Quyển 1 - Chương 3

Lục lạc màu vàng ở trước mặt cậu nhẹ nhàng lay động, Lâm Hạo không hiểu được mà nhìn thoáng qua sau đó liền không thể rời mắt được.

Tiếng đinh linh của lục lạc không ngừng vang bên tai, trước mắt hiện lên một hình ảnh màu vàng lập lòe, đôi mắt to xinh đẹp hiện lên một tia mờ mịt.

Cùng với tiếng vang của lục lạc, Lâm Thần Dã nhẹ giọng nói: "Em trai ngoan, buổi tối tới phòng của anh trai được không?"

Lâm Hạo nhìn cái lục lạc màu vàng không ngừng lay động ở ngay trước mặt, trong mắt hiện lên sự giãy dụa kịch liệt.

Lâm Thần Dã dần dần lay động tần suất nhanh hơn, ở bên tai em trai từ từ nói: " Từ nay về sau em phải nghe lời anh trai, anh trai nói em đi về hướng đông, em không thể đi về hướng tây, anh bảo em

buổi tối phải đến phòng anh thì em không được phép cự tuyệt."

Thanh âm đinh linh đinh linh đâm vào đại não Lâm Hạo, trong mắt cậu hình ảnh lập lòe cuối cùng cũng dừng lại, ánh mắt lúc này trở nên có chút dại ra.

Lâm Thần Dã tiếp tục lắc lục lạc trong tay, mê hoặc nói:

"Bên trong c̠úc̠ Ꮒσα của em đặc biệt ngứa, muốn dươиɠ ѵậŧ của anh trai thọc vào giúp em. Buổi tối đúng 12 giờ, em tránh người khác nhìn thấy trộm tới phòng anh trai, dùng cái c̠úc̠ Ꮒσα đang ngứa của em cưỡi côn ŧᏂịŧ lớn anh trai. Ngoan, anh ở phòng đợi em, lúc tới nơi không được phép mặc qυầи ɭóŧ."

"Vâng, anh trai ở trong phòng đợi em…."

Lâm Hạo ngốc ngốc lặp lại một câu, khuôn mặt nhỏ mờ mịt giống như một con rối gỗ bị khống chế, không hề có thần thái của người bình thường.

Lâm Thần Dã tiếp tục thôi miên nói: "Những gì phát sinh trong phòng vệ sinh này sau khi em rời khỏi đều sẽ không nhớ rõ, em vẫn là em của ban đầu, nhưng đến khi di động chỉ đến 12 giờ đêm thì em một lần nữa tiến vào trạng thái thôi miên."

Lâm Thần Dã có chút tiếc nuối nhìn cậu đi ra ngoài, hắn liếc mắt xem giao diện hệ thống, tích phân đã tăng lên 500 rồi, đằng sau Lâm Hạo hiện lên chỉ số 4 (thôi miên cường độ thấp). Loại thôi miên cường độ thấp này dễ dàng bị người khác nhìn ra được, giờ chỉ có thể chờ đến đêm mọi người đều ngủ rồi bảo cậu lại đây.

.......

Kim đồng hồ nhảy lên đúng 12 giờ đêm khuya, sắc trời một mảnh đen tối, toàn bộ người bên trong biệt thự đã ngủ.

Hành lang chỉ hiện lên một chút sáng của ánh trăng, một cái thiếu niên trắng nõn đáng yêu ở thân dưới trần trụi đi lại trên hành lang đen như mực, hai chân trơn bóng vừa trắng vừa mềm đi trên con đường tối đen nhìn có vẻ vô cùng dụ hoặc.

Sau khi đi qua ba gian cửa phòng, cuối cùng thiếu niên dừng trước một gian phòng ngủ xa lạ. Cậu nắm cái tay nắm cửa màu vàng có khắc hoa sau đó nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, ánh mắt mờ mịt đi vào căn phòng xa lạ.

Lâm Thần Dã chưa đi vào giấc ngủ, đang vẫn luôn chờ đợi đứa em trai tốt đáng yêu của mình, hắn nằm ở trên giường tùy ý đánh giá thiếu niên ở trước cửa, trên mặt kìm nén không được mà lộ vui sướиɠ đắc ý, không có nửa phần ý tứ muốn đứng dậy.

Lâm Hạo chậm rãi bước đến trước giường, trên người cậu mặc cái áo ngủ hình con vịt, quần ngủ đã cởi, hai chân trơn bóng hoàn toàn bại lộ trong không khí, hai cánh mông trắng nõn nửa che nửa lộ, nhìn gợi cảm muốn chết.

Lâm Thần Dã nhịn không được giơ tay sờ cánh mông nhỏ mềm của cậu, cảm xúc mềm mại làm trong lòng hắn có hơi hơi nhộn nhạo một chút, côn ŧᏂịŧ dưới háng thế mà lại cứng lên.

Lâm Thần Dã có chút kinh ngạc dù sao đây cũng là người mà trong lòng hắn hận nhất, hắn cho rằng chính mình phải tuốt một chút mới có thể cứng lên được, không nghĩ tới thân thể thiếu niên thế mà chịu không nổi trêu chọc.

Lâm Hạo vẻ mặt mờ mịt xốc cái chăn trên người Lâm Thần Dã lên, hiện ra thân thể trơn bóng của thiếu niên.

Lâm Thần Dã cố ý hôm nay tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ ngủ vì vậy ngay cả qυầи ɭóŧ cũng không mặc, chính là để dễ dàng cᏂị©Ꮒ em trai ác độc của mình. Lâm Hạo chậm rì rì bò lên giường, tách hai chân ra cưỡi trên thân thể trần trụi của anh trai.

Ánh trăng đêm nay thập phần liêu nhân, cặp đùi trắng nõn cứ như vậy cưỡi trên cái eo mẫn cảm của hắn, cái mông nhỏ bầu bĩnh ở trên phần hông mình nhẹ nhàng cọ xát, Lâm Thần Dã nhìn mà máu mũi muốn phun ra ngoài.

Thiếu niên non nớt cưỡi ở trên hông hắn, chủ động mở cúc hoa phấn nộn ra nhắm ngay côn ŧᏂịŧ thô to chậm rãi ngồi xuống.

Trong chớp mắt miệng huyệt bị đâm thủng, Lâm Hạo thống khổ ngưỡng đầu lên, trên khuôn mặt non nớt tràn đầy đau đớn, một giọt máu diễm lệ theo đùi chảy xuống làm cái đùi tuyết trắng nhiễm sắc khí dâʍ đãиɠ.

“Đau quá…… Không……”

Trong mắt Lâm Hạo hiện lên một tia giãy giụa, cơn đau đớn do bị xé rách làm sự mờ mịt trong đầu cậu đột nhiên hiện lên một chút ý thức.

Nhìn thấy cậu dưới cơn đau phảng phất muốn tránh thoát không chế, Lâm Thần Dã nhanh tay lấy ra lục lạc ở trước mặt nhẹ nhàng lay động, vừa rung chuông vừa mê hoặc nói:

"Như thế mà đau? Không phải em thích nhất là bị làm đau sao? Càng đau thì em mới cảm thấy sung sướиɠ, hiện tại cái mông ngứa đã bị cắm đổ máu hẳn là em nên sướиɠ muốn bắn chứ….."