Đứng ở ngoài phòng bếp, tin đồn mọi người nói mát cùng sắc mặt cười nhạo lọt hoàn toàn vào trong mắt Hỉ Phúc, nàng cúi mặt xuống không nói gì, trong lòng có chút khổ sở……
Nàng không có dẫn dụ thiếu gia, cũng không hiểu mấy ngày trước thiếu gia sao phải nói như vậy, nhưng là mấy ngày qua, mọi người đều mắng nàng, nói nàng quạ đen mà giả bộ làm khổng tước, chim sẻ mà cũng muốn làm phượng hoàng.
Rõ ràng…… Rõ ràng nàng cho tới bây giờ chưa từng nghĩ như vậy, nàng chỉ cần có thể hầu hạ thiếu gia, vĩnh viễn nghe lời thiếu gia nói, vậy là đủ vui vẻ, đủ vui vẻ rồi ……
Hốc mắt đỏ lên, Hỉ Phúc lén lui từng bước.
Nàng nghĩ, nàng vẫn nên đợi lát nữa lại đến thì tốt hơn ……
“Hỉ Phúc, con đứng đó làm gì?”
Bỗng dưng, đại nương phòng bếp từ phía sau lớn tiếng nói vang dội, làm cho Hỉ Phúc vốn muốn lặng lẽ rời đi tránh cũng không thể, cũng làm cho đám nha hoàn trong phòng bếp lắm chuyện, nói chán chê kia trong nháy mắt im bặt, ánh mắt ngạc nhiên sợ sệt không hẹn mà cùng nhìn về phía “nhân vật chính”.
“Con …… Con tới lấy một ít đồ ăn cho thiếu gia nhắm rượu…….” Thấp giọng lúng túng, nhớ lại câu nói cười nhạo khıêυ khí©h châm chọc mới vừa rồi, Hỉ Phúc cúi đầu không dám đối diện cùng người, sợ hãi thấy trong mắt người khác sự khinh miệt cùng chỉ trích.
”Thiếu gia muốn món ăn nhắm rượu, nha đầu con sao không nói sớm, còn đứng ngốc ở đây làm gì?”. Không biết ở sau lưng mọi người nhàn rỗi buôn chuyện không tốt làm cho Hỉ Phúc nghe hết, đại nương một bên đẩy nàng vào phòng bếp, một bên cầm lên xoong chảo rất nhanh bắt đầu xào thức ăn, trên tay bận rộn, miệng cũng không rảnh rỗi cười nói: “Con trước ngồi chờ bên cạnh, ta lập tức nấu thêm ít dưa cải thiếu gia thích cái, để cho hắn nhắm rượu”.
Nghe vậy, Hỉ Phúc nhẹ nhàng lên tiếng, lập tức ngoan ngoãn đứng ở một bên chờ, không hề nói một câu.
Mà đám nha hoàn ở sau lưng còn lại là lo lắng đề phòng liếc mắt dò xét lẫn nhau, trong lòng không hẹn mà cùng hiện lên trong đầu suy nghĩ giống nhau…..
Hỏng bét! Nàng tới khi nào? Đứng ở đó đã bao lâu?
Hỉ Phúc ngốc thì có ngốc, nhưng tóm lại là cô nương thiếu gia chính miệng nói thích, tuy rằng phu nhân phản đối mãnh liệt, nhưng nếu thiếu gia kiên trì vài năm, không thể nói trước về sau có thực sự bay lên ngọn cây biến thành phượng hoàng, lên làm thiếu phu nhân Văn gia, thành chủ tử của bọn họ không, như vậy mới vừa rồi một phen nói khó nghe chắc một chữ nàng không nghe lọt hết đi, sau này chỉ sợ không chừng nghĩ cách tìm bọn họ trả thù, đến lúc đó còn có thể qua ngày lành sao?
Nghĩ đến cái khả năng như vậy, bọn nha hoàn lại cảm thấy lo sợ bất an, vì thế có kẻ quyết định trước chạy cho nhanh —
“A ….. Đại nương, ta đây xong việc rồi, đêm cũng muộn, nếu không có việc gì, ta đây đi về nghỉ ngơi trước”. Dứt lời, cũng không chờ trả lời, lòng bàn chân trực tiếp di dời, nhanh chóng chạy trốn.
Mắt thấy có người dẫn đầu chuồn đi, những người khác cũng đều đi theo bước chân người đi trước, một đám tìm lý do tránh người, vì thế trong chớp mắt, phòng bếp to như vậy liền còn sót lại hai người Hỉ Phúc cùng đại nương đang vội vàng xào thức ăn nhắm rượu.
“Mấy nha đầu kia làm sao vậy? Đứa này chạy trốn so với đứa kia còn nhanh hơn …..”. Lắc đầu nhắc đi nhắc lại, đại nương phòng bếp cười rộn xào dưa cải nhắm rượu, khi để vào gọn gàng trở lại cái khay đang muốn đưa cho Hỉ Phúc, đã thấy nàng cúi đầu đứng ngốc, lập tức không khỏi lấy làm lạ kêu lên: “Hỉ Phúc, con nha đầu này làm sao vậy?”
Nghe tiếng, Hỉ Phúc lắc lắc đầu, cố gắng ổn định tinh thần, khi vội vàng muốn tiếp nhận thức ăn nhắm rượu nóng hổi, mắt ngước lên lại ngay tức thì lọt vào trong tầm mắt của đại nương phòng bếp, giọng lớn ân cần cùng lúc vang lên —
“Hỉ Phúc, ánh mắt của con sao lại đỏ như vậy?”. Ngạc nhiên thấy hốc mắt nàng đỏ còn ẩn chứa nước mắt, từ trước giờ đại nương phòng bếp xem nàng như con gái lại đau lòng, lại thương tiếc, lập tức tức giận hỏi: “Là ai bắt nạt con? Nói với đại nương, đại nương thay con trút giận đi”.
