Chương 15: Long Bối cổ thôn (5)

Gã thọt nói: “Hai mươi năm trước… Tôn Hà tìm tao để cùng hạ đấu không phải vì tao hiểu biết cơ quan trong mộ mà là vì tôi biết cách làm đồ giả.”

Thanh âm của lão Ngụy nhất thời cao lên mấy phần: “Cho nên thứ năm đó bán đi là giả?!”

Gã què gật đầu: “Là giả… Tôn Hà muốn tao treo đầu dê bán thịt chó, sau đó bọn tao lén lút đổi lại, bán hàng giả đi, tiền khi đó chia đều. Lão Ngụy mày cũng có phần, mọi chuyện mày cũng biết… Vì thế ngọc bài vẫn để ở chỗ tao và Tôn Hà. Nhưng thứ này rất bất thường, bọn tao rao bán cho rất nhiều người mà đều không được… Qua nhiều năm, tao xem tin tức về Long Bối cổ thôn trên TV, lúc đó liền sợ đến toát mồ hôi lạnh, chúng tao đều biết, không thể còn Long Bối cổ thôn được nữa! Mà kể cả còn thì sẽ không còn nhiều người sống như vậy! Nhất định là do tấm ngọc bài này có ma quỷ! Tao… Tao chịu không nổi, nên… Nên muốn đem trả thứ này, trả luôn để miễn…”

Lão Ngụy thấy gã càng ngày càng kích động, ngọc bài giả năm đó bán với giá trên thật, nếu ngọc bài thật đã rơi xuống như một cái bánh vàng, thì làm sao lão cho gã hành động như thế được: “Mày còn muốn trả? Bởi vì cái Long Bối cổ thôn này? Không! Chắc chắn lúc ấy còn dân thôn sống sót mà chúng ta không biết, đã lâu như thế mà một chút gió cũng không thổi đến, nếu như thực sự có biết thì cả tao lẫn mày đã ngồi bóc lịch từ lâu rồi!”

Gã thọt trợn mắt, nói: “Đấy là mày không biết! Nhưng thực sự là rất quỷ quái! Trưa nay mày đã nhìn thấy cái xương tay trong giếng đó! Cái giếng đó… Cái giếng đó… Còn có ông chủ khách sạn, mày có chú ý ông già đấy không? Giống ông già trưởng thôn hai mươi năm trước y như đúc!”

Lão Ngụy nghĩ vậy, không khỏi run lẩy bẩy, thế nhưng hắn vẫn cố gắng trấn định: “Không chắc, nhỡ đâu chỉ giống thì sao? Nếu như đúng là ông già của hai mươi trăm trước thì chắc chắn sẽ nhận ra chúng ta, không thể không nhớ được.”

Ôn Bạch Vũ vẫn luôn dỏng tai lên nghe, nhưng bọn họ nói chuyện quá mập mờ, căn bản không rõ ràng, càng làm sự hiếu kỳ trong anh tăng mạnh hơn.

Hai mươi năm trước…

Long Bối cổ thôn…

Còn có cái ngọc bài kia…

Lòng anh như bị móng mèo cào cào…

Ôn Bạch Vũ ngồi xổm lâu nên chân bắt đầu tê, hơn nữa đói sắp chết, không ngồi nổi nữa.

Anh hơi nhấc người, muốn đổi một tư thế khác, tránh để tí nữa đứng dậy không được.

Lúc anh hơi dùng sức, đột nhiên cảm thấy đất hơi lún xuống, nhưng chỉ nhẹ thôi.

Ôn Bạch Vũ ban đầu còn tưởng rằng đó là ảo giác nên hơi hơi nhúc nhích một chút.

Rồi bỗng nhiên “Rầm!” một tiếng, theo sau là tiếng anh rêи ɾỉ, đất dưới chân anh đột nhiên sụp xuống.

“Cứu…”

Anh chưa kịp hô hết thì cảm thấy đất bùn nhão đã mai phục mình, độ cao kia hẳn là muốn anh ngã chết tươi.

Ôn Bạch Vũ đầu tiên cảm thấy vô trọng, đầu đau nhót, trước mắt nhất thời tối đen, ngất xỉu.

Anh bị sụp quá nhanh, thấy một khối đất bị sụp xuống, Mặc Sĩ Cảnh Hầu liếc mắt nhìn cửa động, không chút do dự nhảy xuống theo.

