Chương 1
Nước chảy róc rách, ve kêu chim hót, dưới chân Vụ Tuyệt Cốc, dòng suối vốn trong suốt thấy đáy hiện bay tới mùi máu tươi nhè nhẹ, khiến nữ tử trẻ tuổi ngồi bên bờ suối không khỏi ngước mắt nhìn về hướng mùi máu tươi bay tới, khi trong mắ thiện lên thân ảnh một người đang ngồi xổm bên dòng suối cách đó không xa, tẩy trừ vết máu trên người, nàng không tự giác thầm thở dài, “Ai…… Phiền toái tới cửa!”
Bên bờ suối, nam nhân như thể cảm nhận được ánh nhìn của nữ tử, ngẩng đầu hướng về phía nàng nở nụ cười sáng lạn, dương dương tự đắc vẫy tay chào hỏi ──
“Ngượng ngùng, ta lại đến quấy rầy!” Nàng nghĩ, người là không thể loạn cứu, ‘một bước sai, ngàn thu ôm hận’ – đây hẳn cách hình dung tốt nhất của nàng lúc này đi!
***
“Nhất định phải ăn hoa nàysao? Mấy ngày nay ta đều ăn đến mức mặt cũng có màu hoa, chẳng lẽ không thể thay đổi khẩu vị một hai bữa, đổi thành ăn Tử Tham Quả đi?” Nằm nghiêng trên giường, nam nhân mặt đầy râu ria, chỉ lộ ra một đôi mắt đen sáng như sao, bất bình kháng nghị, giờ phút này sắc mặt đau khổ đến sắp khóc ra nước mắt.
Ngay cả nhìn cũng không thèm liếc hắn một cái, mâm đựng đầy những bông hoa tươi trắng noãn, kiều diễm ướŧ áŧ trực tiếp đưa đến trước mặt nam nhân, một cô nương trẻ da thịt trắng nõn, tướng mạo bình thường, chỉ có đôi mắt đen là đặc biệt, ánh lên vẻ thanh linh thần kỳ ── Dịch Vô Tình lấy giọng nói bình tĩnh, không gợn sóng, thản nhiên mở miệng ──
“Ngươi nếu muốn khí huyết nghịch chuyển, kinh mạch bạo liệt mà chết, vậy thì cứ ăn Tử Tham Quả đi!” Nếu hắn muốn tự tìm tử lộ, nàng sẽ không ngăn cản.
“Ách……” Một trận lặng im, nam nhân mặt đầy râu ria dấu đi diện mạo thật ── Nhiễm Phong Đình xấu hổ sờ sờ mũi, cười gượng mấy tiếng, lập tức gió chiều nào che chiều ấy, thay đổi tâm ý, vỗ tay hoan nghênh nịnh hót, “Hoa này rất được! Ta rất thích ăn hoa này, tư vị cực kỳ mĩ!” Dứt lời, vội vàng lấy vài đóa tươi mới hái nhét vào miệng, lấy hành động chứng thật.
Đạm dò xét một cái, Dịch Vô Tình tính tình lãnh đạm, lòng hiếu kỳ vốn không nhiều lắm, nên cái gì cũng không hỏi nhiều, chỉ lẳng lặng cắt vải, giúp đổi dược cho vết thương do kiếm trước ngực.
Hai người sỡ dĩ quen biết, cũng là vì ba năm trước, hắn bị thương rơi xuống đáy cốc được nàng cứu, hơn nữa kể từ đó, cứ cách hai ba tháng hắn sẽ mang theo thương thế khi nặng khi nhẹ đến đáy cốc “Thăm” nàng. Đối với đoạn nghiệt duyên này, nàng không khỏi thất đau đầu vô cùng.
Ai…… Chẳng lẽ một lần cứu người, từ nay về sau sẽ phải phụ trách cả đời sao?
Một bên cắn hoa, một bên vụиɠ ŧяộʍ nhìn nét mặt không chút thay đổi của nàng, nhưng động tác tay lại cực kì nhẹ nhàng giúp mình đổi dược, Nhiễm Phong Đình có thể cảm nhận được dưới vẻ lãnh đạm của nàng là cẩn thận ôn nhu, tâm lập tức ấm áp, khuôn mặt vốn sang sảng đột nhiên liễm đi tươi cười, đôi mắt đen thâm thúy cụp xuống, thần sắc mỏi mệt vạn phần, chậm rãi mở miệng ──
“Vô Tình, ta mệt mỏi quá……” Cái trán buông xuống, khẽ tựa vào bờ vai nhỏ nhắn, tuy hắn trong lòng biết thế này thật không đúng, lại vẫn như cũ ti tiện khát vọng có thể hấp thu sự an ủi ấm áp, lặng lẽ trên người nàng.
Tùy ý hắn dựa vào mình, Dịch Vô Tình không nói lời nào, chỉ lẳng lặng giúp hắn bôi thuốc, băng gạt cột xong mới đỡ hắn nằm xuống, tay xoa nhẹ mi mắt của hắn, thản nhiên nói: “Ngươi mệt mỏi, ngủ đi! Đừng nghĩ nhiều, hảo hảo ngủ đi……”
Cảm nhận được cảm giác lành lạnh từ lòng bàn tay non mềm, sự ôn nhu ẩn dưới giọng nói lạnh nhạt, Nhiễm Phong Đình mệt mỏi nhắm mắt lại, khóe miệng lại mở ra một chút cảm động cười yếu ớt……
Ngủ đi! Hắn nghĩ, hắn thực sự cần hảo hảo ngủ một giấc.
Mấy ngày sau
“Ngươi thực không theo ta ra bên ngoài nhìn xem?” Quen biết nhau ba năm, mỗi lần đến “thăm” nàng, trước khi ly khai hắn đều hỏi vấn đề này. Nhiễm Phong Đình nay đã khôi phục thần khí thanh sảng cùng sáng lạn cười vốn có, giống nhau mỏi mệt cùng ảm đạm nhiều ngày trước chưa từng tồn tại.
Lắc đầu, Dịch Vô Tình đồng dạng cho đáp án như cũ.
Sớm biết nàng sẽ không chịu xuất cốc, Nhiễm Phong Đình cũng không thất vọng, chính là cười yêu cầu, “Về sau hồi âm có thể không cần ngắn gọn như vậy được không?”
Nhìn hắn, Dịch Vô Tình lại bắt đầu đau đầu, cảm thấy người đúng là không thể loạn cứu.
Ai…… Vốn tưởng rằng ba năm trước, sau khi hắn được sẽ khi rời đi, hai người chính là bình thủy tương phùng, không bao giờ gặp lại. Ai ngờ hai tháng sau, nam nhân này lại xuất hiện trước mắt nàng, hơn nữa mang đến hai con chim bồ câu đưa tin, nói cái gì không yên lòng nàng lẻ loi một mình sống trong u cốc, về sau muốn viết thư liên lạc, để hắn biết nàng có khỏe mạnh hay không.
Đương nhiên, nàng là không đem mấy lời không hiểu là gì này để ở trong lòng, sau khi hắn rời đi, nàng liền đem hai con chim bồ câu đưa tin này phóng sinh, kết quả…… Không đến hai ngày, một trong hai con bồ câu đưa tin đó bay trở về, hơn nữa mang về một bức thư dài của hắn, làm cho nàng trừ bỏ không nói gì, thật sự không biết nên nói cái gì, lập tức đơn giản coi như không có chuyện gì, tiếp tục sống như bình thường.
Nhưng mười ngày sau, một con chim bồ câu đưa tin khác cũng bay trở về, mang về một phong thư vừa dài vừa ướŧ áŧ, chữ chữ chua xót huyết lệ, nói cái gì gọi là đạo lý “Lễ thượng vãng lai” với “Vạn kim thư nhà”, cuối cùng ở cuối thư còn dùng màu đỏ chu sa viết ba chữ “Thỉnh hồi âm”, như chỉ sợ nàng xem không thấy.
Ai…… Nàng thực không hiểu, mình và hắn vốn không quen biết, có mắc mớ gì đến “Thư nhà” a? Nhưng nếu hắn có tâm như thế, đặc biệt dùng chu sa ghi chú “Thỉnh hồi âm” nhắc nhở mình, nàng nghĩ nàng cũng không thể không biết xấu hổ làm như không phát hiện, vì thế viết lên mặt trái trang giấy ghi ba chữ “Duyệt mạnh khỏe” vô cùng đơn giản, rồi bồ câu đưa tin mang nguyên thư trở về. Kể từ đó, mỗi phong thư của hắn, hồi phúc của nàng vĩnh viễn là “Duyệt mạnh khỏe”.
Nàng nghĩ, “Duyệt mạnh khỏe” đã là hồi âm ở mức cao nhất mà nàng nguyện ý viết.
