Chương 1: Tiết tử
“Nhanh! Bệnh nhân chảy máu rất nhiều, nhanh đi chuẩn bị máu truyền…”
Bên ngoài phòng cấp cứu một mảnh hỗn loạn, bác sĩ, y tá trực đang cố gắng cứu bệnh nhân nam vừa được đẩy đến, toàn thân dính đầy máu, còn mê man.
“Bác sĩ, không ổn rồi! Kết quả kiểm tra vừa thấy bệnh nhân là nhóm máu O Rh âm tính, kho máu bệnh viện vừa lúc lại thiếu…” Một y tá hốt hoảng báo cáo.
“Rh âm tính!” Bác sĩ kinh ngạc kêu lên, không thể tin tưởng được thời điểm nguy cấp thế này, mà lại để cho anh đυ.ng phải người có nhóm máu chỉ chiếm chưa đến 0,3% toàn bộ Đài Loan này.
“Để tôi gọi điện thoại đến Trung tâm hiến máu quốc gia tìm hỗ trợ…” Cứu người như cứu hỏa, y tá vội vã chạy về phía điện thoại.
“Không kịp nữa! Chờ máu đến, bệnh nhân đã mất máu quá nhiều mà tử vong rồi!” Bác sĩ đang tận lực cầm máu chán nản gào lên, lập tức cấp tốc ngắn gọn ra lệnh. “Liên lạc với Trung tâm hiến máu, đồng thời đến phòng phục vụ gọi loa, hỏi xem những người trong bệnh viện hiện tại có ai có nhóm máu loại này không!”
Vừa nhận lệnh, y tá lập tức gấp rút thi hành, không tới mười giây, cả bệnh viện vang lên tiếng thông báo dồn dập…
Ai có nhóm máu O Rh âm tính, xin phiền đến phòng cấp cứu, hiện tại một bệnh nhân đang xuất huyết nặng, rất cần có sự giúp đỡ của ngài…
Loa phóng thanh khẩn cấp vang lên không ngừng, một câu lại một câu đập mạnh vào trong tai cô gái thần sắc phờ phắc, vẻ mặt mờ mịt ngồi yên phía ngoài phòng cấp cứu.
Rh âm tính sao…
Thần người nhìn chằm chằm hai tay thon dài trắng nõn đang run rẩy, trong mắt cô đong đầy đau đớn thống khổ, khóe môi mềm mại xin đẹp lại nhếch lên một nụ cười bi thảm… Đêm nay sẽ lại có người phải chịu đựng nỗi đau đớn mất người thân giống như cô! Tai nạn giao thông này thương vong đã quá đủ rồi… Đủ rồi…
Run rẩy mà đứng dậy, cô chậm rãi đi vào phòng cấp cứu, đến trước mặt bác sĩ đang cố gắng kéo bệnh nhân từ cõi chết. “Tôi có nhóm máu O Rh âm…”
Bất thình lình bị một cô gái trẻ mặt trắng bệnh chặn trước mặt đã làm hết hồn, đợi nghe được lời nói thều thào của cô, bác sĩ đầu đầu mồ hôi trong mắt lập tức sáng lên, quay sang y tá bên cạnh mững rỡ kêu to: “Cô Lý, lập tức đưa cô gái này đi làm xét nghiệm máu, xác định xem có phải nhóm máu O Rh- không!”
“Vâng!” Đáp lại, một y tá trong đó lập tức tóm lấy cô, nhanh chóng rút máu chuẩn bị kiểm tra.
Thẫn thờ mặc cho y tá làm việc, cô chậm rãi quay ra nhìn người đàn ông được cấp cứu trên giường bệnh, chỉ nhìn thấy khuôn mặt bê bết đỏ vẫn còn nhìn được vẻ tao nhã tuấn tú.