“Ai?!”

Gã thọt cùng lão Ngụy giật nảy mình, nếu có người nghe thấy họ nói chuyện thì gay go.

Hai người chạy tới, chỉ thấy dưới đất có một lỗ thủng lớn rất sâu, bên trong đen ngòm, đưa tay vào thì không nhìn thấy năm ngón, căn bản cũng sẽ không thấy được người, nếu quả thật bị ngã xuống thì sẽ chết, e là lành ít dữ nhiều.

Gã thọt sợ đến run bắn: “Cái này… Cái này.. Là mộ! Là ngôi mộ kia!!”

Lão Ngụy trấn an gã: “Đừng sợ, ngôi mộ này sâu, đột nhiên sụp xuống thì ngã chết không thể không thể xảy ra. Trước tiên tránh đi đã, đừng để người khác phát hiện ra.”

Gã què không thể làm gì khác ngoài ôm lấy balo của mình, hai người mới đi được một bước thì lại “Rầm!” một tiếng, giống như ban nãy, đất đột ngột sụp xuống.

“A a a a!!!”

Gã thọt cùng lão Ngụy cùng hét to, trong nháy mắt tất cả đều rơi xuống..

Nửa đầu sau của Ôn Bạch Vũ rất đau, còn có cảm giác buồn nôn và choáng váng…

Nhất định là não bị chấn động rồi, liệu có bị đập đến ngốc không?

Ôn Bạch Vũ một bên nặng nề mở mắt, một bên nghĩ nghĩ.

Cảm giác buồn nôn chóng mặt rất kinh khủng, anh vừa mở mắt ra thì thấy mọi thứ xung quanh đều xoay mòng mòng, nhưng anh rất nhanh liền thở phào, vì Mặc Sĩ Cảnh Hầu đang ở bên cạnh.

Trên bộ quần áo đen của hắn dính chút bụi đất nhưng không hề lôi thôi, hắn đang ngồi dựa bên cạnh anh.

Ôn Bạch Vũ muốn ngồi dậy, nhưng anh phát hiện ra mình chỉ cần cử động hơi mạnh là sẽ rất đau.

“Ai cha…”

Anh hít sâu một hơi, đau đến nỗi chảy đầy mồ hôi lạnh.

Mặc Sĩ Cảnh Hầu nói: “Đừng cử động.”

Nói rồi, hắn đỡ Ôn Bạch Vũ ngồi dậy, để anh ngồi dựa vào vách đá, nói: “Chân cậu gãy rồi.”

Ôn Bạch Vũ: “…”

Anh thực sự khóc không ra nước mắt, số anh là cái số chó gặm gì vậy, đang yên đang lành thì rơi xuống lỗ, đã thế còn gãy cả chân.

Anh ngẩng đầu lên nhìn, không nhìn thấy ánh sáng, cứ coi như là trời tối đi, chí ít cũng phải có tí sáng chứ!

Mặc Sĩ Cảnh Hầu tựa hồ biết anh đang nghĩ gì, bảo: “Lúc cậu ngất, cửa động liền sụp xuống.”

Liền…

Sụp xuống…

Ôn Bạch Vũ chôn mặt vào hai lòng bàn tay, quả thực là họa vô đơn chí, không thể lên được nữa?

Nhưng nghĩ lại nghĩ, kể cả có không bị sụp thì anh vừa bị gãy chân, cao như thế, leo lên thế nào? Không chết là đã muốn đốt nhang lạy tạ thần phật rồi.

Anh hỏi: “Vậy phải làm sao?”

Mặc Sĩ Cảnh Hầu đeo balo lên lưng anh, nói: “Tôi cõng cậu đi.”

Ôn Bạch Vũ nghĩ, giờ cũng chỉ còn biện pháp này.

Anh đeo balo xong, thì thấy hắn hơi cong đầu gối, đối lưng với mình, ra hiệu bảo anh mau leo lên.

Ôn Bạch Vũ khập khiễng đứng dậy, nhào lên lưng hắn, sau đó ôm lấy cổ Mặc Sĩ Cảnh Hầu.

Mặc Sĩ Cảnh Hầu nhẹ nhàng “đeo” Ôn Bạch Vũ lên người, đừng nhìn vóc người hắn không vạm vỡ, đô con, hắn cõng anh rất vững vàng, hơn nữa tấm lưng rất rộng.

Ôn Bạch Vũ nằm sấp trên đó, thực sự rất thoải mái…

Anh nằm trên lưng hắn, nghe tiếng bước đi chậm rãi, thở dài: “Tôi sẽ không bao giờ hiếu kỳ nữa… Đúng là tò mò hại chết mèo!”

Mặc Sĩ Cảnh Hầu ngược lại không trách móc anh, chỉ có anh nói: “Chúng ta đang ở đâu vậy? Tại sao chó ngáp phải ruồi rơi vào cái động này? Lại còn rất sâu nữa?”

Mặc Sĩ Cảnh Hầu ngắn gọn đáp: “Ở trong mộ.”

Anh nhất thời sợ hết hồn: “Trong mộ á?!”

Mặc Sĩ Cảnh Hầu gật đầu: “Con đường này thoạt nhìn giống là đạo động hướng lên trên, nhưng sau đó lại lấp đất, động sâu như thế này, sụp xuống sau một thời gian dài cũng không ngạc nhiên."

Ôn Bạch Vũ nghe hắn nói mộ thì cả người lập tức nổi da gà: “Anh… Anh có mang đèn pin không, tôi muốn bật lên.”

Mặc Sĩ Cảnh Hầu dừng lại: “Có mang theo, còn có cả lương khô và nước, cậu nếu đói thì ăn một chút đi, không biết đến bao giờ mới thoát được.”

Ôn Bạch Vũ nhanh chóng lôi đèn pin ra, quả nhiên có cả lương khô và nước khoáng.

Nhưng nơi này là cổ mộ, chắc hẳn là sẽ có thi thể, rồi bánh ú, xương trắng các loại, anh làm sao ăn được đây, không ói hết ra đã là vạn hạnh.

Anh bật đèn lên, chiếu phía trước cho Mặc Sĩ Cảnh Hầu, cái đạo động này phi thường sâu…

“Soạt… soạt…”

Bốn bề yên tĩnh, Ôn Bạch Vũ chỉ nghe thấy tiếng thở của mình, còn có tiếng bước đi của Mặc Sĩ Cảnh Hầu, hơi ghê ghê.

Anh lúc nào cũng cảm giác không có âm thanh gì quả thực đáng sợ, liền tìm đề tài mở miệng: “Anh nói xem, trong mộ này liệu có quỷ không?”

Mặc Sĩ Cảnh Hầu bình thản bảo: “Còn xem mộ chủ thế nào đã.”

Ôn Bạch Vũ: “…”

Có thể nói chuyện tử tế được không! Ôn Bạch Vũ cảm thấy chỉ cần một lời của Mặc Sĩ Cảnh Hầu sẽ kéo hết những lời anh định nói trở lại, lúc này đáng nhẽ phải ôn nhu bảo: “Đừng sợ, cho dù có quỷ thì vẫn còn có tôi.” các loại các loại chứ!

Ôn Bạch Vũ im lặng được hai phút, sau lưng lại bắt đầu ngứa ngáy: “Gã thọt cùng lão Ngụy kia nói bọn họ lấy ngọc bài tự trong mộ, liệu có phải là ngôi mộ này không?”

Mặc Sĩ Cảnh Hầu vẫn là rất bình thường bảo: “Không biết.”

Ôn Bạch Vũ: “…”

Nếu không phải Ôn Bạch Vũ hiểu tính cách của hắn, thì cứ đáp gọn như thế, người khác sẽ cho rằng hắn đang khinh bỉ!

Mặc Sĩ Cảnh Hầu đột nhiên dừng chân, Ôn Bạch Vũ cũng căng cứng, hỏi: “Sao thế?”

Hắn đáp: “Không sao, tôi có cảm giác đạo động này sẽ trực tiếp đi tới mộ thất.”

Hắn nói xong, Ôn Bạch Vũ liền ló đầu ra nhìn, đạo động đã sắp hết, phía trước có một cửa động, Mặc Sĩ Cảnh Hầu cõng anh vào đó.

Đi qua cửa động, phía trước rộng rãi, là thạch thất khổng lồ, bốn mặt tường đều được điêu khắc hoa văn cùng đồ đằng.

Ôn Bạch Vũ liếc mắt liền nhận ra được đồ đằng kia: “Nhìn kìa, giống hệt đồ đằng ở ngôi một lần trước, là Phượng Hoàng!”

