Quyển 1 - Chương 2

Lâm Thần Dã bưng chén canh lên uống một ngụm, không biết canh này đã cho bao nhiêu muối uống vào mặn muốn chết, Lâm Thần Dã thiếu chút nữa đã nhổ ra. Hắn không cần đoán cũng biết do người nào làm, thật là một trò đùa dai nhàm chán.

Hắn ngẩn đầu lơ đãng nhìn thoáng qua, Lâm Hạo đang chờ xem phản ứng của hắn, cậu thấy hắn nhìn qua lập tức đối với hắn cười ngọt ngào, một nụ cười tràn ngập ác ý.

Lâm Thần Dã im lặng buông thìa xuống. Cho dù có cáo trạng cũng vô dụng, đó chỉ tính là một trò đùa dai nhỏ của trẻ con, cha chỉ biết nói hắn là anh trai thì phải biết nhường em đừng chỉ vì có chút việc mà nhỏ nhen không bỏ.

Nhìn thấy hắn không uống xong chén canh Lâm Hạo lập tức giơ lên khuôn mặt nhỏ ngây thơ trong sáng cố ý hỏi: "Anh ơi có phải do mẹ nấu canh củ sen hầm xương sườn không ngon khiến anh cảm thấy bất mãn sao?"

Lâm Thần Dã đối với việc rõ ràng cậu biết được mà còn cố ý hỏi rất là chán ghét, nhiều năm như vậy Lâm Hạo không biết mệt mà luôn làm những trò để ức hϊếp hắn, thật không biết đến tột cùng vì sao cậu lại chấp nhất như thế.

Cha Lâm lười đến mức không muốn ứng phó bọn họ, ông đã phát chán cái trò mèo của hai anh em, không kiên nhẫn nói: "Khó có được bữa mẹ anh xuống phòng bếp, mau ăn đi, chớ có làm cho mẹ anh đau lòng!"

Lâm Thần Dã cúi đầu, buồn không hé răng cầm lấy cái muỗng đưa về phía miệng mà uống, một bộ dáng vô cùng ủy khuất đáng thương không dám lên tiếng. Lâm Hạo thấy vậy trộm cười ở trong lòng, đôi mắt thuộc về trẻ con lại lóe lên ánh mắt ác độc.

Sự tức giận đạt tới giá trị cực hạn, Lâm Thần Dã căm giận uống canh, một âm thanh kỳ quái lại một lần nữa vang lên trong đầu hắn.

"Đinh —— hệ thống thôi miên nguyện vì ký chủ mà bài ưu giải nạn, hoan nghênh ký chủ xem xét sử dụng."

Lâm Thần Dã dừng động tác ăn canh một chút nhưng rất mau khuôn mặt không thay đổi tiếp tục đưa canh vào miệng.

Thanh âm này cuối cùng cũng khiến cho hắn chú ý, hắn ngưng thần ở trong đầu lật xem giao diện hệ thống không biết từ đầu xuất hiện này. Đây là một cái hệ thống thôi miên, nó có thể dạy hắn cách thôi miên người khác.

Hiện tại cấp bậc thôi miên của hắn là 0, hệ thống mới tặng cho hắn một phần quà lớn nó có thể phụ hắn hoàn thành việc thôi miên.

Lâm Thần Dã có chút kinh ngạc, thứ này hoàn toàn vượt xa nhận thức của hắn vì dẫu sao hắn vẫn chỉ là thiếu niên đối với vật mới này là một việc khó mà tiếp thu được, huống chi cái này là một cơ hội tốt để hắn có thể trả thù mẹ kế và em trai.

Khóe miệng của Lâm Thần Dã cong lên, không chút do dự tiếp nhận cái được gọi là hệ thống thôi miên này.

Dùng xong cơm tối, hắn gấp không chờ nổi về phòng nghiên cứu một chút, mở ra bao quà tặng trong đó là một cái lục lạc thôi miên và kèm theo 1000 tích phân, cái lục lạc này có thể phụ trợ cho người mới tiến hành thôi miên, chờ sau này cấp bậc càng cao liền có thể trực tiếp dùng đôi mắt tiến hành thôi miên con mồi.

Về tích phân thì có thể dùng để mua sắm vật phẩm ở hệ thống thương thành, hiện tại thì thương thành chưa mở ra do đó trên các vật phẩm đều mang theo một cái khóa nhỏ. Hắn đọc sơ lược một chút giao diện thương thành, phát hiện ở bên trong có đủ loại vật phẩm thần kỳ.

Có nước biến đổi giới tính và viên cải tạo nhìn có vẻ là vật phẩm thần kỳ, ngoài ra còn có ngọn nến và roi da nhìn như là vật phẩm bình thường.

Nếu không tiến hành thử nghiệm thì vĩnh viễn cấp bậc sẽ không tăng lên được, Lâm Thần Dã là người thuộc phái hành động, hắn nghiên cứu cách sử dụng đạo cụ một chút sau đó đi xuống lầu dùng lục lạc thí nghiệm trên người bảo mẫu đầu tiên, dẫu sao hắn vẫn còn nhỏ dù cho thôi miên không thành công thì dì bảo mẫu cũng chỉ cho rằng hắn đang nói giỡn, sẽ khiến không gây ra chuyện lớn.

Sau khi nhờ sự trợ giúp của lục lạc thôi miên, quả nhiên dựa theo lời nói của hắn dì bảo mẫu đờ đẫn mà đi làm cho hắn một dĩa cánh gà nướng. Lời nói của cái hệ thống thôi miên này thế mà là sự thật!

Nhìn biểu hiện sau khi thôi miên con mồi ở mức số 4 (thôi miên ở cường độ thấp), Lâm Thần Dã hưng phấn một đêm không ngủ, sáng sớm ngày hôm sau thừa dịp không có ai chú ý tới hắn, lặng lẽ tiến vào phòng em trai.

Lâm Hạo đang ở trong phòng tắm rửa mặt, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn dính đầy vệt nước. Nghe thấy cửa có động tĩnh, cậu kinh ngạc quay đầu lại thấy Lâm Thần Dã đứng tại cửa, trong lòng đầu tiên là kinh ngạc, sau đó là cơn tức giận nổi lên.

Cậu lấy khăn lau lung tung trên mặt một phen, không vui nói: "Ai cho phép anh bước vào phòng tôi! Mau cút đi!"

Lâm Thần Dã không có làm theo mà chỉ lấy ra một cái lục lạc cho cậu nhìn.