Chương 28: Chúng ta không có duyên, đều do tôi tiêu tiền 4

“Dì dượng, hai người yên tâm, đã bắt được hung thủ, nhất định sẽ cho Hạo Nhiên một câu trả lời thích đáng.” Anh họ Cung Dã của Lý Hạo Nhiên chạy đến nói vài lời.

Mẹ Lý - Cung Vũ ngơ ngác: “Bị bắt thì thế nào, nhận được câu trả lời thì sao, Hạo Nhiên của dì cũng không còn nữa.”

Hai tên say rượu lái xe đâm người kia cũng không phải người bình thường, ngày hôm sau khi trời còn chưa sáng, luật sư của hai gia đình đó đã đến xin giảng hòa với Lý gia, không cần Lý Trường Cơ mở miệng, Cung Dã đã tự mình làm chủ đuổi người ra ngoài không chút khách khí.

Luật sư là người từng trải, nhìn người Lý gia đang ở khu chung cư cũ, bèn cười nói: “Ngô tổng của chúng tôi là thương nhân, nếu mọi người có yêu cầu gì có thể nói ra. Chúng tôi cũng không muốn xảy ra chuyện ngoài ý muốn thế này, nhưng nếu đã xảy ra chuyện không may thì người còn sống vẫn phải sống thật tốt, đó mới là cách an ủi tốt nhất đối với người đi trước.”

“Ông cảm thấy nhà chúng tôi thiếu tiền?”

“Không phải, tôi chỉ đang đứng ở góc độ trung lập, khuyên mọi người nên suy nghĩ cẩn thận.”

Cung Dã đen mặt: “Đuổi ra ngoài!”

“Vâng!”

Niềm vui và nỗi buồn của con người không giống nhau, người và ma quỷ ở Thông Thiên Quan đều rất vui vẻ.

Chuyên gia vừa ra tay liền biết ngay có được hay không. Lần đầu tiên Vương Dũng cho lá cây bạch quả vào món lỗ tai heo kho, mùi vị sau khi chế biến thơm ngất ngây, cả một buổi trưa A Phúc đều bay đến phòng bếp, Chúc Nguyện cũng không đi đâu cả, cầm quyển sách bài tập đứng canh ở nhà ăn.

Lý Huyền Thanh cười nói: “A, tiểu chưởng môn của Chính Nhất Quan vẫn phải làm bài tập sao.”

Chúc Nguyện trừng hắn một cái: “Nếu tôi không làm bài tập hay học tập chăm chỉ thì khi đến tuổi như chú, sẽ không thể đánh thắng một học sinh tiểu học.”

“Chậc, một đứa trẻ như cậu sao lại độc mồm độc miệng như thế, không biết kính già yêu trẻ chút nào.”

Lý Phác ở bên cạnh xem trò vui bèn mở miệng nói một câu: “Tiên liêu giả tiện.*”

(*)Tiên liêu giả tiện (先撩者贱): Bắt nguồn từ tiếng lóng Quảng Đông, cả câu là Tiên liêu giả tiện, đả tử vô oán (先撩者贱, 打死无怨), nghĩa là đầu têu trêu chọc người ta trước, thì bị đánh chết cũng không oan.

“Lý Phác, chúng ta không phải cùng một nhóm hay sao? Hôm qua vừa đồng ý hợp tác thành lập tổ đội giữa những người trung niên, bây giờ ông lại không muốn thừa nhận?”

“Nhìn ông kìa, tôi chỉ nói đùa một chút thôi, đằng này ông lại xem là thật. Mấy ngàn đồ tử đồ tôn của tôi ở Trọng Dương Cung có biết bao nhiêu người tài năng thiên phú, tại sao tôi phải giúp một đồng đội tệ hại như ông.”

Nhìn hai người cãi nhau, Hướng Dương và Trần Phán Phán cùng nhau xem kịch, Chúc Nguyện chỉ cảm thấy bọn họ ồn ào, bảo bọn họ đi xa một chút, đừng làm phiền cậu làm bài tập.

Tiểu hoà thượng Tuệ Tâm đã về, Tướng Quốc Tự gửi hai rương tiền giấy vàng nổi đến đồn cảnh sát ở con phố đối diện, vừa nãy người ở đồn cảnh sát vừa bảo cậu ấy đến ký nhận.

Lý Huyền Thanh và Lý Phác không tiếp tục cãi nhau mà hào hứng chạy đến xem hàng chuyển phát nhanh.

“Loại tiền giấy vàng nổi này làm thật công phu, chẳng trách những con quỷ đó thích dùng đến vậy.”

Lý Phác gật đầu: “Đúng là làm không tệ, nhưng số lượng hơi ít.”

“Hoà thượng không có linh lực không thể làm được mấy món hàng thủ công thế này, điều kiện khắc khe như vậy nên số lượng ít cũng bình thường thôi.”

Cái gọi là người có linh lực đặc biệt là đang nói đến những nhân sĩ trong Huyền môn. Trọng Dương Cung nhiều đệ tử đồ tôn như vậy, nhưng theo Lý Phác biết thì số người chân chính nhập môn trong mấy năm qua cũng chưa vượt qua hai chữ số, người có trình độ như hắn, nhiều nhất cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay.