Viên Tiểu Hổ chưa kịp phản đối thì đôi mắt trong xanh của cậu đột nhiên nhìn thấy tấm biển quảng cáo lớn ngoài trời chói lóa và có phần gây sốc ngoài cửa sổ xe.
Ánh mắt Viên Kỳ như thế rung động, vô thức quay đầu lại nhìn.
Vẻ nghệ thuật trên bảng quảng cáo chỉ là thứ yếu, dễ thấy nhất chính là dòng chữ trên đó.
——[XYTV] Lễ hội âm nhạc đêm giao thừa trực tuyến 2036.
Viên hổ con vừa mới thoát khỏi trạng thái choáng váng, đột nhiên nhận được một cú sốc lớn.
Cậu quay đầu lại và mở to mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lệ Hướng Bạch cảm giác được thân thể ấm áp của hổ con dưới lòng bàn tay mình đột nhiên cứng lại thì ngây người một lúc, anh mơ hồ hiểu được ý đồ của hổ con, hơi xoay người rồi đặt hổ con lên ghế phụ.
Chú hổ con thoát khỏi sự kiềm chế và lấy lại tự do ngay lập tức nhảy ra hàng ghế sau đã được thu hồi của chiếc xe, tóm lấy khung leo mèo rồi nhảy lên lan can trên cùng và dán người vào kính cửa sau xe và nhìn chằm chằm vào biển quảng cáo lùi dần về phía xa.
Biển quảng cáo rất lớn, ngay cả khi xe của họ đã đi được một quãng đường nhất định.
Viên Kỳ vẫn nhìn rõ ràng chữ viết rõ ràng trên tấm biển lớn.
Bảng quảng cáo khổng lồ thực sự ghi năm 2036 thay vì năm 2022.
Cách biệt 14 năm... so với thời gian mà Viên Kỳ nhớ.
Vì vậy, sự thức tỉnh của cậu không phải mất hơn mười ngày mà là mười bốn năm?
Cậu bị suy nghĩ này làm cho đau đầu.
Đột nhiên Viên Kỳ hiểu được một ít chuyện xảy ra trong ngày hôm nay.
Tại sao chiếc lều ngụy trang kỹ thuật số của cậu lại tích tụ nhiều bụi đến vậy?
Tại sao phong cảnh trên đường đi lại thay đổi nhiều như vậy?
Vì sao khu biệt thự xây dang dở cậu từng ở bỗng trở nên lộng lẫy như khu nghỉ dưỡng!
Thời gian có khả năng thay đổi mọi thứ.
Viên Kỳ dẫm lên xà ngang của khung leo mèo, ngơ ngác nhìn đường phố bên ngoài qua cửa sổ sau.
Theo lộ trình, chiếc xe đã rẽ vào con đường mà nhiều lần cậu đã đi bộ qua trước khi thức tỉnh.
Gần như không thể nhận ra những con phố quen thuộc một thời ngoại trừ phương hướng và một vài tòa nhà nổi bật.
Qua 5 năm, sức mạnh xây dựng của đất nước hùng mạnh cũng có thể thay đổi cả con đường.
Huống chi Viên Kỳ đã mất tích mười bốn năm rồi...
Mặc dù thời gian trôi qua đột ngột cũng không có ảnh hưởng đến một người cô độc như cậu, nhưng Viên Kỳ vẫn cảm thấy có chút buồn bã.
Cậu vẫn là một chàng trai 20 tuổi.
Đột nhiên cậu đã lớn hơn nhiều... Không thể nghĩ nhiều như thế!
Cậu vẫn như năm 20 tuổi, chưa thực sự trưởng thành, cùng lắm xem như xuyên không vậy!
Sau khi xác định mình xuyên không thì chiếc đuôi của Viên Tiểu Hổ cuộn lại.
Cuối cùng cậu cũng bằng lòng nhảy khỏi cửa sổ sau xe và quay người chạy lên ghế trước của xe.
Lệ Hướng Bạch nhìn hổ con chạy lại phía mình, tự nhiên vươn tay ôm lấy hổ con vào lòng và quen tay nắn chân hổ con.
Quả nhiên là một chú hổ con tin tưởng và dựa dẫm vào anh.
Tâm hồn đơn giản, thẳng tanh, đáng yêu không chút nao núng của cậu làm cơ duyên với anh ngày càng sâu hơn, anh nên tận lực dạy dỗ và bảo vệ cậu!
Viên Kỳ được đổi chỗ vì người nào đó quá nhanh tay: ...
Rõ ràng mục tiêu của cậu là ghế phụ mà!
Viên Kỳ co rút móng vuốt hổ nhỏ đang bị nhào nặn, đang muốn vùng vẫy thì nghe thấy người đàn ông phía trên đầu nói gì đó.
“Tôi tên là Lệ Hướng Bạch, trước khi cậu trưởng thành thì tôi sẽ tạm thời làm người lớn trong nhà của cậu.”
“Cậu có thể gọi tôi bằng tên hoặc có thể gọi tôi là anh Lệ.”