Nhìn nàng cả buổi không trả lời, Nhiễm Phong Đình không khỏi quái kêu kháng nghị, “Ngươi cũng không phải lão hoàng đế phê tấu chương, viết ‘Duyệt’ làm cái gì a? Lại nói, ta tân tân khổ khổ viết dài như vậy, ngươi lại chỉ viết hai chữ ‘Mạnh khỏe’ gửi cho ta?”
“Ta không muốn ngươi viết.” Lạnh nhạt liếc hắn một cái, Dịch Vô Tình vẫn như trước lãnh đạm.
Đơn giản năm chữ, làm râu xôm đang oa oa kháng nghị liền không nói gì được, cả buổi sau, Nhiễm Phong Đình than thở làm thỏa hiệp. “Được rồi! Ngươi thích ‘Duyệt mạnh khỏe’ liền cứ tiếp tục hồi âm như vậy đi! Ta cũng không ép ngươi nhất định phải giống ta thôi……”
Vì sao mặt dày chạy theo mông nàng suốt ba năm, hắn vẫn như cũ làm không biết mệt? Tuy nàng từng cứu mình, nhưng từ đầu đến cuối, nàng đều là thái độ “Không cầu hồi báo, mau mau cút đi”, nếu hắn thông minh thức thời chút, đã sớm một đi không trở lại, cùng nàng cực kỳ tránh xa, nhưng là…… Nhưng là hắn thực không yên lòng nàng một người sống nơi hoang dã thâm cốc.
Ai…… Đây hẳn là thiên tính nhiệt tình làm chuyện tốt của hắn, nhịn không được tự tiện đem nàng nhét vào danh sách đối tượng mình quan tâm, hay là…… Hay là hắn ti bỉ muốn lợi dụng nàng làm nơi mình biểu đạt cảm xúc, tiết lộ bí mật mà bản thân không có khả năng nói ra? Có lẽ cả hai nguyên nhân này đều có đi!
Tự nói chính mình ti tiện, Nhiễm Phong Đình cười khổ, trong lòng xác định sau này mình vẫn như cũ có thể liên tục viết thư cho nàng, hai ba tháng lại đến gặp nàng một lần.
Giống như nhìn thấu tâm tư hắn trằn trọc, vẻ mặt vốn lãnh đạm của Dịch Vô Tình đột nhiên nở ra nụ cười yếu ớt như có như không, đưa một cái bình bạch ngọc cho hắn. “Vết thương trên ngực nhớ phải đắp thuốc.”
Nhìn dược bình trong tay, đáy lòng hiểu rõ cô nương trước mắt này tuy rằng ngôn ngữ lãnh đạm, nhưng đối chính mình quan tâm nằm ở những cử chỉ rất nhỏ, Nhiễm Phong Đình không khỏi nở nụ cười.
“Cám ơn.” Thận trọng đem dược bình bỏ vào trong lòng, hắn biết nàng tinh thông y thuật, dược vật đưa ra đều có hiệu quả trị liệu kinh người.
Nhẹ giọng trả lời, ngẩng đầu nhìn nhìn sắc trời, Dịch Vô Tình nhắc nhở, “Ngươi cần phải đi.”
“Gấp gáp đuổi ta đi như vậy? Vô tình quá a!” Ôm ngực, lộ bộ dạng bi thương khoa trương.
Người này chẳng lẽ xuất thân từ gánh hát?
Mặt không chút thay đổi nhìn nam nhân mặt đầy râu ria, thấy hắn không biết ngượng ngùng thu tay, Dịch Vô Tình thế này mới lạnh lùng ra chiêu. “Ngươi chính là rất không đứng đắn, hèn gì cô nương ngươi thích mới thèm để ý đến ngươi!”
Một phát trúng mục tiêu!
Nhiễm Phong Đình nghẹn đến mức nội thương nghiêm trọng, suýt nữa phun ra máu tươi đầy miện, loạn bi phẫn một phen trừng mắt nhìn nữ tử thần sắc thanh lãnh trước mắt……
Ô…… Tuyệt chiêu hảo âm hiểm, hảo hung ác, lẽ ra không nên đem bí mật nói hết cho nàng!
Ba tháng sau
Gió bắc hi hiu, cỏ dại mờ mịt, cách núi nhỏ ba mươi dặm về phía tây, hai gã nam tử đang giằng co, ở không khí đang hết sức căng thẳng, một tiếng quát chợt bạo khởi ──
“Họ Quân, nhất quyết thắng bại đi!” Cầm trong tay thanh diễm đao, chỉ chỉ nam tử đang đứng giằng co, Nhiễm Phong Đình kêu gào khiêu chiến.
Nhưng mặc hắn kêu gào rầm rĩ, gã nam tử dáng người thon dài, bộ mặt tuấn tú, mày kiếm nhập tấn, ánh mắt như điện, cả người tản ra hơi thở lạnh lùng kia lại ngay cả kiếm cũng không giơ lên, lộ ra thần sắc ‘mặc kệ ngươi’.
“Đừng nghĩ vớ vẩn, tìm người khác đi! Ta chán ghét ngươi cứ hai ba ngày lại đến tìm ta gây phiền toái.” U nhiên tiếng nói thanh thanh lãnh lãnh, Quân Mặc Khiếu không nghĩ phải động thủ với hắn.
Nói thật, hắn không hiểu mình có chỗ nào để bị tên râu xồm nhìn trúng? Tuy hai người bọn họ bị đám giang hồ nhiều chuyện phong là “Đao kiếm song tuyệt”, ý chỉ hai người về đao kiếm tạo nghệ là không người có thể sánh bằng, nhưng điều không có nghĩa là đao và kiếm nhất định phải xem không vừa mắt nhau, thế nào cũng phải phân ra cao thấp mới được.
Khổ nỗi tên râu xồm này không biết là trúng tà gì, mấy năm nay, cứ hai ba ngày lại đến tìm hắn ganh đua cao thấp, tử triền lạn đánh buộc hắn phải ra tay, khiến cho hắn phiền nối tiếp phiền.
“Không được!” Người ta không chịu đánh, Nhiễm Phong Đình không chịu đáp ứng, lớn tiếng hét: “Hôm nay chúng ta không thể không phân ra cao thấp!” Vừa rống, thanh diễm đao trên tay vừa vung ra thành một vòng lãnh đao ảnh, rất có “Bá vương cứng rắn thượng đao” trạng thái.
Nghe vậy, Quân Mặc Khiếu kỳ quái hỏi: “Chúng ta có cừu oán?” Dựa vào số lần mấy năm nay con lừa ngoan cố này đến mình liều mạng, hắn hoài nghi mình có phải không cẩn thận gϊếŧ lão cha nhà người ta mà không biết hay không.
“Không có!” Đại đao hung mãnh huy thêm vài cái, Nhiễm Phong Đình quả quyết phủ nhận.
“Ta đây thật không biết rốt cuộc ngươi luôn tìm ta phiền toái đến tột cùng là vì cái gì?” Thần thái vẫn là nhất quán u lãnh, Quân Mặc Khiếu mày kiếm khẽ nhếch, muốn hắn cho một cái lý do.
Lời này vừa nói ra, Nhiễm Phong Đình da mặt nháy mắt nóng đỏ lên, may mắn nhờ mặt đầy râu ria mới dấu quỷ dị quẫn thái thình lình xảy ra, chỉ nghe đến tiếng kêu gào thanh quang quác quang quác vang lên ──
“Mặc kệ vì cái gì, thống khoái đánh một hồi là được, tha kéo dài kéo mà là nam nhân sao? Quả thực giống cái đàn bà!” Đánh có mấy cái cũng vô nghĩa nhiều như vậy, một chút cũng không dứt khoát.
Đàn bà? Tên râu xồm này nói hắn giống đàn bà?
Sâu thẳm mâu quang chợt lóe, Quân Mặc Khiếu sắc mặt căng lên, tiếng nói thanh lãnh ẩn ẩn nguy hiểm nhẹ nhàng vang lên. “Ngươi nói ai giống đàn bà?”
Ngẩn người, lập tức ý thức được mình vô ý khơi mào lửa giận của nam nhân lạnh như băng này, Nhiễm Phong Đình không khỏi hưng phấn không thôi, bàn tay to vung lên, thanh diễm đao lóe ánh sao thẳng hướng đối phương, ác ý khıêυ khí©h cười to nói: “Đàn bà là nói ngươi! Như thế nào? Mất hứng thì lại lên tỉ thí vài lần a!”
