Chương 15

Lệ Hướng Bạch trêu đùa chú hổ con một lúc, cuối cùng cũng nhét viên kẹo vào miệng hổ con.

Viên Kỳ không hiểu sao lại chuyển từ ngửi sang liếʍ và cuối cùng cũng ăn kẹo: …

Quên đi, ăn cũng ăn rồi, cậu dại gì mà lại phun đồ ăn ngon trong miệng ra.

Cốt khí của Đại Cùng Kỳ gì đó, có thể vứt ra sau đầu.

Lệ Hướng Bạch nắm chân sau chú hổ con, nhìn nhân viên cửa hàng cuối cùng cũng phản ứng lại, anh lặp lại lời vừa nói.

“Thưa ngài, những loại hóa mao cao trong cửa hàng chúng tôi chủ yếu được làm từ dầu thực vật và chất xenlulo, rất tốt cho sức khỏe, có tác dụng nhuận tràng và không tạo ra gánh nặng cho cơ thể mèo.”

Nhân viên cửa hàng nói vài câu khiến Viên Kỳ chợt nhận ra.

Cậu nghĩ trên đời làm sao có loại kem nào có thể tẩy lông cho Đại Cùng Kỳ, đây cũng không phải hóa cốt tán.

Hóa ra bản chất của nó lại là… Nhuận tràng…

Lệ Hướng Bạch ôm hổ con đứng trước quầy bán hàng nhìn các loại hóa mao cao.

Anh không biết hổ con hợp với loại nào.

Lệ Hướng Bạch nhanh chóng quyết định.

Mua tất cả về thử xem loại nào hợp.

Vì thế nhân viên cửa hàng trơ mắt nhìn chàng miêu nô này càn quét các loại hóa mao cao trên quầy bỏ vào giỏ hàng bên cạnh.

Viên Kỳ gặm kẹo vị gà rán chua ngọt, trong mắt là ý cười lồ lộ.

Mua đi, thích mua bao nhiêu thì mua.

Nhưng đừng mong Đại Cùng Kỳ ta đây ăn một miếng nào!

Khóe miệng của nhân viên cửa hàng không nhịn được mà co giật.

Quả nhiên “xẻng xúc phân” nào cũng giống nhau.

Dù là con gái dễ thương hay con trai lạnh lùng thì chỉ cần vì mèo nhà mình thì nhất định sẽ mua mua mua!

Nhưng hóa mao cao này mà cho mèo ăn nhiều loại thì có lẽ không ổn.

Nhân viên cửa hàng nhìn mèo con ngoan ngoãn nằm trên cánh tay khách hàng thì không nhịn được mà nói.

“Xin hỏi tiên sinh, mèo của anh hay nhả ra lông sao? Có bị nôn khan không?”

Viên Kỳ theo bản năng trả lời.

“Meo meo!”

Dĩ nhiên là không có!

Lệ Hướng Bạch nghe thấy tiếng của hổ con thì hơi nhướng mày rồi lấy cụm lông ở túi áo ra ngoài.

Cụm lông vốn ướt nhẹp sau khi được Lệ Hướng Bạch xử lý thì trở nên mềm mại, nó không giống như bị nhổ ra mà như là lúc được chải chuốt thì bị rụng vậy.

Viên Kỳ xác thật đấy là lông mình thì nhả ra: …

Cậu thề, sau này cậu không bao giờ liếʍ lông nữa.

Nhân viên cửa hàng cũng là miêu nô khi nhìn thấy cục lông: …

Chẳng lẽ vì mèo rơi chút lông nên anh chàng miêu nô này mới lo lắng chuẩn bị sẵn hóa mao cao?

Nhân viên cửa hàng hít một hơi rồi nghiêm túc đề nghị.

“Thưa ngài, nếu mèo không nôn, khó đại tiện hoặc có nhiều lông mèo trong phân thì không cần dùng hóa mao cao. Tất nhiên, nếu mèo đang trong thời kỳ thay lông và thường xuyên liếʍ lông thì anh có thể định kỳ cho mèo ăn một ít hóa mao cao.”

“Nhưng nếu anh cho mèo ăn một ít thức ăn mèo giàu chất xơ thì sẽ giúp loại bỏ lông mèo ra khỏi cơ thể theo cách bài tiết bình thường. Nếu thường xuyên chải lông hơn và giải quyết vấn đề mèo nuốt lông vào miệng từ gốc thì càng tốt.”

Đôi mắt Viên Kỳ sáng lên.

Dù sao thì nếu có thể lựa chọn thì cậu sẽ chọ chải lông!

Lúc này, việc chủ động là rất cần thiết.

Viên Kỳ nâng chân đặt lên mu bàn tay của Lệ Hướng Bạch, cậu vượt qua sự xấu hổ mà kêu meo meo, đồng thời ánh mắt thường xuyên nhìn về phía các kệ đựng lược chải lông.

Đương nhiên là Lệ Hướng Bạch tôn trọng nguyện vọng của hổ con.

Vì vậy, một loạt lược chải tóc khác nhau đã được bỏ vào giỏ hàng.

Nhân viên cửa hàng: …

Đây thực sự là một miêu nô luôn điên cuồng mua sắm cho mèo của mình.

Sau khi có được thứ mình muốn, Viên Kỳ lập tức bỏ chân ra, đưa mắt nhìn nơi khác.

Cùng lúc đó, chiếc đuôi lông trắng phía vui vẻ lắc lư từ bên này sang bên kia.

Ánh mắt Lệ Hướng Bạch nhìn theo ánh mắt hổ con.

Đặt ở đó là một khung leo cho mèo khổng lồ với năm tầng được sắp xếp một cách có trật tự.

Lệ Hướng Bạch tự nhiên giơ tay lên vuốt ve lớp lông mềm mại trên trán hổ con.