Chương 27: Chúng ta không có duyên, đều do tôi tiêu tiền 3

Vương Dũng vui vẻ rồi lại hối hận, công thức bí truyền do lão tổ tông truyền lại cứ như vậy mà thất truyền, đúng là gia môn bất hạnh!

Buổi tối báo mộng, ông lại mắng con trai Vương Đại Chí một trận, nửa đêm Vương Đại Chí tỉnh lại, ngồi trên giường hoài nghi nhân sinh.

Rạng sáng, có người tỉnh lại nửa đêm không ngủ được, có người tràn đầy năng lượng tiếp tục nghiên cứu, có người trầm mê thanh sắc khuyển mã*, uống say không biết gì lại còn đánh nhau ẩu đả đua xe.

(*)Thanh sắc khuyển mã(声色犬马) là thành ngữ Trung Quốc: Thanh(声): Âm thanh, tiếng ca, tiếng nhạc, phiếm chỉ ca vũ; sắc(色): Sắc đẹp, nữ sắc, sinh hoạt xa xỉ; khuyển: Người giàu có, chơi bời lêu lổng, nuôi chó mua vui; mã(马): Cưỡi ngựa, chơi ngựa vì thú vui. Phiếm chỉ cách sống ăn chơi dâʍ ɭσạи của giai cấp thống trị thối nát trước đây. (Cre: Edit nhà Direct Kill)

Hải Thị là một thành phố nổi tiếng thối nát và vung tiền như rác, có hai tên tóc vàng say rượu chặn đường một cô gái nhỏ ở bên ngoài quán bar, cô gái kia cũng không phải người ăn chay, nâng chân đá tên quỷ mê ngày mắt tích* đó một phát, sau đó cười lạnh một tiếng, vỗ tay quay đầu đi.

(*)鬼迷日眼滴: là một từ bẩn thỉu trong ngôn ngữ địa phương. Nói chung nó có nghĩa là hành vi xấu xa của ai đó. Không biết từ này ra Tiếng Việt là gì nên sẽ để tạm Hán Việt.

Không ngờ, hai tên côn đồ bị đánh ngã kia lập tức bò lên siêu xe đỗ bên đường, giẫm chân ga, xe liền phóng đi.

“Cẩn thận!”

’Bụp’ một tiếng, một người đàn ông trẻ tuổi bị đυ.ng bay lên, rơi xuống đất lại bị xe nghiền qua, cô gái lúc nãy được cứu bị đẩy ngã bên đường cũng choáng váng.

Tất cả mọi chuyện chỉ xảy ra trong vòng vài phút, quần chúng ăn dưa bốn phía cũng trợn tròn mắt.

Người vừa nãy lái xe đυ.ng người khác cũng đã bỏ chạy!

“Mẹ nó, tên khốn vừa đυ.ng người ta là ai vậy.”

“Hiện tại đừng quan tâm chuyện này, gọi xe cứu thương nhanh lên!”

“Báo cảnh sát đi!”

Ở phố quán bar, buổi tối người đến người đi tấp nập, đầu đường cuối ngõ đều có cảnh sát đứng làm nhiệm vụ, xảy ra tai nạn lớn như vậy, sau khi quan sát camera giám sát truy tìm tài xế say rượu lái xe đâm người, chỉ hơn mười phút hắn đã bị cảnh sát trực ban ở khu phố phía trước bắt được.

Thế nhưng người thanh niên vì cứu người mà bị xe đυ.ng đã tử vong, bị tông trúng còn bị xe nghiền qua, dù bác sĩ có mặt tại hiện trường cũng khó có thể cứu được.

Lý Hạo Nhiên xui xẻo qua đời trên đường là một phú nhị đại giàu có bình thường cũng không đến mấy chỗ như quán bar, hôm nay do bạn bè tổ chức sinh nhật nên mời hắn đến chơi, ai ngờ lại gặp phải chuyện này.

Thời điểm tử vong, cơn đau khiến linh hồn hắn tan rã, đột nhiên hắn cảm thấy trước mắt tối sầm, không những không cảm thấy đau đớn mà còn có thể đứng lên. Trước mắt tối đen như mực, chẳng lẽ hắn đã đến địa phủ?

Hẳn là đã đến địa phủ.

Vào ban đêm, người Lý gia đều chạy đến bệnh viện, trưởng bối Lý gia người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, khóc lóc ngất xỉu tại chỗ.

“Ba mẹ, hai người đừng khóc, Hạo Nhiên đi rồi, chúng ta phải để nó ra đi thanh thản.” Ba của Lý Hạo Nhiên là Lý Trường Cơ cố gắng giữ vững tinh thần, hốc mắt phiếm hồng khiến người khác đau lòng lại còn phải an ủi hai ông bà lớn tuổi.

“Hạo Nhiên của tôi, đứa trẻ ngoan ngoãn như vậy, thằng bé vẫn chưa tốt nghiệp đại học, còn có tương lai sáng lạn phía trước, vì sao bây giờ lại không còn nữa.”

“Ông trời, sao ông lại mang cháu trai của tôi đi.” Hai vợ chồng già Lý gia khóc đến mức thở không nổi, họ hàng bên cạnh cũng không đành lòng đứng nhìn.