“Như ngươi mong muốn!” Ngay cả tính tình vốn thanh lãnh như Quân Mặc Khiếu, cũng khó nhịn khi bị chế nhạo bản thân giống “Đàn bà”, lập tức cười lạnh một tiếng, bàn tay thon dài rút từ chỗ thắt lưng, kiếm quang lóe sáng chợt bạo khởi, lấy tốc độ sét đánh không kịp che tai hướng đối phương xông đến.
“Ha ha ha…… Tới đi!” Gãi đúng chỗ ngứa, Nhiễm Phong Đình không sợ hãi còn cười, nắm chặt bảo đao trong tay phấn chấn không thôi, động thân đón nhận kiếm quang sáng lòe thẳng tắp tới.
Thoáng chốc, hai thân ảnh giao triền không rời, nhanh đến mức làm cho người ta phân không rõ ai là ai, chỉ thấy đao quang kiếm ảnh đầy trời phi vũ, tiếng binh khí lấy kinh người tốc độ va chạm leng keng không dứt vang lên, đao kiếm chạm vào nhau tạo thành trăm ngàn tia sáng, dưới ánh mặt trời thật huyễn lệ hoa mỹ, thật đẹp đến kinh người .
Ngay tại đao kiếm vừa giãn ra, bỗng dưng, hai người đồng thời bắt được sơ hở trên ngực đối phương, đồng dạng không chút khách khí vung đao cầm kiếm ra chiêu ──
Thoáng chốc, tiếng kêu rên rất nhỏ không hẹn mà cùng vang ra, hai dòng máu tươi ăn ý mười phần đồng thời phun ra, ở không trung đan vào nhau thành một mảnh màn huyết đỏ tươi. Hai thân ảnh dây dưa không rõ rốt cục rời ra, song song bay ngã về phía sau, hai người phải lui lại vài bước mới miễn cưỡng ổn định thân mình, miễn cho ngã gục xuống khó coi.
Chịu đựng đau đớn trên người, Nhiễm Phong Đình nở nụ cười. “Quân đại công tử võ nghệ vẫn như cũ cao cường, chúng ta lúc này vẫn chẳng phân biệt được cao thấp a!” “Đâu có!” Ôm miệng vết thương trước ngực, cảm nhận được cảm giác ấm áp thấm ướt cuồn cuộn không dứt tràn ra, Quân Mặc Khiếu sắc mặt tái nhợt nhưng vẫn cố gắng gượng thân mình, nhưng trước mắt lại dần dần trồi lên bóng tối.
Không biết tình trạng của hắn, nghĩ đến kết quả lúc này cũng giống như vô số lần tỉ thí giữa hai người trước đây, song phương sau khi bị thương đều tự tránh mặt đi chữa thương, gã mặt đầy râu ria đang muốn hẹn lần luận võ tới, lại giật mình thấy đối phương ngoài ý muốn đột nhiên ngã gục.
“A!” Cho dù trước kia hai người đánh rất kịch liệt, cũng chưa thấy qua hắn chật vật, suy yếu như vậy, Nhiễm Phong Đình không khỏi hoảng sợ, không dám tin, quỷ kêu lên, “Quân đại công tử, ngươi hôm nay sao lại yếu như vậy?”
Quái! Nam nhân lạnh như băng này có bao nhiêu bản sự, bản thân cùng hắn đã giao thủ qua vô số lần chính là rất rõ ràng, lẽ ra thương thế hai người hẳn là không kém bao nhiêu, không thể nào chính mình còn chịu đựng được, hắn lại bị thương méo mó, ngã xuống đất đến không dậy nổi.
Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng ôm miệng vết thương, Quân Mặc Khiếu cố gắng chớp chớp đôi mắt đã bị bóng tối bao phủ, âm lãnh trừng hắn, đôi mắt sâu tràn đầy kinh sợ cùng lên án, giọng khẽ run lớn tiếng ép hỏi: “Ngươi…… Tẩm độc trên đao?”
Tẩm độc? Hắn?
Nhiễm Phong Đình ngẩn người, lập tức ý thức được hàm nghĩa trong lời nói, lập tức chạy nhanh xông lên phía trước kiểm tra vết thương trước ngực hắn, quả nhiên thấy miệng vết thương đã muốn biến thành màu đen, chảy ra máu đen tanh hôi, trong lòng không khỏi đột nhiên kinh hãi, sắc mặt nhất thời xanh mét, khó coi đến cực điểm.