Anh còn nhớ ngôi mộ đó, có khắc một đoạn về cố sự của Tương Vương Tây Chu cùng Phượng Hoàng, bởi vì Tương Vương được Phượng Hoàng che chở, bân tường thụy nên mới dùng đồ đằng Phượng Hoàng.

Ôn Bạch Vũ hỏi: “Lẽ nào ngôi mộ này liên quan với ngôi mộ trước đó?”

Mặc Sĩ Cảnh Hầu chỉ lắc đầu mà không nói lời nào, hắn nhìn chằm chằm đồ đằng trên tường một hồi, sau đó thu ánh mắt, bảo: “Bên kia còn có đường.”

Trong thạch thất này không có quan tài, hiển nhiên không phải nơi chủ mộ an nghỉ, nhưng lại đặt rất nhiều đồ cúng, còn có mấy cái đỉnh lớn, nơi này giống phòng chứa đồ hơn.

Mặc Sĩ Cảnh Hầu cõng Ôn Bạch Vũ đi tiếp, lúc đi qua chỗ cái đỉnh, Ôn Bạch Vũ có chút ngạc nhiên, thuận tiện rướn cổ vào bên trong nhìn, nhất thời ngẩn ra.

Anh nhanh chóng vỗ vai hắn: “Chờ đã, chờ đã! Trong đỉnh có người, là một đứa trẻ!”

Mặc Sĩ Cảnh Hầu dừng chân, quay đầu nhìn.

Trong đỉnh có một đứa trẻ khoảng sáu, bảy tuôi đang nằm trong đó.

Thằng bé nằm co ro, mặc trang phục của người dân Long Bối cổ thôn, ngực đeo vòng khóa trường mệnh [1], hai mắt nhắm chặt.

Ôn Bạch Vũ thấy mặt nó trắng bệnh, đôi môi hơi mất huyết sắc nhưng người còn sống, hỏi: “Trẻ con trong thôn sao? Tại sao nó lại ở chỗ này?”

Anh vừa nói xong thì thấy đứa nhỏ nhúc nhích một chút, sau đó hai mắt mở ra.

Màu đỏ của máu…

Mặt anh lập tức trắng bệch, đứa nhỏ kia hơi động đậy, bây giờ anh mới phát hiện ra, đứa nhỏ này không có tay phải…

——————————————–

[1]: Còn đươc gọi là “Khóa đỡ đầu”. Đây là một loại trang sức dành cho trẻ con thời Minh và thời Thanh. Theo tập tục, chỉ cần đeo loại vòng này thì có thể tích đức đuổi tà, “khóa” lại sinh mệnh. Cho nên sau khi được sinh ra, các bé sơ sinh sẽ được đeo thứ trang sức này cho đến khi trưởng thành. Vòng khóa mệnh này thường được tạo hình giống với ổ khóa cổ đại, có vòng cổ, vòng tay hay thậm chí là bấm ở rốn. Vật này chủ yếu là để phù hộ đứa trẻ lớn lên khỏe mạnh, cho nên được gọi là “khóa trường mệnh”. Bởi y học cổ đại không phát triển, tỉ lệ tử vong ở trẻ con là rất cao, vì thế cha mẹ thường khẩn cầu đấng tối cao phù hộ con cái của họ, để thần nhận đứa trẻ là con nuôi, cầu đứa nhỏ bình an lớn lên. Bởi vì thế mặt khóa thường khắc hình ảnh thần minh hoặc văn tự trừ tà với niềm tin có thể mượn thần lực để “khóa” mạng đứa con lại, tránh thoát bệnh ma. Theo quy củ, trẻ con sẽ đeo vòng khóa, khi kết hôn mới được tháo xuống. Vòng khóa này đương nhiên thể mở, đặt tại nơi viết bùa, cũng có chìa khóa mở nhưng không cần thiết. Cũng có loại khóa tương đối đơn giản khác. Thường thì trên mặt khóa sẽ khắc những câu chúc may mắn như: “Dài mệnh phú quý”, “Sống đến trăm tuổi” hay “Ngọc đường phú quý”, mặt sau điêu khắc đồ án “Kỳ lân ban con” hay “Nam tử đăng khoa”. Tùy vào mục đích sử dụng hoặc đối tượng cần đeo mà mặt khóa này có thể khảm vàng gắn ngọc, thiết kế đa dạng. (Tìm hiểu trên Baike vạn năng)