Chương 20

Viên Kỳ từ lâu đã không nhận được sự chăm sóc nào từ người thân khi nghe vậy thì hơi sửng sốt.

Dù người đàn ông tên Lệ Hướng Bạch này luôn nói chuyện với giọng lạnh lùng như băng.

Nhưng không thể không nói, Viên Kỳ có chút cảm động.

Giống như khi người này nói từ “ngoan” với giọng nghiêm khắc nhất trước đây.

Viên Tiểu Hổ đột nhiên bình tĩnh lại và lặng lẽ nằm trong vòng tay của Lệ Hướng Bạch.

Đương nhiên, điều này không có nghĩa là Viên Kỳ sẽ ngoan ngoãn nghe theo chỉ dẫn của Lệ Hướng Bạch.

Chủ yếu cậu muốn tìm hiểu một điều.

Tại sao sân biệt thự xinh đẹp của cậu lại thông với phòng họp của một công ty đa quốc gia hàng đầu?

Chú hổ con cực kỳ ngoan ngoãn trong lòng anh một lần nữa khiến cho Đại Diêm Vương nhận ra mối liên hệ tình cờ giữa bọn họ, một tay xoa xoa chân, tay kia gãi gãi đôi tai đáng yêu của chú hổ con.

Không lâu sau, xe của Lệ Hướng Bạch rẽ vào khu biệt thự nơi Viên Kỳ ở.

Sau khi xe đi qua đoạn đường cong, xe vào biệt thự hoành tráng của cậu.

Lúc này Viên Kỳ đã muộn màng phát hiện.

Cửa biệt thự của cậu tuy vẫn giống như trước nhưng có vẻ như đã được chỉnh sửa thành loại dùng điều khiển điện từ xa.

Khi xe của Lệ Hướng Bạch tiến vào biệt thự, Viên Kỳ cũng ngẩng đầu lên muốn tìm hành lý của mình.

Dường như lúc đó cậu vội vã đi vào nên đã để hành lý ở cửa biệt thự.

Tuy nhiên, chiếc túi thể thao và chiếc vali lớn của cậu không có ở sân biệt thự.

Viên Kỳ bối rối bị Lệ Hướng Bạch dẫn xuống xe, đi vào biệt thự, đi tới ghế sô pha hình tròn trong phòng khách.

Lệ Hướng Bạch giơ tay sờ đầu hổ con nói.

“Ở nhà đừng chạy lung tung, đợi tôi về nhé.”

“Phòng của cậu ở phía bên trái cầu thang lầu hai, hành lý cũng ở đó, lát nữa cậu có thể lên xem sau.”

Lệ Hướng Bạch nói xong, lại niết mạnh chân hổ rồi đặt hổ con lên ghế sô pha.

Giữa cuộc họp, anh cùng hổ con ra ngoài mua hóa mao cao nên một số nhiệm vụ vẫn chưa giao xong.

Viên Tiểu Hổ thì lại hoàn toàn bối rối với ý nghĩa trong hai câu của Lệ Hướng Bạch.

Hành lý của cậu có ở trên đó thật không?

Làm sao người đàn ông này biết đó là hành lý của cậu chứ?

Anh ta có thấy lạ là hổ con lại có hành lý không?

Vì vậy, trong lúc nhất thời, Viên Tiểu Hổ ngồi xổm trên ghế sô pha trông đặc biệt đáng yêu.

Vì vậy, Đại Diêm Vương lại không do dự dịu dàng sờ sờ đầu hổ con một lần nữa, sau khi thở ra một hơi gần như không nghe được, anh quay người rời đi.

Con hổ con đang ngồi trên sô pha chợt tỉnh táo lại, nhìn Lệ Hướng Bạch đi ra khỏi tiền sảnh biệt thự, cậu đứng dậy chạy lên cầu thang xoắn ốc trong nhà đến căn phòng bên trái căn phòng thứ hai của biệt thự.