Đáng chết! Hắn như thế nào trúng độc? Này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
“Ngươi…… Ngươi dùng độc?” Bàn tay thấm đẫm máu đen đột nhiên bắt lấy cổ tay hắn, Quân Mặc Khiếu giọng căm hận lại hỏi, trong mắt lộ ra tràn đầy hèn mọn.
“Ta không có!” Rít gào phẫn nộ phủ nhận, liếc thấy đáy mắt hắn lộ vẻ hèn mọn, Nhiễm Phong Đình hỏa đại không thôi, chỉ cảm thấy bản thân thật oan.
Mẹ nó! Hắn vốn quang minh lỗi lạc, làm người trung thực kiêu ngạo, sao có thể dùng loại hạ lưu thủ pháp này khi cùng đối thủ so chiêu tỉ thí? Đây thật sự rất là ô nhục nhân cách của hắn!
“Tiểu nhân!” Không tin phủ nhận, phỉ nhổ phun ra hai từ vũ nhục người sau, Quân Mặc Khiếu rốt cục ngăn không được bóng đen trước mắt xâm nhập, bất tỉnh hôn mê.
Tiểu nhân? Hắn thế nhưng bị mắng là tiểu nhân?
Quả thực không dám tin, Nhiễm Phong Đình cuồng nộ kêu gào, “Mẹ nó! Lão tử nhất quyết phải cho ngươi đem hai chữ này nuốt trở lại!” Dứt lời, vội vàng khiêng người hôn mê lên, phóng như bay chạy đi.
Mụ nội nó! Nếu không cứu tỉnh người này, hắn không phải cả đời mang danh thối “Tiểu nhân” oan uổng hay sao? Vì chính mình nhất thế anh danh suy nghĩ, vẫn là mau mau cứu người đi.
***
Phách phách phách phách phách phách……
Tiếng chim vỗ cánh quấy nhiễu người đang đắm chìm sách thuốc, Dịch Vô Tình ngưới mắt nhìn lại, thấy một con chim bồ câu đưa tin an ổn đậu trên cửa sổ, “Cô lỗ cô lỗ” kêu với nàng.
Trong lòng biết ngoài trừ Nhiễm Phong Đình ra, không có ai khác sẽ dùng bồ câu truyền tin cho nàng, lập tức đứng dậy đi đến trước cửa sổ, đưa tay tháo lá thư cột trên chân bồ câu, đoán trước này không chưng lại là một phong “Thư nhà” vừa thối vừa dài, không khỏi bất đắc dĩ khẽ thở dài, mở thư nhìn xem ──
Trúng độcCần y trịThỉnh nhanh đến Hàng Châu, Nhiễm gia trangNhiễm Phong Đình
Không có như dự đoán vừa thối vừa dài, cũng không có chuyện nhà vịn vặt như bình thường , chỉ có ngắn ngủn mấy chữ, làm cho Dịch Vô Tình vốn đã chuẩn bị tốt tâm lý không khỏi ngẩn người, lập tức mày liễu nhíu lại……
Trúng độc? Là ai trúng độc? Hắn sao? Theo đạo lý mà nói, xem công sức nàng đổ trên người hắn mấy năm nay, hẳn là không có khả năng trúng độc, nhưng thế sự khó đoán, nàng không dám cam đoan sẽ không có ngoại lệ.
Nhưng nếu thật sự là hắn, ý thức sao có thể thanh tỉnh để gửi bồ câu truyền tin nhờ nàng giúp đỡ? Nhưng nếu không phải hắn, thì là ai làm cho hắn lo lắng như thế? Chỉ có vài từ ngắn ngủn, nhưng nét bút hỗn độn, mất đi dĩ vãng phong thái rồng bay phượng múa diệu nhân, đủ thấy khi hạ bút trong lòng nôn nóng.
Cụp mắt cân nhắc hồi lâu, nàng thật không muốn rời đi thâm sơn u cốc, bước vào chốn thế tục hồng trần kia, nhưng nếu thật sự là Nhiễm Phong Đình bị trúng độc, hướng nàng cầu viện, lại vì nàng “Không muốn” mà bỏ mình, kia cũng không phải chuyện sẽ làm nàng vui, dù sao…… Hắn đem nàng là một phần tử gửi “Thư nhà”, cũng là người duy nhất trên đời này vô điều kiện quan tâm nàng.
Nghĩ đến đây, Dịch Vô Tình không khỏi lại thở dài, thế này mới lật lại mặt trái lá thư, viết mấy chữ xinh đẹp hồi phúc ──
Duyệt khởi hànhDịch Vô Tình