Chương 14

Lệ Hướng Bạch nâng tay xoa trán hổ con, nghe tiếng kêu lộ ra sự oán giận, lo sợ và do dự của cậu thì anh lại lấy kẹo vị gà rán chua ngọt rồi nhét vào miệng hổ con.

Viên Kỳ vốn đang bực bội chợt giật mình khi miệng đột nhiên có gì đó tròn tròn, cậu hơi rụt cổ lại mở mắt nhìn về viên kẹo mà người đàn ông lạ lẫm đưa qua.

Viên Kỳ: …

Ăn đồ người lạ cho 1 lần là thất bại 1 lần.

Cậu nên nhớ bài học đó và không mắc lừa lần 2!

Viên Kỳ lập tức giơ chân mèo giận dữ đạp vào mu bàn tay người đó, kiên định từ chối.

Chuyện gà rán thì bỏ qua đi.

Còn viên kẹo này thì là sao đây?

Đường đường là Đại Cùng Kỳ dù bị gà rán mê hoặc.

Nhất định sẽ không bị viên kẹo này khuất phục!

Nhưng Viên Kỳ không có sức chống cự với các loại thịt.

Dưới sự uy hϊếp của móng vuốt mèo, viên kẹo trong ngón tay kia không di chuyển vẫn tỏa ra hương vị gà rán chua ngọt thơm phức kí©h thí©ɧ vị giác và sự thèm ăn của cậu.

Viên Kỳ nuốt nước miếng.

Cùng lúc đó, cậu vô thức khẽ cử động chóp mũi màu sáng của mình để ngửi mùi thơm nồng trong không khí.

Ừm…

Cậu chỉ ngửi thôi, không ăn!

Ý cười trong mắt Lệ Hướng Bạch càng sâu, anh thuận theo động tác đánh hơi của hổ con, bình tĩnh đưa viên kẹo từ từ tiến gần hổ con.

Càng gần thì vị càng thơm và hấp dẫn.

Động tác hít hít của Viên Kỳ càng lúc càng nhanh, cậu vô thức vươn đầu lưỡi liếʍ lên viên kẹo.

Hương vị của món gà rán chua ngọt bậc thầy lập tức bùng nổ trong miệng, tạo ra cảm giác thèm ăn mãnh liệt cho người yêu thích thịt, đồng thời, sức mạnh thuần khiết và dồi dào ẩn chứa trong viên kẹo lập tức xoa dịu nhu cầu sức mạnh cực độ của Viên Kỳ, cảm giác dễ chịu thoải mái toát lên từ vị giác đến tâm hồn.

Vì vậy, sau khi Viên Kỳ kiên trì được hai giây, cậu đã rất không có nguyên tắc mà từ bỏ phản kháng.

Móng vuốt của mèo con chuyển từ chống cự sang đè ép, giữ lấy ngón tay của Lệ Hướng Bạch rồi liếʍ viên kẹo trên tay anh.

Ánh mắt của Lệ Hướng Bạch càng ngày càng dịu dàng, khí tức cực kỳ u ám của Diêm Vương cũng trở nên ôn hòa hơn rất nhiều, nhân viên của cửa hàng đứng đối diện cứng đờ, cô vô thức thở phào nhẹ nhõm.

Nhân viên của cửa hàng thực sự chưa bao giờ trải qua cảm giác này.

Cửa hàng thú cưng có rất nhiều người ra vào, cô đã gặp đủ loại người.

Chỉ cần là người nuôi thú cưng thì sẽ có sự dịu dàng ở một mức độ nhất định.

Tuy nhiên khi người đàn ông cao lớn trước mặt mở cửa bước vào, nhân viên của cửa hàng luôn chú ý đến khách lập tức thấy sợ hãi.

Dù khuôn mặt của anh cực kỳ tuấn mỹ, tuấn tú giống như một tác phẩm điêu khắc bằng đá cẩm thạch, nhưng lại toát ra một cỗ khí tức quỷ dị, đáng sợ tỏa ra từ núi thây biển máu.

Cho dù ánh nắng chiều xuyên qua cửa kính trong suốt chiếu vào trên vai người đàn ông cao lớn này cũng không thể sưởi ấm khí chất này chút nào, nhìn thoáng qua, anh vẫn lạnh lùng, khiến người ta cảm thấy sợ hãi từ tận đáy lòng.

Sau khi người đàn ông bình tĩnh hỏi, nhân viên của cửa hàng vẫn đơ đến mức đầu lưỡi không cử động được.

Không phải do Lệ Hướng Bạch chưa che dấu khí tức của mình, mà là với tư cách là Đại Diêm Vương của Địa Phủ thì khí tức của anh vẫn không phải là thứ mà người bình thường có thể trực diện đối mặt.

Cho đến khi chú mèo con màu bạc trong tay người đàn ông ngủ dậy.

Hơi thở lạnh lùng của người đàn ông cao lớn dường như đột nhiên được nước ấm tưới tắm.

Mặc dù rất chậm nhưng băng đã tan từng chút một và một luồng hơi ấm bắt đầu lan ra.

Khi mèo con âu yếm liếʍ ngón tay của người đàn ông, nhân viên cửa hàng lại cảm nhận được hơi ấm của mặt trời mùa đông, cái lưỡi cứng ngắc của anh ta cũng bình thường trở lại.

Tất nhiên là vẫn có một chút hiểu lầm ở đây.

Nhân viên cửa hàng bình thường không thể nhìn thấy viên kẹo làm từ năng lượng thuần túy.

Thứ cô nhìn thấy là một con mèo con mềm mại đáng yêu kêu meo meo hai lần, vừa tỉnh dậy đã nắm lấy ngón tay của người đàn ông, dính người đến mức vùi đầu liếʍ đi liếʍ lại, tính tình tốt đến mức chú mèo vừa tỉnh là gắt ngủ nhà cô không thể sánh vai!