Hạ Đồng đứng dậy, vỗ mông phủi bụi, cửa lớn là kiểu cửa thường thấy ở nông thôn, không có khóa, bình thường chỉ có một chốt cửa. Lúc này chốt cửa được đặt dựa vào tường, cửa không khóa, Hạ Đồng nhẹ nhàng kéo thử cánh cửa liền mở ra.
Cô nghiêng đầu vươn người ra bên ngoài: “Sao hai người lại không mở được, mặt sau của cửa không khóa, xem đi, con chỉ kéo nhẹ một cái cửa liền mở ra.”
Vương Đại Vĩ và Hạ Lâm liếc nhìn nhau, quên đi, ngay từ ban đầu mọi chuyện vốn đã không khoa học, không cần phải đi sâu tìm hiểu làm gì. Nếu tiếp tục đào sâu hơn, thì làm thế nào có thể giải thích việc cô con gái đang tung tăng chạy nhảy đột nhiên không còn sự sống, sau khi đến Thông Thiên Quan thì đột nhiên sống lại?
Chỉ cần con gái khỏe lại là được.
“Ra ngoài nhanh lên, chúng ta về nhà trước.”
“Ồ.” Hạ Đồng cũng sợ hãi, cô cảm thấy trong căn nhà này phủ đầy âm khí, nên cũng muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này. Chỉ là chân trước vừa bước ra cửa, chân sau chưa kịp bước ra thì hai chân cô đã mềm nhũn, ngay lập tức ngất đi trong vòng tay mẹ.
“Hỏng rồi, mau đưa con bé vào bên trong lại.”
Hai vợ chồng nhanh chóng đẩy con gái đang ngất xỉu vào bên trong, chỉ sau vài hơi thở, Hạ Đồng đã đứng dậy khỏi mặt đất, bối rối lẩm bẩm: “Sao mình lại ngất xỉu lần nữa?”
Vương Đại Vĩ lo lắng, Hạ Lâm thở dài: “Đó là số mệnh, đây là số mệnh của nhà họ Hạ, không thể thay đổi được!”
“Mẹ, mẹ đang nói gì vậy? Con không hiểu.”
“Sau khi nghe mẹ nói hết đầu đuôi sự việc con sẽ hiểu.”
Không biết bắt đầu từ khi nào mà nhà họ Hạ lại có hai vận mệnh, một là thành công bước qua tuổi ba mươi và sống bình yên đến cuối đời. Còn một vận mệnh khác là không thể sống đến ba mươi tuổi, nhưng có thể tiến vào Thông Thiên Quan kéo dài tuổi thọ, có thể bình an đến già, tuy nhiên cuộc sống sau này sẽ không có nhiều tự do, chỉ có thể sống ở Thông Thiên Quan.
Nhà họ Hạ truyền thừa từ đời này sang đời khác, hầu như sinh là con gái, cũng vì tính chất đặc biệt của nhà họ Hạ mà khi con gái nhà họ Hạ kết hôn thường sẽ kén rể.
“Lần trước người nhà họ Hạ vào Thông Thiên Quan chính là bà cố của con, cũng chính là bà ngoại của mẹ. Vốn dĩ mẹ của mẹ - bà ngoại của con cũng có số phận tương tự, nhưng lúc đó bà đến Tân Cương hỗ trợ xây dựng, lúc phát bệnh không về kịp mà chết trên đường, sau khi bà ngoại con qua đời, nhà họ Hạ đưa mẹ về chăm sóc, bà cố của con sống rất thọ, sau khi mẹ trưởng thành thì bà ấy mới qua đời, lúc ấy bà đã hơn chín mươi tuổi.”
“Mẹ, mẹ không cần tới Thông Thiên Quan sao?”
Hạ Lâm gật đầu: “Mẹ không phải là người được ông trời chọn. Mẹ thậm chí không thể bước vào cổng của Thông Thiên Quan.”
Hạ Đồng nước mắt lưng tròng: “Nhưng con còn quá trẻ đã không thể rời khỏi nơi này. Như vậy phần đời còn lại của con chẳng khác gì ngồi tù cả? Hết học kỳ sau con sẽ tốt nghiệp đại học, sau đó sẽ đi thực tập và tìm việc làm, còn phải tìm một anh chàng đẹp trai để yêu đương, cùng nhau đi chơi.”
“Thà nhắm mắt xuôi tay rồi đi đầu thai còn hơn sống như thế này.” Hạ Đồng càng nói càng đau lòng, nước mắt tuôn như mưa, oà khóc thành tiếng.
“Được rồi, con cũng đã hơn hai mươi tuổi, có chuyện thì nói, khóc cái gì cơ chứ?” Hạ Lâm nghe thấy tiếng khóc của con gái liền cảm thấy khó chịu trong lòng.
Đột nhiên một cơn gió lạnh thổi qua, Hạ Đồng há to miệng vương đầy nước mắt, nghẹn ngào nấc lên vài tiếng, sợ hãi nhảy dựng lên: “Ôi mẹ ơi, có ma!”
Nhìn vẻ ngoài thì đối phương khoảng hai mươi tuổi, mặc áo choàng màu xanh từ thời Trung Hoa Dân Quốc, lơ lửng trên không mỉm cười chào Hạ Đồng: “Vừa rồi, tôi vô tình nghe cô nói chuyện nên không nhịn được bèn xuất hiện, kỳ thật cô vẫn có thể bước ra khỏi cánh cửa Thông Thiên Quan.”
Hai mắt Hạ Đồng sáng lên, vội vàng đưa tay lau nước mắt, sau đó khen ngợi một phen: “Anh đúng là một hồn ma tốt bụng, sẵn sàng giúp đỡ người khác, cứu họ thoát khỏi nguy nan!”
A Phúc - một con ma tốt bụng, sẵn sàng giúp đỡ người khác và cứu họ thoát khỏi nguy nan: “…”