Gương mặt này, có vẻ quen quen… Đúng rồi, là anh ta! Cái người hôm ấy tràn đầy yêu thương đưa bạn gái đi dạo, cuối cùng cũng để cho cô nhìn thấy người cô thật hâm mộ rồi…
Năm tháng sau —
“Duẫn Thiên, em… em sẽ kết hôn với Minh Vĩ.”
“Em đang nói đùa đúng không?” Trên giường bệnh, người đàn ông văn nhã từ từ ngẩng đầu khỏi quyển sách “Niên giám kiến trúc”, nặn ra một tiếng khô khốc khàn đặc, nhưng trong lòng mơ hồ hiểu rõ cô gái trước mặt không phải nói đùa.
“Anh cũng biết em sẽ không đùa những chuyện như vậy.”
“Vì, vì sao?” Bàn tay lặng lẽ túm chặt tấm chăn mỏng phủ trên đùi, anh… thật ra cũng đã mơ hồ hiểu được lý do.
“Anh biết rồi.” Lo sợ tránh đi ánh mắt sáng rực của người đàn ông, cô gái cảm thấy rõ ràng thật sự hổ thẹn, nhưng vẫn tàn nhẫn như thế không hề đổi. “Em còn trẻ, tương lai vẫn còn tươi sáng. Em không muốn mắc kẹt lại bên người một kẻ… tàn phế. Anh cũng hiểu ý em chứ! Em không thể nào chấp nhận người đàn ông của em là người tàn phế, cả đời phải đợi em chăm sóc!” Đừng trách cô ích kỷ! Cô muốn vẫn là người chồng có thể chăm sóc cô, để cho cô dựa vào.
Hoàng Kim Đích Tình Nhân
Sáng sớm, chim chóc rời tổ, bên đường quanh núi Dương Minh nhà cao tầng mọc san sát, giữa đó một đám cây và hoa mọc sum suê. Trong đường mòn kín đáo mà tuyệt đẹp, một người đàn ông ngồi trên xe lăn. Chiếc xe bị sa một bên bánh vào một hố nhỏ, anh cố gắng đẩy bánh xe muốn quay lại mặt đường bằng phẳng nhưng vẫn thất bại, bánh xe vẫn bất động.
Đừng tức giận, đừng bực bội, đừng tức giận, từ từ sẽ đến, nhất định là có thể…
Hít thật sâu một hơi không khí sáng trong lành, Thiệu Duẫn Thiên thầm tự cổ vũ mình, tay lần nữ dùng sức đẩy bánh xe, muốn tự mình thoát khỏi tình thế tiến thoái lưỡng nan này…
Anh —— sa vào khốn cảnh!
Mới ra khỏi cửa đưa chó đi dạo, từ xa xa, Nhan Hân Lam đã nhìn thấy tình trạng của anh, lập tức dắt con chó chậm rãi đến gần…
“Cạch!” Xe lăn đã thoát khỏi hố, trở lại mặt đường.
Hả? Lực đẩy bây giờ của anh có mạnh hơn khi nãy sao? Sao lại dễ dàng như thế được? Thiệu Duẫn Thiên đang khó hiểu, một con chó lông vàng đã từ phía sau chạy tới trước mặt anh, hưng phấn gâu gâu sủa.
Ở đâu ra con chó này? Nghi hoặc nghiêng đầu, lại thấy một cô gái trẻ thanh tú xinh đẹp tuổi tầm hai sáu, hai bảy, cũng đúng lúc đem đôi tay nhỏ thon dài trắng nõn đặt trên tay để xe thu về.
“Tiểu thư, cảm ơn cô!” Rất rõ ràng, là cô đã giúp anh, Thiệu Duẫn Thiên liền tỏ ra lễ độ mà mỉm cười cảm ơn.
“Không có gì.” Nhàn nhạt nhìn kỹ khuôn mặt ôn hòa, Nhan Hân Lam chỉ khẽ vuốt cằm ra hiệu, sau đó liền mở miệng khẽ gọi con chó tròn quay: “Lai Phúc, chúng ta đi thôi.” Dứt lời, đã khoan thai quay lưng mà bước đi.
“Gâu gâu” hai tiếng, chú chó liền giật mình mà theo sau, thoáng cái đã chạy đến trước mặt cô, cái đuôi lắc qua lắc lại, vui sướиɠ mà biến mất dạng trong đám sương mù, xem ra đã rất quen hoạt động buổi sáng thế này.
Nhìn theo bóng dáng cô mặc đồ ở nhà uyển chuyển và chầm chậm chạy về xa, cuối cùng biến mất ở một khúc quanh Thiệu Duẫn Thiên vô thức xoa xoa hai chân đã không còn lực dưới tấm chăn mỏng, rồi lập tức nhận thức được hành động của mình, ép bản thân suy nghĩ về chuyện khác…
Cô gái này nhìn rất quen mắt nhỉ… Rốt cuộc là nhìn thấy ở đâu rồi? Nhìn cô vẫn mặc đồ ở nhà thế kia, hẳn là ở xung quanh đây thôi…
Tự nhận là trí nhớ mình không tệ, Thiệu Duẫn Thiên bắt đầu dò trông đầu những thông tin về nhà trên đường này… À! Đây! Anh nhớ mang máng, ở cuối đoạn đường mòn này, cách khu nhà sang trọng của Thiệu gia chừng một trăm mét có một căn nhà hai tầng khoảng bốn, năm mươi bình (mỗi bình chừng 3m2), có một cặp vợ chồng trung niên mặt mày phúc hậu luôn vui cười sống cùng với hai đứa con một trai một gái.
Sáu năm trước, hai chân anh chưa thành tàn phế, ngày nào cũng sẽ có một hai lần trên đoạn đường mòn này gặp hai vợ chồng đó, mỗi khi trở về bọn họ sẽ cười đến híp mắt mà chào anh. Sau khi anh gặp tai nạn ô tô, ở trong bệnh viện nửa năm trở về, lại chưa từng gặp lại hai người họ. Còn nhớ Trương tẩu cũng từng nói nhà bọn họ cũng gặp tai nạn, hai vợ chồng và cậu con trai đều chết tại chỗ, chỉ có cô con gái vừa mới hai mươi từ trong tai nạn lần ấy vô cùng kỳ diệu mà thoát được, gần như không bị thương tổn gì.
Cô gái vừa nãy cùng cô bé trong trí nhớ cách đây mấy năm thỉnh thoảng anh vẫn thấy đi theo bố mẹ, lúc nào cũng hiếu kỳ nhìn anh trong khi anh nói chuyện với bố mẹ cô hoàn toàn giống hệt. Chỉ khác, vẻ ngây ngô ngày trước đã không còn, lại thêm vẻ thành thục nhu mì, căn bản là hai người khác hẳn!
Đúng rồi! Nhà họ tên gì ấy nhỉ? Hình như là họ Nhan…
Bất đắc dĩ lắc đầu cười khổ, Thiệu Duẫn Thiên phát hiện mình đã lâu lắm rồi không hề chú ý đến những chuyện xung quanh. Ngay cả cô gái trong trí nhớ kia, anh cũng đã quên từ lâu, nếu không phải hôm nay cô giúp đỡ anh, anh cũng chẳng thể nghĩ ra.
Trầm tư nhìn chăm chú khúc quanh mà cô biến mất hồi lâu, anh mới chậm rãi đẩy xe lăn, quay lại tòa biệt thự xa hoa rộng lớn cách đó không xa…
Từng trận hương thơm ngon ngọt tỏa ra tràn ngập trong căn phòng, trong phòng bếp rộng rãi sáng sủa và sạch sẽ, điểm thu hết mọi chú ý chính là lò nướng chuyên dụng to kia. Mà hương thơm khiến người ta nuốt nước bọt, ngón tay cũng ngứa ngáy chính là từ trong lò nướng kia bay ra.