Chương 26: Chúng ta không có duyên, đều do tôi tiêu tiền 2

Dù gì Chúc Nguyện cũng xuất thân từ Chính Nhất Quan, đặc điểm của Chính Nhất Quan chính là môn phái này có rất ít đệ tử, vài thế hệ đều đơn truyền cũng không có gì lạ, nhưng tất cả những người đứng đầu đều là người có năng lực, ít nhất nếu phải so sánh thì trong số các đạo sĩ thuộc nhiều thế hệ Huyền môn, chỉ cần một đạo sĩ Chính Nhất Quan, cũng có thể đánh thắng cả Ngọc Thanh Quan và Trọng Dương Cung.

Đừng hỏi nguyên nhân, tất cả là do thiên phú chênh lệch, đánh không lại chính là đánh không lại!

Cũng bởi vì danh tiếng của Chính Nhất Quan trong giới Huyền môn rất cao, nhưng ở bên ngoài lại không nổi tiếng bằng mấy đệ tử thanh danh hiển hách hương khói như mây của Trọng Dương Cung.

Hiển hách sao, tất cả cũng chỉ lừa gạt những người không hiểu biết. Nhìn xem hai người đối diện, tổng số tuổi cộng lại cũng gần một trăm tuổi lại không thắng nổi một học sinh tiểu học của Chính Nhất Quan.

Tuệ Tâm cực kỳ kính nể người bạn mới quen này, Chúc Nguyện vỗ vỗ cánh tay cậu: “Phải cho tôi một nửa số hương dẫn hồn do anh làm ra.”

“Được, cho cậu hết!”

“Cho tôi một nửa là được, một nửa còn lại xem như phí gia công của anh!”

Tuệ Tâm vội vàng gật đầu, Chúc Nguyện thật tốt!

Hạ Đồng đặt chén canh xuống bàn: “Hai cậu cứ chia chiến lợi phẩm như vậy, đã hỏi qua bà chủ là tôi hay chưa?”

“Bà chủ muốn đổi lấy cái gì?” Tuệ Tâm ngoan ngoãn nói: “Tôi có thể trả tiền.”

“Cậu có tiền à?”

“Ừm, tiền nhang đèn trong tự rất nhiều.” Tiền nhang đèn của Tướng Quốc Tự mỗi năm nhiều không có chỗ tiêu, ngoại trừ dùng làm từ thiện thì còn dư lại không ít tiền mua nguyên liệu làm nến thơm.

“Có tiền thì dễ nói chuyện hơn rồi.”

Chạng vạng mỗi ngày, số lượng lá cây bạch quả rơi xuống rất vô chừng, lúc nhiều có đến vài chục lá, lúc ít chỉ có hai ba lá, Hạ Đồng đồng ý một tháng bán cho tiểu hòa thượng hai mươi lá bạch quả, Ngọc Thanh Quan và Trọng Dương Cung mỗi bên mười lá, về phần Chúc Nguyện bởi vì không có tiền nên không mua.

Trần Phán Phán và Hướng Dương không thể tự quyết định, phải chờ đến ngày mai hỏi ý kiến lãnh đạo, Hạ Đồng đồng ý, nếu bọn họ muốn thì cũng sẽ bán cho bọn họ mười lá.

Vương Đại Vĩ và Hạ Lâm cũng biết lá cây bạch quả là thứ tốt, nhưng con gái bọn họ là chủ nhân của Thông Thiên Quan, do đó không cần tranh đoạt mấy thứ này bọn họ cũng có thể nhận được không ít thứ tốt, sống lâu trăm tuổi, nên không tham gia vào chuyện này.

Vương Đại Vĩ cười ha hả gọi một tiếng chú Vương: “Hôm nào ông nấu món gì ngon thì nhớ nói với tôi một tiếng, tôi sẽ dẫn vợ đến đây cọ cơm.”

Vương Dũng cười xua tay: “Chuyện này phải hỏi bà chủ, mọi chuyện tôi đều nghe theo bà chủ.”

Hạ Đồng cao giọng nói: “Ông Vương, ngày mai làm lỗ tai heo kho được không?”

“Tôi thấy nên xào thêm mấy món chay như rong biển, măng, củ sen.” Hạ Lâm thích ăn mấy thứ này.

“Nghe bà chủ cả, tôi sẽ làm thêm mấy món này, đồng thời bỏ thêm lá cây bạch quả vào thịt kho xem thế nào.”

A Phúc bay lên lầu, nháy mắt lại bay xuống đưa cho Vương Dũng một quyển nhật ký: “Công thức mà Vương Nhị Trụ để lại năm đó, ông tham khảo đi.”

Vương Dũng cực kỳ kích động: “Thật sự là do tổ tiên nhà tôi để lại?”

“Ông xem sẽ biết thôi.”

Vương Dũng run rẩy mở quyển nhật ký ra, chữ viết là chữ phồn thể, Vương Dũng đoán mò cũng chỉ có thể miễn cưỡng hiểu đôi chút, bên trong nhật ký có vài công thức làm món chính, giống hệt cách chế biến ngự thiện mà Vương gia truyền lại, quá tốt rồi!

Không ngờ Thông Thiên Quan còn có chỗ tốt như vậy, Vương Dũng vui vẻ đến mức cười không thể khép miệng.