Quyển 1 - Chương 1: Tiểu thiếu gia kiêu căng bị anh trai thôi miên cải tạo thành song tính

Tui là quản lý mới của truyện, đăng lại từ đầu nha mọi người.

--------------------------------------------

"Bộ anh không nghe thấy tôi bảo đem đồ đến cho tôi sao! Ánh mắt đó của anh là sao! Cút đi! Thấy anh là chướng mắt!"

Lâm Thần Dã bị em trai đẩy xuống cầu thang, một đường lăn ngã xuống tầng dưới, toàn thân bị ngã đau đến mức sắp tan thành từng mảnh. Lâm Thần Dã té ngã đầu váng mắt hoa, nhưng không đợi hắn phục hồi lại tinh thần thì trong đầu đột nhiên phát ra âm thanh kỳ quái của máy móc.

Đinh —— đã trói định hệ thống thôi miên, mời ký chủ quan sát đánh giá.

Lâm Thần Dã sửng sốt một chút, tưởng rằng bản thân té ngã đến mức ù tai nên cũng không quá để ý.

"Đồ ngu ngốc! Có đứng mà đứng cũng không vững!"

Thiếu niên hiện lên vẻ mặt kiêu căng, trên tay cầm phần thưởng thi đấu mới vừa đoạt lấy từ anh trai, bước xuống cầu thang, nhìn thoáng qua cậu có vóc người chưa phát triển hoàn toàn, trên khuôn mặt nhỏ tuấn tú mang theo vài nét đầy đặn đáng yêu của trẻ con.

So với khuôn mặt nhỏ tinh xảo đáng yêu thì thiếu niên lại tràn ngập tính khí ngạo mạng, trào phúng "Này là do anh không đứng vững nên mới ngã xuống, vì vậy cùng tôi không có liên quan gì!"

Lâm Thần Dã đã quen bị ức hϊếp, không rên một tiếng từ trên mặt đất bò dậy. Hắn biết có cáo trạng với cha cũng vô dụng, trong lòng cha có sự thiên vị, dù sao tình huống như thế này cũng không phải xảy ra lần đầu tiên.

Bắt đầu từ ngày mẹ kế vào nhà, sau đó em trai được sinh ra thì luôn tìm mọi cách gây khó dễ với hắn, ví dụ như khi chuẩn bị ngồi xuống ghế dựa liền bị người ta đột ngột dịch chuyển, cố tình làm hắn vấp ngã, bị cướp đi đồ chơi, tranh vẽ bị xé rách, cùng với những đứa nhỏ nhà có tiền khác ức hϊếp hắn……

Khác với vẻ đẹp tinh xảo của em trai, diện mạo Lâm Thần Dã vô cùng bình thường. Lâm Thần Dã lớn lên giống mẹ, mẹ hắn chính là người vợ đầu của cha, bàn về tướng mạo hay là xuất thân đều thực bình thường.

Sau khi cha hắn gây dựng sự nghiệp thành công liền vứt bỏ vợ cả, lập tức cưới Tô Như Mộng một người mềm mại, nhu thuận, mỹ lệ.

Vốn dĩ Lâm Thần Dã sống cùng với mẹ, chính là vào thời điểm 7 tuổi mẹ của hắn qua đời do tai nạn xe cộ, Lâm Thần Dã đáng thương được cha đưa đi, cứ tưởng rằng cha sẽ giống như mẹ đối đãi tốt với hắn, ai ngờ mẹ kế cùng con trai mẹ kế sinh đều là người ác độc.

Mẹ kế không khuyên can khi hắn bị con trai nhỏ của bà ức hϊếp, cha căn bản không quan tâm những chuyện về hắn, đối với hành vi đó làm như không thấy, Lâm Thần Dã còn nhỏ tuổi đã thương tích đầy mình thậm chí có một lần bị em trai đẩy xuống bể bơi thiếu chút nữa là chết đuối.

Lâm Thần Dã không hiểu được đều cùng là con trai của cha nhưng vì cái gì cha chỉ yêu thương em trai còn đối với sự đau khổ của hắn lại làm như không thấy. Oán hận trong lòng hắn không có chỗ phát tiết, ở trong cái nhà này hắn chỉ là một sự tồn tại hèn mọn, căn bản không có người để ý tới hắn, quan tâm đến cảm xúc của hắn.

Buổi chiều đồng hồ điểm 6 giờ, cha Lâm tan tầm về nhà, Lâm Hạo tố cáo thái độ ngạo mạn của anh trai, sau đó làm nũng nói những lời ngọt ngào: "Cha ơi! Cuối cùng cha cũng về rồi! Hôm nay mẹ tự mình xuống bếp, cha có vui không?"

Cha Lâm xoa đầu con trai nhỏ, trên mặt tươi cười lộ ra sự hiền từ của một người cha. Lâm Thần Dã mím môi nhìn một màn cha con tình thâm này, trong lòng nổi lên từng trận chua xót.

Hắn cũng đi qua kêu lên một tiếng cha nhưng cha Lâm chỉ lãnh đạm gật đầu, thái độ đối đãi với Lâm Hạo hoàn toàn khác xa. Nếu bị người ngoài thấy được ai cũng sẽ không nghĩ hắn với Lâm Hạo đều là con trai của cha.

Cha Lâm có thái độ đối xử với hai người con trai khác biệt quá lớn, Lâm Thần Dã ở trong cái nhà này chính là một sự tồn tại dư thừa, căn bản không có người hoan nghênh hắn ở trong cái nhà này.

Hôm nay mẹ kế tự mình xuống bếp, vết thương do bị té ở trên người phát ra từng trận đau đớn, Lâm Thần Dã căn bản không có tâm trạng ăn uống, hắn ngồi chết lặng ở trên bàn cơm cùng dùng bữa tối với ba cái gọi là người nhà.

Từ bên ngoài sẽ không nhìn ra vết thương trên người hắn, bởi vì sợ bị cha mắng cho nên Lâm Hạo rất ít khi đánh trên mặt hắn, dù có bị thương cũng sẽ nói do hắn không cẩn thận té ngã.

Mẹ kế cùng với bảo mẫu, tài xế đều chỉ hướng về Lâm Hạo mà bảo vệ, Lâm Thần Dã tuổi còn nhỏ đã bị những kẻ giả bộ làm nhân chứng khiến cho cực kỳ ủy khuất, vài lần bị oan uổng như thế từ đó về sau không hề đến cáo trạng với cha nữa.

Cha cũng không có để ý tới việc nhỏ này, ông luôn tùy tiện nói một câu kêu hắn đi đường cẩn thận một chút.