Đứa nhỏ này tính tình khờ ngốc lại suy nghĩ thẳng, mặc dù đi theo thiếu gia coi như là có che chở, nhưng chỉ có một mình mà nói, vẫn là không tránh được bị bọn hạ nhân quỷ quái suy nghĩ không tốt ác ý gây hấn, từ nhỏ đến lớn, không biết là đã bị bao nhiêu buồn bực, nó lại không biết chống lại, thật sự khiến người ta vừa tức giận, lại không bỏ qua được.
Lại lắc lắc đầu, Hỉ Phúc đôi mắt đỏ cả buổi không nói lời nào, cuối cùng rốt cục nhẹ nhàng kể lể vì bản thân mình mà giải thích. ”Hỉ Phúc…… Hỉ Phúc không có dụ dỗ thiếu gia ……”
Thanh âm của nàng nghẹn ngào, tràn đầy oan ức chỉ có thể thổ lộ với đại nương phòng bếp xem như mẫu thân thứ hai.
“Là ai nói con dụ dỗ thiếu gia?”. Đại nương phòng bếp nghe vậy giận dữ, lập tức nhớ tới mới vừa rồi đám nha hoàn kia vẻ mặt hốt hoảng vội vàng rời đi, lại hổn hển mắng: “Có phải mấy nha đầu chết tiệt kia ở trước mặt con nói lung tung? Được! Xem ta ngày mại không xé cái miệng lắm chuyện của chúng mới là lạ….”
Từ lúc thiếu gia ở trước mặt mọi người tuyên bố thích Hỉ Phúc, mấy ngày qua, bọn hạ nhân thì thầm thêm mắm thêm muối không phải bà không biết, lời nói khó nghe gì cũng đều nghe qua, nhưng bà mỗi lần đều hung hăng đem kẻ bịa đặt lung tung kia mắng cho xối xả, sau vài lần, mấy nha đầu chết tiệt kia liền không dám ở trước mặt bà chua chát nói tiếng nào, không ngờ hôm nay lại lén nói lung tung, còn để cho Hỉ Phúc nghe thấy, chọc đến nó khờ ngốc hồn nhiên khổ sở như thế, thật sự là tức mình đi được.
“Đại nương, con thực sự không có dụ dỗ thiếu gia….” Coi như không có nhìn thấy tâm trạng tức giận của đại nương phòng bếp, Hỉ Phúc hốc mắt đỏ lại nhấn mạnh, chỉ sợ đại nương cũng hiểu lầm nàng.
“Con đương nhiên không có dụ dỗ thiếu gia!” Mắt thấy nàng đáy mắt cuồn cuộn nước mắt oan ức, còn cố nén xuống không xong, đại nương vội vàng áp chế tức giận, hai tay đưa ra, đau lòng không thôi đem nàng kéo vào trong lòng vỗ lưng an ủi, miệng cười mắng: ”Nếu con nha đầu ngốc này hiểu được dụ dỗ người ta, heo đều đã bay lên trời rồi”
Dựa vào trong ngực mềm mại mà đồ sộ, cảm nhận như được mẫu thân mang đến ấm áp cùng quan tâm, Hỉ Phúc mặc dù không phải thực hiểu được nàng có thể hay không dụ dỗ người ta cùng heo có thể bay lên trời hay không, đến tột cùng vứt bỏ được khúc mắc, nhưng vẫn là không tự giác mà bật cười, mà trong khi cười, nước mắt giữ ở quanh hốc mắt đã lâu rốt cục cũng rơi xuống.
“Nha đầu ngốc, khóc cái gì? Đừng khóc, đừng khóc!” Bàn tay ấm áp mà mang theo vết phồng dày thương yêu lau đi nước mắt trên má mềm mại, đại nương nhẹ nhàng mà đem mặt nàng đẩy ra một chút, sau khi cau mày chăm chú nhìn trong chốc lát, lúc này mới hơi có vẻ chần chờ mở miệng hỏi thăm: ”Hỉ Phúc, con cùng thiếu gia đến tột cùng là xảy ra chuyện gì? Thiếu gia hắn thật vừa ý con sao, muốn lấy con làm vợ sao?”
Nhớ năm đó, khi bà đem Hỉ Phúc bé bỏng giao cho thiếu gia, cũng từng nghĩ tới hai người nếu có thể lâu ngày sinh tình, làm cho thiếu gia thu nàng làm thϊếp, từ nay về sau hưởng thụ vinh hoa phú quý, nửa đời sau được bảo đảm, kia đó là vận may lớn của Hỉ Phúc.
Nhưng hôm nay, thiếu gia không chỉ là muốn thu Hỉ Phúc làm thϊếp, mà là muốn cưới hỏi đàng hoàng cưới nàng vào cửa làm chính thất, này đã không còn là vận may lớn nữa, mà là rất lớn — lớn đến mức làm cho người ta ngược lại cảm thấy sợ hãi, dù sao Văn phủ người ta phú quý như vậy, có lẽ thu vài nha hoàn xinh xắn xuất thân hèn mọn làm hầu thϊếp ấm giường là không có vấn đề, nhưng vị trí chính thất nhất định phải là thiên kim khuê tú môn đăng hộ đối mới có tư cách ngồi lên đi.
Vài ngày trước, thiếu gia vừa nói thích Hỉ Phúc, tính thú nàng làm vợ, phu nhân liền lập tức mặt thay đổi: Nếu thực để cho hắn thú vào cửa, phu nhân còn có thể để cho nha đầu ngốc Hỉ Phúc này có ngày lành sao?
Ai …… Có phúc nếu là quá lớn, rất lớn, ngược lại là tai họa a!