngưng An lạnh nhạt nói.

Trường trung học số 1 Nam Kinh là trường cũ của Mộ Ngưng An.

Mộ Thất Thất ngồi xếp bằng, vết thương trên đầu gối tuy rằng đã kết vây, nhưng vẫn khiến người ta chú ý.

Mộ Ngưng An liếc mắt nhìn vết thương một cái, hừ một tiếng: "Anh ta thật sự xuống tay với em à, mấy ngày nay anh không bắt nạt em chứ?”

Mộ Thất Thất không nghe ra Mộ Ngưng An thật ra là có ý khác, cô chỉ là nghĩ từ khi Cận Ngự về nước tới nay, đã làm đủ mọi hành vi cầm thú với mình nên liền gật đầu.

Mộ Ngưng An uống một ngụm nước, tiếp tục nói: "Lúc học trung học, anh ta hơn chị một lớp. Chị cảm thấy kỳ lạ, cũng không biết anh ta có gì đẹp mắt mà các cô gái nhỏ trong trường ai nấy đều điên cuồng mê mẩn anh ta! Trái lại anh ta đi đâu cũng chỉ dẫn theo cái đuôi là em, các cô gái khác, anh ta không thèm liếc nhìn lấy một cái! Chị còn nghĩ anh ta là cong! Nhưng bây giờ với dáng vẻ này, thật đúng là nghĩ lầm anh ta rồi!”

Mộ Thất Thất mới uống một ngụm nước ô mai, bởi vì câu nói của Mộ Ngưng An mà sắp sặc.

"Cái gì? Chị nói anh ấy là cong ư?” Mộ Thất Thất bật cười.

Mộ Ngưng An nghiêm túc nhìn cô: "Không trách được chị hiểu lầm anh ta, ai bảo anh ta ngay cả một người bạn gái cũng không có!”

Mộ Thất Thất rốt cuộc cũng không nhịn được, điên cuồng không ngừng cười lên: "Chị nói anh ấy là cong! Cong! Ha ha ha!”

Mộ Ngưng An thở dài một hơi, vỗ đầu gối Mộ Thất Thất nói: "Được rồi! Lần này chị biết anh ta thẳng rồi! Nhưng sau này kêu anh ta đổi tư thế khác! Tư thế này rất dễ mang thai!”

Lúc này Mộ Thất Thất mới phản ứng lại, nhịn xuống nét cười hỏi: "Chị! Chị đang nói về cái gì vậy?”

Mộ Ngưng An vuốt ve vết thương trên đầu gối Mộ Thất Thất, nhỏ tiếng nói: "Đàn ông chính là như vậy, chỉ biết nghĩ đến cảm nhận của mình! Anh ta sảng khoái, còn em thì bị thương!”

Mộ Thất Thất nghe xong, cũng xem như là hiểu ý ở ngoài lời của Mộ Ngưng An, xấu hổ đỏ mặt, bĩu môi nói: "Chị! Chị nói cái gì vậy chứ?”

Mộ Ngưng An ngước mắt nhìn cô, cười khẽ nói: "Chuẩn bị biện pháp tránh thai kỹ càng! Bây giờ em vẫn còn là một sinh viên, ít nhất là trước khi tốt nghiệp đại học, nên cẩn thận một chút!”

Mộ Thất Thất càng nghe càng lúng túng, chuyện đi đến đâu rồi?

"Chị! Chẳng lẽ sau khi kết hôn, đều phải làm loại chuyện đó sao?”

Mộ Ngưng An gật đầu: "Chắc là vậy! Trừ khi đó là một cuộc hôn nhân hình thức!”

Hình thức?

Mộ Ngưng An giải thích: "Một số người đồng tính sẽ tìm một người khác giới để che giấu giới tính của họ!”

Mộ Thất Thất kinh ngạc nuốt một ngụm nước miếng, từ sau khi kết hôn, cô và Cận Ngự không có quan hệ gì, nếu như dựa theo Mộ Ngưng An nói...

Chẳng lẽ hôn nhân của Cận Ngự và cô chỉ là hình thức à?

Nghĩ tới đây, Mộ Thất Thất chợt lắc đầu.

Mộ Thất Thất nhíu mày, nhìn Mộ Ngưng An hỏi: "Chị! Chị nói xem, một người đàn ông mới kết hôn, anh ta có thể nhẫn nhịn không làm chuyện đó trong bao lâu?”

Mộ Ngưng An cười, hỏi ngược lại: "Thế nào? Cơ thể không nhịn được rồi à?”

Mộ Thất Thất đẩy cô ấy một cái: "Chị! Em hỏi chị nghiêm túc mà! Chị trả lời em đi!”

Mộ Ngưng An lắc đầu: "Em ngẫm lại đi! Một người đàn ông đã nhẫn nhịn ba mươi năm không có bạn gái, thì nhu cầu của anh ta ... chị đoán anh ta không thể nhịn được cả ngày!”

Mộ Thất Thất trợn mắt, trong miệng lẩm bẩm nói: "Tiêu rồi! Tiêu rồi!”

“Cái gì tiêu rồi?” Mộ Ngưng An hỏi.

Mộ Thất Thất lắc đầu, trong lòng trầm xuống, Cận Ngự có thể là gay!

**

Mộ Ngưng An vốn định dẫn Mộ Thất Thất đi uống một trà chiều, nhưng Mộ Thất Thất đã hoàn toàn không còn hứng thú, tâm trạng sa sút, chỉ muốn về nhà.

Mộ Ngưng An đưa cô về chung cư của Bộ Ngoại giao, Mộ Thất Thất đứng bên ngoài tòa nhà, ngửa đầu nhìn tòa nhà cao chót vót, hai tay nắm chặt quyền, cắn môi nói nhỏ: "Cầm thú! Anh ta háo sắc như vậy, nhất định sẽ không phải là gay!”

“Ting!” Một tiếng, thang máy mở ra.

Mộ Thất Thất đi thẳng đến cửa lớn, nhập mật mã, mở cửa nhà.

Vừa vào cửa, trên thảm trước cửa có một đôi giày thể thao nam đã thu hút sự chú ý của Mộ Thất Thất.

Thương hiệu phổ biến như vậy, tuyệt đối không thích hợp với tính cách của Cận Ngự.

Mộ Thất Thất hít sâu một hơi, dường như nghĩ tới cái gì đó.

Lập tức, ngay cả giày cũng không cởi ra, sải bước đi vào phòng khách.

Trong phòng khách không có ai, trái tim Mộ Thất Thất điên cuồng nhảy lên, cô quay đầu nhìn về phía cửa phòng ngủ.

Sau khi hít sâu một hơi, cô cất bước, từng bước đi qua.

Khoảng cách vài mét, cô dường như cảm thấy rằng cô đã đi bộ qua một thế kỷ.

Cuối cùng khi đến cửa, Mộ Thất Thất đứng ở nơi đó, thấy Cận Ngự tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nằm sấp trên giường, trên lưng anh có một người đàn ông cơ thể cường tráng...

Mộ Thất Thất mở to hai mắt, run rẩy giơ tay lên, chỉ vào hai người trên giường, cô vừa định nói cái gì đó, nhưng chân không khỏi mềm nhũn, dựa vào cửa, xụi lơ hôn mê bất tỉnh.